Đóa Hướng Dương Của Anh

chương 2: học quân sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nữ sinh viên nọ chưa kịp xem nội dung sôi nổi trên diễn đàn thì nhân viên tư vấn đã đến và nhanh chóng hướng dẫn việc học huấn luyện quân sự vào ngày mai, sau khi đưa ra một số biện pháp và hướng dẫn cụ thể, nhân viên công tác lập tức rời đi.

Bạch Tĩnh An và bạn cùng phòng nhận sách xong, tạm biệt nhau, sau đó về nhà sắp xếp hành lý chuẩn bị cho việc học quân sự sắp tới.

Vừa ra khỏi trường, ba mẹ cậu gọi đến: "Bé cưng, ba mẹ đang đợi con ngoài cổng trường", Bạch Tĩnh An nhìn thấy xe của bố, bước tới ngồi lên xe, chậm rãi nói, "Ngày mai con phải đi học quân sự.

Trường cũng không được phép ở bên ngoài, cho nên sau khi thu xếp hành lý con phải nhanh chóng trở về trường.

Mẹ Bạch nghe vậy đau lòng nói: "Từ trước tới giờ cục cưng của mẹ chưa rời gia đình quá lâu, con có thể tự lo được sao."

Bạch Tĩnh An ngoan ngoãn nói: "Mẹ à, con có thể, mẹ đừng coi con như một đứa trẻ nữa mà."

Bố Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu con trai ngoan mà mình cưng chiều từ nhỏ, nhưng ông vẫn động viên nói: "An An của chúng ta phải tự lập rồi, chúng ta phải động viên con."

Mẹ Phương trừng mắt nhìn chồng, nói: "Được rồi, nhanh về nhà, mẹ sẽ chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho con."

Về đến nhà, mẹ Phương thu xếp đồ đạc, Bạch Tĩnh An vào phòng lặng lẽ xếp thỏ bông nhỏ của cậu vào hành trang, từ nhỏ cậu đã thích bé thỏ bông này, nếu không có bé thỏ cậu sẽ không ngủ được, sau đó cậu lặng yên ngồi trong phòng, đột nhiên dấy lên tâm tình, cậu chưa từng rời khỏi nhà nên không biết có thích ứng được không.

Cậu đột nhiên phấn chấn lên: "Mình là đàn ông, mình không được như thế này, sau này làm sao có thể bảo vệ vợ được chứ?" Giờ phút này cậu thật sự không biết, vợ tương lai của cậu sau này thật sự không cần cậu bảo hộ mà người đó luôn cưng chiều cậu.

Trong văn phòng tại một tòa nhà thương mại, người đàn ông cau mày, nhắm mắt dựa vào ghế thư giãn, sự mệt mỏi dưới đáy mắt cho thấy hắn đã làm việc trong một thời gian dài.

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc bén khiến người đối diện phải e sợ, nhìn không ra vẻ mệt mỏi trước đó.

"Mời vào," giọng nói trầm ấm từ tính.

Người vào là giám đốc Trương của bộ phận kế hoạch.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của chủ tịch nên gã thận trọng nói: "Đây là bản kế hoạch về việc thiết kế thời trang, bản kế hoạch đã có sự điều chỉnh mời chủ tịch xem qua."

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn, giọng điệu thờ ơ không mấy cảm xúc: "Tôi hy vọng anh không mắc bất kỳ sai lầm nào, nếu không có người sẽ thế chỗ anh.

Công ty không có nghĩa vụ phải cho anh nhiều cơ hội như vậy."

Giám đốc Trương nhìn sắc mặt chủ tịch, trong lòng thầm rơi nước mắt, chua xót không nói nên lời nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, thận trọng nói: "Nếu lần này bản kế hoạch có vấn đề, tôi sẽ chủ động từ chức."

Nhiễm Mộ Húc vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh đi làm việc đi, ngày mai tôi sẽ trả lời." Sau khi giám đốc Trương rời đi, anh day lông mày chuẩn bị tan làm, hôm nay anh tham dự cuộc họp, gần đây còn phải thức suốt đêm để tăng ca nên anh cần được thư giãn và nghỉ ngơi.

Anh đến gara lấy xe, sau đó về căn hộ, mở cửa phòng, căn phòng rất đơn điệu, thuần một màu trắng, đồ đạc cũng chỉ thuần một màu không mang vẻ rực rỡ nào, mang đến cảm giác không có hơi người.

Anh bước vào phòng tập gym và bắt đầu tập luyện.

Nửa tiếng sau, khắp người đầy mồ hôi, hắn cởi quần áo ra, vóc người cân đối, không gầy nhưng không quá vạm vỡ, cơ bụng tám múi căng tràn dưới lớp quần tây, làn da màu lúa mạch lấm tấm mồ hôi trông vô cùng gợi cảm.

Anh nhanh chóng bước vào phòng tắm gội rửa, trên người mặc áo choàng tắm đi ra, hai chân thẳng tắp dưới lớp áo hết sức thu hút.

Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, hắn cầm điện thoại lên, nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" Giọng người phụ nữ trong điện thoại vang lên, "Con trai, chuyện yêu đương của con gần đây thế nào rồi? Cũng gần tuổi rồi mà đối tượng yêu đương cũng chưa có, con gái của chú Vương mới về nước, con có thời gian không?"

Nhiễm Mộ Húc nghe xong, sắc mặt càng thêm thờ ơ, nói: "Mẹ à, con đang phát triển sự nghiệp cho nên bây giờ con rất bận rộn, thế nên làm gì có thời gian để hẹn hò chứ."

Người phụ nữ đầu dây bên kia cảm thấy mình nói chưa được tốt lắm, công ty của con trai cần phải được quản lý thật tốt, làm gì có thời gian hẹn hò chứ, vì vậy người phụ nữ vừa phàn nàn vừa oan ức nói: "Vậy con dành thời gian về nhà một chuyến, bao lâu rồi con không về nhà chứ?"

Nghe mẹ nói, sắc mặt của anh dịu đi một chút, giọng điệu cũng không quá thẳng thừng, "Có thời gian con sẽ về thăm nhà, con cúp máy nhé, con phải đi chuẩn bị cơm.

Người phụ nữ đau lòng con trai, nói: "Con mau đi đi, bận cái gì mà giờ này vẫn chưa ăn cơm."

Sau khi cúp máy, anh chuẩn bị một bữa tối đơn giản, sống một mình không cần quá cầu kì.

Sau này anh mới biết, kĩ lưỡng cũng không phải là không cần thiết mà là bởi vì bản thân chưa gặp được người để hắn có thể chu đáo chuẩn bị.

Bạch Tĩnh An lúc này đang bất lực nhìn đống hành lý mà mẹ cậu chuẩn bị nói, "Mẹ ơi, mẹ chuẩn bị nhiều mỹ phẩm như vậy làm gì? Con là con trai, không cần những thứ đó."

Mẹ Phương bất mãn nói: "Bé con, con muốn trở thành hắc mỹ nam sao, phải dưỡng da thật tốt, học quân sự dễ bị phơi nắng lắm."

Bạch Tĩnh An nghĩ nghĩ một chút, mặt bị biến đen, khuôn mặt tròn trịa bị đen, nghĩ đến cũng không chịu được, nên cậu cũng không từ chối những thứ mẹ đã chuẩn bị.

Thật ra từ nhỏ cậu đã rất tốt, cậu không hề bị ăn nắng mỗi khi được mẹ dẫn ra ngoài chơi, bởi vì bẩm sinh làn da của cậu đã như vậy.

Cậu ôm thỏ bông, nhanh chóng quay lại trường, lần này cậu không từ chối ý muốn đưa cậu đến trường của ba mẹ.

Khi đến dưới lầu kí túc xá, mẹ Phương vẫn luôn không ngừng nhắc cậu chú ý khi học quân sự.

Cậu đánh gãy lo lắng của mẹ, nói: "Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng cho con."

Trước khi rời đi, cậu ôm ba mẹ, sau đó quay trở lại ký túc xá, trong phòng những bạn cùng phòng đang tán gẫu với nhau.

Cậu ôm thỏ bông, xách hành lý vào phòng, bạn cùng phòng thấy cậu nên chủ động chào hỏi, còn có ý chọc cậu, nói: "An An, con thỏ này thật đáng yêu.bg-ssp-{height:px}

Nó từ đâu mà có vậy, cậu mua trên đường đi à?"

Bạch Tĩnh An cảm thấy ngượng ngùng khi phải nói nói, ôm thỏ bông thì cậu mới ngủ được nên bâng quơ bịa ra: "Mẹ tớ thích con thỏ bông này nên trên đường đi tớ đã mua nó nhưng lại quên đưa cho mẹ nên tớ mang đến đây luôn."

Bạn cùng phòng nghe vậy cũng không hỏi thêm, nghĩ đến chú thỏ bông xinh xắn này đi cùng khuôn mặt đáng yêu của cậu hợp nhau đến mức không thể lí giải được.

Đặt đồ đạc xuống, Bạch Tĩnh An quyết định tắm rửa xong sẽ ôm thỏ đi ngủ.

Sau khi tắm xong, cậu nhanh chóng chui vào ổ chăn, cậu hôn lên bé thỏ bông, ôm nó vào lòng, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó, Nhiễm Mộ Húc cũng sắp xếp xong công việc cho ngày mai, anh chuẩn bị đi ngủ, nằm trên giường nhưng lại không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, anh nhớ đến cậu thiếu niên đã gặp lúc sáng, nhớ đến nụ cười ngọt ngào trên môi cậu.

Nhiễm Mộ Húc từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn thì thào nói: "Không biết còn có thể gặp lại cậu ấy không..."

Ngày hôm sau, Bạch Tĩnh An bị bạn cùng phòng đánh thức, thò đầu ra khỏi chăn bông, tóc trên đỉnh đầu cuộn tròn lại, miệng vẫn ngáp dài, nước mắt sinh lý mơ hồ chảy xuống, bạn cùng phòng thấy ánh mắt cậu mơ màng chưa tỉnh ngủ lập tức bị kích động, cậu bạn cùng phòng đáng yêu như vậy phải làm sao đây?

Mọi người đều ngượng ngùng nói: "Ngại quá vì đã đánh thức cậu, nhưng chúng ta phải ra sân chuẩn bị tập hợp.

Vừa mới tỉnh nên trong âm giọng cậu có chút làm nũng: "Được rồi, tớ rời giường ngay đây."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bôi kem, mặc quần áo kĩ càng để tránh bị rám nắng.

Họ đến sân tập hợp.

Trên sân lúc này có rất nhiều người, đột nhiên trong đám người hét to lên, "Kia không phải là thiếu niên trên diễn đàn baidu sao."

Nhiều cô gái ở đó bàn tán sôi nổi: "Ồ, đẹp quá đi, Ôi, tui nhìn thấy ngươi thật rồi này", "Làm ơn chia bớt cho tui một nữa nhan sắc với", bởi vì hình ảnh thiếu niên được đăng trên diễn đàn baidu khiến cho nhiều cô gái ao ước nên cậu trở thành một hình tượng đẹp đẽ trong khu huấn luyện quân sự.

Sau một ngày huấn luyện nghiêm khắc, Bạch Tĩnh An cảm thấy mệt mỏi rã rời, cậu trở về ký túc xá nằm trên giường, vùi đầu vào chăn bông.

Cậu không ngờ huấn luyện quân sự lại mệt mỏi đến vậy, thậm chí cậu còn không muốn cử động.

Khi còn học cấp , cậu không học khóa huấn luyện quân sự vì lúc đó cậu bị ốm nên xin nghỉ.

Đang nằm suy nghĩ bâng quơ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mẹ cậu ở đầu dây bên kia nhẹ giọng hỏi han: "Bé con, học quân sự thế nào, có mệt không?"

Bạch Tĩnh An nghe xong, nhẹ giọng nói: "Không sao ạ, mẹ ơi, dù có hơi mệt nhưng học quân sự rất vui, con có thể thích nghi được."

Nói chuyện vài câu, cậu cảm thấy hơi mệt nên theo bản năng ôm thỏ bông vào ngực nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này ở nước M đang là ban ngày, gần đây Nhiễm Mộ Húc đang bàn bạc hợp tác với một công ty ở nước M.

Lúc này anh đang ngồi trong phòng làm việc của đối tác.

Dù vậy anh vẫn cảm thấy không cần nhúng nhường dù đang ở công ty người khác.

Anh nói chuyện rất lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế bức người, trầm giọng nói: "Công ty chúng tôi cùng công ty của các vị hợp tác kinh doanh thì sẽ có lợi thế rất lớn.

Vậy nên mong các vị có thể cân nhắc."

Thư ký Vương phiên dịch lời của anh, đối tác của họ là một người Mỹ, trông rất mạnh mẽ và rắn rỏi, sống mũi cao, hốc mắt sâu.

Vẻ mặt đối phương lúc này vô cùng nghiêm túc, nói: "Chúng tôi sẽ cân nhắc xem có nên hợp tác với công ty của ngài hay không, ngày mai chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời."

Sau khi bên kia phiên dịch xong, đối phương tiếp tục nói: "Bên tôi cũng đã sắp xếp khách sạn để mọi người nghỉ ngơi thật tốt, hi vọng mọi người sẽ có khoảng thời gian thư giãn thật vui vẻ."

Như một hình thức xã giao, Nhiễm Mộ Húc chấp nhận lòng tốt của đối phương, sau đó tạm biệt rồi lập tức rời đi.

Thư ký Vương nhìn sắc mặt của chủ tịch, thận trọng hỏi: "Chủ tịch chúng ta có cơ hội không, xem ra bọn họ không có ý định hợp tác."

Nhiễm Mộ Húc nghe xong, anh liếc mắt nhìn thư kí, lạnh lùng nói, "Hợp tác là dựa vào thực lực.

Công ty của chúng có thực lực, họ biết phải làm thế nào."

- ------------------------------

Tiểu kịch trường:

An An: Anh thích em bao lâu rồi?

Tiểu Nhiễm: Lâu rồi.

An An: Vậy sao khi đó anh lại không hành động.

Tiểu Nhiễm: Bởi vì anh đặt em trong tim nên anh sẽ chậm rãi đến để em cảm nhận được niềm hạnh phúc trong tình yêu mà không bị trói buộc, chờ em từ từ thích anh."

An An mặt đỏ bừng, tiểu Nhiễm hôn cậu, ôm cậu vào lòng, nói: "Bé yêu, ngoan, đi ngủ thôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio