Đóa Hướng Dương Của Anh

chương 21: làm sáng tỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đó, Bạch Tĩnh An đăng đoạn ghi âm cùng lịch sử trò chuyện của Trần Hạo và đồng bọn lên diễn đàn baidu mà không nói hay giải thích gì nhiều.

Đăng bài xong, bạn cùng phòng đều rất sửng sốt, cho nên cậu xin lỗi: "Chuyện này tớ muốn tự mình giải quyết nên đã không nói cho mọi người biết, tớ xin lỗi."

Mọi người đều tỏ ý có thể hiểu được, cuối cùng nghe xong đoạn ghi âm họ hận không thể đánh cho tên kia một trận, Bạch Tĩnh An cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi thứ đảo ngược quá nhanh.

Nhiều người ngạc nhiên với động tĩnh này.

Một số người đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi chưa biết rõ sự thật đã tin tưởng một cách mù quáng.

Giống như những bông tuyết trắng vô tội, khi chẳng còn lại cánh hoa tuyết nào mọi người mới cảm thấy hối tiếc về những gì mình đã làm.

Sự khởi đầu và kết quả luôn không như ý muốn, mọi người bắt đầu lan truyền rộng rãi chuyện này trên mạng, điều này làm dấy lên những tranh cãi quyết liệt.

Cuối cùng, nhà trường cũng không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, làm tổn hại đến danh tiếng của trường.

Trần Hạo kẻ gây ra mọi chuyện bị nhà trường kỉ luật nhưng hắn không bị đuổi học.

Bạn học biết được chuyện này cũng tỏ ra rất bất bình, cho rằng người tung tin đồn ác ý như vậy đáng bị đuổi học.

Bạch Tĩnh An không quan tâm đến những chuyện này nữa bởi vì cậu cảm thấy mình đã làm hết sức rồi.

Trong phòng kí túc xá, Trần Hạo khi nghe được tin tức này sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn không ngờ đối phương lại làm thật, hắn cứ nghĩ lần trước nói như vậy đối phương sẽ mềm lòng.

Bây giờ hắn còn không dám ra ngoài, sự soi mói của người khác khiến hắn như một tên hề, tự biên tự diễn.

Mọi chuyện phát triển không như ý muốn, cư dân mạng quay sang hất hủi hắn.

Ngay cả người thầy thường ngày rất thương hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ, hắn siết chặt nắm tay, quyết tâm phải lấy lòng người đó nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn, hắn bị giáo huấn một trận.

Ngày nọ, hắn về quê nghỉ lễ, trên đường đi gặp bọn côn đồ muốn vòi tiền vì thế hắn không thể không đưa nhưng vẫn bị bọn chúng đánh đập dã man.

Mặt mày bầm dập, hắn về nhà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ba mẹ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì ba mẹ hắn đã dạy cho hắn một bài học rồi mắng: "Con ở trường đã làm chuyện gì vậy hả, ba mẹ từ nhỏ đã dạy con phải trung thực vậy mà con đã làm nên chuyện gì vậy chứ."

Một tờ thông báo kỉ luật được ném vào mặt hắn, mẹ hắn đứng nhìn con mình, bà lặng lẽ rơi lệ, bà không hiểu vì sao đứa con ưu tú của mình lại trở nên như vậy.

Giờ đây, cái nhà này xác định sẽ không được yên.

Kể từ khi xảy ra chuyện đó, Bạch Tĩnh An hạn chế tham gia hoạt động nhất có thể, ít xuất hiện trước đám đông cho nên fan của cậu cũng không nắm được tin tức gì từ cậu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối kì sắp bắt đầu.

Đề thi trường đại học A rất khó, nếu không ôn tập kỹ thì sinh viên rất dễ bị rớt môn.

Mấy tuần nay Bạch Tĩnh An rất bận, mỗi ngày cậu đều ở thư viên ôn tập để cho kết quả thi học kì năm nhất được kết quả tốt nhất.

Một hôm, khi đang ôn bài trong thư viện, cậu ngồi xuống đối diện với một người đã lâu không gặp, cậu cười với người kia, nói: "Đã lâu không gặp."

Sau khi Từ Vĩ biết bạn cùng phòng của mình là kẻ tung tin đồn vu khống, hắn cảm thấy xấu hổ nếu phải đối diện với cậu, nhưng hắn không nghờ đối phương vẫn thân thiện như vậy, hắn đột nhiên đỏ mặt, lắp bắp nói: "Đã lâu không gặp, cậu...!cậu...!gần đây thế nào?"

Bạch Tĩnh An biết người kia muốn nói gì, gật đầu nói: "Khá tốt." Từ Vĩ không biết phải nói gì, người kia cũng không nói gì, hắn đành phải cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hắn nhìn người kia, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày càng xa, giống như hắn không thể chạm đến cậu.

Tháng này Nhiễm Mộ Húc rất bận, hai tuần rồi anh không có thời để gặp cục cưng nhà anh, sắp đến cuối năm, công ty rất nhiều việc, ngày nào anh cũng tăng ca để có thể hoàn thành công việc trước năm mới.

Anh đi ra, nhìn thấy bạn tốt của mình cũng đang bận rộn làm việc, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng có chút cân bằng.

Thời gian tan sở đến rất nhanh, anh chuẩn bị mang một ít đồ ăn đến cho cục cưng của mình, sau đó lại quay về công ty tăng ca.

Sau khi chuẩn bị tốt món ăn và món súp làm ấm dạ dày, anh gửi tin nhắn đến cho ai kia, sau đó lái xe đến trường.

Chuông tan học vang lên, Bạch Tĩnh An sau khi ôn bài cảm thấy có chút mệt mỏi và đói bụng nhưng người đối diện vẫn chưa rời đi.

Cậu không còn cách nào khác là mời đối phương cùng đi ăn tối, lúc này tin nhắn điện thoại vang lên, cậu nhìn di động, nét mặt trở nên vui vẻ hơn, đã lâu rồi cậu không gặp người kia.

Cậu hơi bối rối nói, "Xin lỗi, anh trai tớ đến nên tớ không thể đi ăn tối cùng cậu."

Từ Vĩ không ngờ người kia lại đổi ý nhanh như vậy, suy nghĩ một lúc, lần trước có một người tự nhận là anh trai của Tĩnh An, hắn nghi ngờ có thể là người kia nên quyết định đi xem thử.

Vì vậy hắn bình tĩnh nói: "Không sao, cậu đi đi, tớ cùng cậu đi ra ngoài cũng thuận đường đến nhà ăn." Bạch Tĩnh An không nghĩ nhiều nên đồng ý.

bg-ssp-{height:px}

Bước tới cổng trường, thấy anh đã đợi sẵn ở đó, cậu chạy thật nhanh đến, anh nhanh chóng ôm cậu vào lòng và xoa đầu cậu.

Sau khi Từ Vĩ tách ra đến nhà ăn, hắn lập tức đi sau cậu, trong lòng hắn có chút ghen tị khi người hắn thích được người khác ôm vào lòng.

Ngay từ đầu hắn đã không tin người này là anh trai của Tĩnh An, hắn có thể nhìn rõ tình yêu trong mắt người đàn ông đó.

Sự thù địch và coi thường của hắn dành cho anh càng rõ ràng hơn.

Hắn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người ôm nhau, Nhiễm Mộ Húc nhìn thấy người đối diện chụp ảnh, anh hờ hững nhếch khóe miệng, đưa Bạch Tĩnh An lên xe.

Sau đó anh sải bước đi về phía bên kia, Từ Vĩ cảm thấy có gì đó không ổn, định co chân chạy nhưng anh nhanh chóng siết chặt cánh tay hắn, lạnh lùng nói: "Cậu chụp cái gì vậy? Nhìn có đẹp không?"

Sức lực của anh thật đáng sợ, hắn cảm thấy cánh tay mình đau đớn, lắp bắp nói, "Tôi...!không...!có chụp."

Anh mặc kệ hắn, lấy điện thoại ra xóa ảnh, sau đó ghé sát vào tai hắn, lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết là cậu không nên làm gì cả, ghen tị sao, cậu không thể làm được gì đâu."

Từ Vĩ nhìn sự lạnh lùng cùng giễu cợt trong mắt người kia, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Anh dựa vào cái gì mà nói vậy.

Liên quan gì đến anh?"

Anh phớt lờ hắn, dửng dưng nói: "Tôi ưu tú hơn cậu".

Sau đó anh ta quay người bỏ đi, mặc kệ kẻ nào đó đang vô cùng tức giận.

Anh cũng sợ bị người khác chụp lén rồi gây phiền phức cho bạn nhỏ nhà anh, không ngờ tên kia lại là tình địch nên anh cũng không khách khí với hắn.

Bạch Tĩnh An bị anh đẩy lên xe, sau đó anh đột nhiên rời đi, khiến cậu không vui nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh dỗ dành, "Vừa rồi anh nhìn thấy một tên trộm nên tới dạy dỗ hắn một chút thôi."

Bạch Tĩnh An bĩu môi, "Anh đúng là người tốt."

Anh nhìn cậu, cảm thấy bé cưng lúc tức giận rất đáng yêu, nhưng anh sẽ không nói cho cậu biết về tình địch của mình.

Bé cưng nhà anh chắc chắn không biết tên kia thích mình, vì thế anh lấy đồ ăn ra dỗ dành đối phương: "Em mau ăn đi, dạo này em gầy đi đó."

Bạch Tĩnh An không nói gì, không ai quấy rầy cậu khi đang ở trước đồ ăn, vì vậy cũng làm hòa luôn.

Bạch Tĩnh An cảm thấy thật sự rất đói, học hành là việc tiêu hao trí lực, cậu cảm thấy mình ăn hơi nhiều, dạ dày có phần không thoải mái, nhưng có một bàn tay rắn chắc luồng qua lớp áo của cậu, nhẹ nhàng xoa giúp cậu, cậu cảm thấy cơ thể mệt rã rời sau đó ngủ thiếp đi.

Nhiễm Mộ Húc nhìn đối phương giống như mèo con ăn căng bụng thì ngủ thiếp đi, trong xe anh tăng nhiệt độ lên một chút vì sợ cậu bị cảm lạnh, nhìn người trước mắt đang ngủ, anh cảm thấy cậu rất đẹp.

Anh sờ sờ mặt của đối phương, trong lòng thầm nhủ nhất định phải bảo vệ cậu.

Anh nghĩ kiếp trước mình đã làm nhiều việc tốt nên mới ban điều may mắn này đến cho mình.

Bạch Tĩnh An cảm thấy mình ngủ rất ngon, thần kinh kinh căng thẳng đều được thả lỏng, cậu mở mắt ra, người kia đang ngồi đối diện với cậu, cậu chăm chú nhìn anh, đôi mắt anh thâm quầng, lông mày cũng nhăn lại.

Nhìn vậy chắc người kia đang rất mệt nhưng vẫn đem đồ ăn đến cho cậu, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, đưa tay chạm vào lông mày đang nhăn lại của ai kia, ngờ đâu anh lại đột ngột mở mắt, đôi mắt lạnh lùng trở nên tràn đầy yêu thương khi nhìn cậu.

Cậu trong lòng thầm nói, "Anh đúng là bật thầy của lật mặt mà." Nghĩ vậy cậu không khỏi cong khóe miệng, người kia cũng cong khóe miệng nhìn cậu.

Hai người họ cứ thế nhìn nhau, anh không kìm được, đến gần hôn lên môi cậu."

Bạch Tĩnh An cảm thấy nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, nói: "Anh, em phải về ký túc xá, anh về nhà chú ý nghỉ ngơi nhé, quầng thâm trên mắt ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh đó."

Nụ cười trên môi anh tắt lịm, bình tĩnh nói: "Anh biết rồi cục cưng."

Nhưng trong lòng anh lại không ngừng tự an ủi, phải bao dung với bạn nhỏ, không được bạo hành gia đình, nhóc con, hư quá đi.

Bước vào trường, Bạch Tĩnh An không thể nhịn được cười, người kia thay đổi sắc mặt quá nhanh.

Nhiễm Mộ Húc đang lái xe thì nhận được điện thoại của mẹ, giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, "Con trai, con đã theo đuổi được người kia chưa? Khi nào thì đưa người về nhà ra mắt vậy?"

Trong lòng Nhiễm Mộ Húc cảm thấy có chút bế tắc, quen em ấy đã được nửa năm, nhưng anh nhất định phải chuẩn bị thật kĩ càng để mang lại cho cậu những hồi ức đẹp nhất, vì thế anh nói: "Con vẫn chưa."

Nhiễm Mẫn Vạn nghe thấy con trai trả lời, giật lấy điện thoại, không khỏi nghiêm khắc nói: "Có phải làm con chưa tốt không? Đã nửa năm rồi mà vẫn chưa làm được gì sao? Con nhìn xem, hồi trước ba theo đuổi mẹ con, liên tục viết thơ tình, dốc sức tán tỉnh, chưa đến nửa năm đã ở bên nhau rồi đó."

Nghe ba nói như vậy, sắc mặt Nhiễm Mộ Húc tối sầm nói, "Con tự biết phải làm gì, không cần ba phải lo đâu ạ, đến lúc đó ba đối xử tốt với cục cưng của con là được rồi."

Mẹ anh cầm lấy điện thoại, an ủi: "Con đừng nghe lời ba con nói.

Con phải thật lòng với người ta thì người ta mới bằng lòng ở bên con.

Ba mẹ hứa sau này sẽ đối xử tốt với nửa kia của con.

Nếu con theo đuổi được người ta thì nhanh chóng dẫn về ra mắt ba mẹ đó."

Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mẹ, con đang bận việc ở công ty."

Sau này, Nhiễm Mộ Húc mới nhận ra lo lắng của của bản thân là dư thừa, mọi người căn bản không thèm chú ý tới tới anh, cục cưng nhà anh mới là nhất trong mắt họ.

Anh lái xe đến công ty và tiếp tục tăng ca, chuyện tình yêu cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio