*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ánh kiếm màu đen chặn ngang chém về phía tên cường giả Thần tộc kia.
“Đang!”
Nhưng một kích này cũng không lộ ra hiệu quả rõ ràng lắm, tiếng kim loại giao đấu vang lên, trực tiếp bị ánh kiếm bạch văn của cường giả Thần tộc ngăn cản.
Năng lượng của hai bên tùy ý kích động, đều bị đẩy cho lùi lại phía sau.
“Thật mạnh!” Lâm Lăng thở sâu, đè nén khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể xuống, không khỏi thầm giật mình.
Nếu không vận dụng hình dạng chiến đấu Long Ma, chỉ dựa vào chiến lực vốn có thì chỉ sợ không tiếp được mấy chiêu của đối phương là đã bại trận rồi.
“Chỉ trong ba năm ngắn ngủn mà thực lực của nhân loại đã tăng lên nhiều như vậy!” Lúc này trong lòng tên cường giả Thần tộc này cũng kinh ngạc không thôi.
Lúc trước ở đài chiến đấu Chủng Tộc Thiên Tư Bảng, hắn ta từng chú ý toàn bộ hình ảnh chiến đấu của Lâm Lăng. Thực lực tu vi của hắn còn không bằng thần phó tầng chót nhất của Thông Thiên Tháp bọn họ.
Không ngờ mới qua ba năm mà hắn đã trưởng thành tới mức độ kh ủng bố như thế!
Khó trách thần phó phái ra trước đó đều không thể thành công bắt giữ hắn. Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân là do bên cạnh Lâm Lăng có sủng vật.
“Có thể thu phục Ám Ma vực sâu và những sủng vật hùng mạnh đó, không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất có năng lực.”
Tên cường giả Thần tộc kia nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười lạnh và nói: “Đáng tiếc, tuy sức mạnh này mạnh, nhưng số lượng quá ít, còn không đủ để đánh sập Thông Thiên Tháp của chúng ta!”
Khi nói chuyện, hắn nhìn lướt qua vòng chiến cách đó không xa. Chỉ thấy tuy quân đoàn năm trăm Ác Ma vực sâu của Lâm Lăng có thế công hung mãnh, nhưng dưới sự bao vây của mấy vạn tên ngụy thần, họ nghiễm nhiên bắt đầu rơi vào hoàn cảnh xấu.
Tiêu diệt tất cả bọn họ gần như chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Nếu số lượng ít thì cộng thêm tộc Viêm Ma chúng ta!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát hùng hồn mạnh mẽ đột nhiên truyền đến từ phía chân trời nơi xa.
Oanh! Oanh! Oanh...!!
Ngay sau đó, có từng tiếng gió mãnh liệt vang lên.
Trong tầm nhìn, một số lớn bóng dáng cường tráng màu đỏ sậm, khí thế hung hãn bay nhanh về hướng khu vực nơi này.
Phóng mắt nhìn lại đều là chiến sĩ Viêm Ma!
Người dẫn đầu chính là Lạc Hằng.
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, không nghĩ tới Lạc Hằng có thể điều động nhiều chiến sĩ Viêm Ma tiến đến viện trợ như vậy.
“Còn có chúng ta!”
“Chủ nhân, chúng ta cũng tới!!”