*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Chủ nhân, ý ngài là Cuồng tộc vạn năm sau cũng nguyện trung thành với ngài?” Bọn họ mừng rỡ mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, có cảm giác như thấy được tia hi vọng.
“Có thể nói như vậy.” Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, “Bởi vì ta trị hết chứng bệnh của bọn họ sau khi cuồng hóa, cũng giống như các ngươi trước kia vậy.”
Mười hai Huyết Vệ lập tức vui mừng khôn xiết.
“Chủ nhân, đa tạ đại ân đại đức của ngài đối với tộc ta.” Trong mắt Long Nhất có ánh lệ lập lòe, khàn khàn mà nói: “Xin nhận một lạy của chúng ta.”
Phanh! Phanh! Phanh...!!!
Ngay lập tức, những người đàn ông thể trạng cường tráng đó đều ầm ầm quỳ xuống, vẻ mặt tràn ngập cảm kích vô tận.
“Lần này các ngươi trở về thời đại kia của ta, cũng coi như lên làm lão tổ tông Cuồng tộc, về sau ta cứ giao những tên trong lãnh địa của mình cho các ngươi huấn luyện là được.” Trong tiếng cười của Lâm Lăng có thêm vài phần nghiền ngẫm.
Cũng không biết đến lúc bọn Cuồng Mãnh nhìn thấy mười hai lão tổ tông vạn năm trước thì sẽ kinh ngạc đến mức nào?
Lúc này mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất thú vị.
“Xin chủ nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ thao luyện bọn họ thành một quân đội hùng mạnh!” Mười hai Huyết Vệ đều cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng mà gật đầu.
“Trần Tấn, thế lực của tộc Thiên Ma các ngươi phát triển thế nào?” Sau đó Lâm Lăng nói sang chuyện khác, nhìn về phía Trần Tấn.
Từ sau khi đại chiến chủng tộc bùng nổ, nhân loại trên mảnh đất trong tấm chắn không gian Đông Huyền Châu, phong tỏa kéo dài vạn năm, hoàn toàn nằm trong trạng thái bế tắc đối với sự phát triển của các thế lực chủng tộc bên ngoài.
“Rất loạn, còn loạn hơn thế cục hiện tại rất nhiều.” Trần Tấn thản nhiên nói: “Nhưng ta sớm đã quen cuộc sống như vậy.”
“Nhưng có một điều làm ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, mãi đến khi xuyên đến thời đại này thì rốt cuộc mới hiểu ra.”
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, không khỏi hỏi: “Nói rõ xem?”
“Mọi hành động cử chỉ của Ma Hoàng tộc Thiên Ma chúng ta đều không đặt ích lợi của tộc mình lên hàng đầu.” Ánh mắt Trần Tấn hơi trầm xuống, lạnh nhát nói: “Hoặc có thể nói, toàn bộ cao tầng tộc Thiên Ma đều như thế.”
“Ta hoài nghi, tất cả bọn họ đều đã bị thao túng, sau lưng như có một thế lực thần bí đang tùy ý điều khiển tộc Thiên Ma.”
Nghe thế, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app . Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .com.vn. Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chẳng lẽ thế lực Thần tộc kia là thế lực Ngụy Thần Tộc còn sót lại của Thông Thiên Tháp?!” Trong lòng nghĩ như vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Hừm, khả năng này rất lớn.” Trần Tấn gật đầu, lạnh lùng nói: “Không chỉ tộc Thiên Ma, chỉ sợ những dị tộc khác cũng không may mắn thoát khỏi.”
“Tuy rằng nhiều năm qua, dưới sự thao túng của thế lực Thần tộc đứng sau lưng, giữa các tộc thường xuyên mâu thuẫn cọ xát, tiêu hao sức mạnh của nhau.”
“Nhưng từ khi biết được Đông Huyền Châu bị tấm chắn không gian phong tỏa xuất hiện dấu hiệu buông lỏng thì những thế lực chủng tộc lại rất ăn ý mà lựa chọn liên minh.”
“Mục tiêu của bọn họ là xâm lấn địa vực nhân loại, tìm ra phù châu hỗn độn thuộc tính không gian kia.”
Nghe thấy cuối cùng, vẻ mặt vốn thản nhiên của Lâm Lăng dần dần trở nên nặng nề. Không ngờ thế lực còn sót lại của Thần tộc trải qua vạn năm dài đăng đẳng, đã ăn mòn sâu vào các chủng tộc hùng mạnh đó.
Hành động này thật sự quá âm hiểm xảo trá. Nếu tấm chắn không gian Đông Huyền Châu thật sự xuất hiện vết rách, đến lúc đó tuyệt đối là một trận đại chiến thảm thiết.
Ít nhất, đa số quần thể nhược thế là bình dân bá tánh sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.
“Lúc này nhất định phải nhổ tận gốc thế lực Thần tộc!” Ánh mắt Lâm Lăng lạnh thấu xương, trong giọng nói tràn ngập sát khí nồng đậm không hề che giấu.