*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngay lập tức, Đào Linh điều động không gian trữ vật hệ thống, phát hiện số lượng truyền âm phù thật sự thiếu một lá!
“Hệ thống, vừa rồi là truyền âm phù của ai.” Đào Linh mặc niệm trong lòng.
“Thực xin lỗi, truyền âm phù không phải sản vật của hệ thống, vượt qua lĩnh vực hệ thống biết, không thể kiểm tra cụ thể là ai.” Rất nhanh, tiếng nói của hệ thống vang lên.
Đào Linh nhíu mày liễu lại, trong lòng đột nhiên có chút bực bội, càng nhìn Trần Hoa càng không vui.
...
“Chẳng lẽ Đào Linh không có trên đảo?” Đợi hơn mười giây, Lâm Lăng vẫn chưa thu được bất cứ hồi âm nào, không khỏi có chút ngờ vực.
Hoặc là Đào Linh bị Đào gia chủ giam lỏng, để phòng ngừa nàng chạy trốn hủy bỏ hôn ước?
Nghĩ vậy, Lâm Lăng nhăn mày lại, suy nghĩ lại trở nên xao động lần nữa.
Thân thể hắn lập tức di động, trực tiếp lao xuống phía dưới.
Vèo vèo vèo!!!
Nhưng ngay sau đó, lại có mấy chục đệ tử hộ điện Phong Vân Các đột nhiên xẹt qua, chặn Lâm Lăng lại.
“Ta muốn gặp người, làm phiền nhường đường cho.”
Lâm Lăng ngăn chặn cảm xúc xao động trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn gặp mặt Đào Linh, không muốn gây nên phân tranh.
“Người từ ngoài đến không thể bước vào địa vực Phong Vân Các!” Trưởng lão hộ điện cầm đầu lại không cho mặt mũi, trầm giọng khiển trách: “Nếu dám tự tiện xông vào, gi ết chết không luận tội!”
“Làm càn!” Vệ Quý Nguyên cũng lập tức giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Đừng nói là Phong Vân Các các ngươi, tất cả địa vực của Cửu Đại Điện Tông đều là của Thánh Tử điện hạ!”
Nhớ năm đó, Thánh Tử điện hạ có phong thái cao lớn cỡ nào, chín vị điện các chủ nhìn thấy hắn cũng phải cung kính hành lễ.
Uy vọng trong thế hệ trẻ ở tông môn còn vượt qua cả chưởng giáo Hậu Thiên Thành.
Mà giờ phút này, nhìn thấy một trưởng lão hộ điện nho nhỏ dám đối đãi bất kính với Lâm Lăng như thế, có thể đoán ra lửa giận trong lòng Vệ Quý Nguyên.
Tiếng nói vừa dứt, thân thể ông ta nhoáng lên, giống như thuấn di, đột nhiên xuất hiện trước mặt trưởng lão hộ điện kia.
Phanh!
Một luồng năng lượng cực kỳ hùng hồn kh ủng bố bỗng bùng nổ.
Trưởng lão hộ điện kia còn không phản ứng thì giống như bị một ngọn núi ầm ầm đập vào, lập tức kêu thảm bay ngược ra ngoài.
Cả mười mấy tên đệ tử hộ điện ngăn cản Lâm Lăng cũng bị đẩy lùi lại.
Sự kiện đột nhiên xảy ra thật sự làm mọi người chấn động, đặc biệt là đông đảo thành viên Chấp Sự Đường, có bao giờ nhìn thấy Chấp Sự Trưởng đại nhân xưa nay vững vàng bình tĩnh lại nổi giận như vậy.
“Chấp Sự Trường! Tuy rằng ta tôn trọng gọi ngươi một tiếng tiền bối, nhưng hôm nay, ngươi đã quá đáng rồi!” Sắc mặt Phong Kinh Dương âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vệ Quý Nguyên.
Khi nói chuyện, linh lực toàn thân ông ta kích động, được pháp tắc phong hệ lôi kéo, khu vực này đột nhiên dậy lên cuồng phong mãnh liệt.
Ở địa bàn Phong Vân Các, không một lời giải thích mà đã công khai đả thương một trưởng lão hộ điện, vậy thì thể diện của các chủ này còn biết đặt ở đâu!
Nhưng Vệ Quý Nguyên trực tiếp làm lơ lời chất vấn của đối phương, xoay người cung kính nói với Lâm Lăng: “Thánh Tử điện hạ, nơi này giao cho đệ tử xử lý là được.”
“Ừ.” Lâm Lăng lộ ra vẻ mặt thản nhiên, lại lao cảm giác phía dưới lần nữa.
Có Vệ Quý Nguyên ở đây, chút cản trở này cũng không cần hắn tự mình ra tay.