*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Ngươi tên là gì?” Nữ tử áo đỏ biết cả quá trình đều là nàng suy đoán, cho nên hỏi thử.
“Họ Lâm, tên Lăng.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.
Quả nhiên là hắn!
Đôi mắt nữ tử áo đỏ khẽ lập lòe, sau khi xác định thân phận của Lâm Lăng, trong lòng nàng bắt đầu sinh ra một chút tin tưởng. Dù sao người đàn ông được tiểu sư muội coi trọng thì nhân phẩm cũng không tệ đi đâu được.
“Ta tên Liễu Ti Vũ.” Sau đó nàng than nhẹ một tiếng, gật đầu và nói: “Ta chấp nhận điều kiện của ngươi.”
Tuy lần này không tranh đoạt được gì, nhưng vì giữ mạng và trinh tiết, Liễu Ti Vũ đành phải thỏa hiệp.
“Vậy... Chúng ta bắt đầu đi.”
Lâm Lăng rất thản nhiên, trực tiếp ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, đối mặt với nữ tử áo đỏ. Ở khoảng cách gần như thế, trong cánh mũi Lâm Lăng mơ hồ ngửi được chút mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương.
“Bắt đầu?” Nghe vậy, Liễu Ti Vũ như ý thức được cái gì nên hơi ngẩn ra.
Bởi vì vị trí của khí âm sát trong cơ thể nàng là ở ngực. Mà Lâm Lăng vận dụng võ học cắn nuốt, muốn hấp thu ra thì không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể.
“Ta...” Liễu Ti Vũ cúi đầu liếc nhìn ngực mình một cái, lại nhìn về phía tay phải của Lâm Lăng.
Chỉ thấy hắn sớm đã chuẩn bị xong, khí đen tràn ngập trong lòng bàn tay, trực tiếp ngưng tụ thành một lốc xoáy màu đen.
Tưởng tượng đến cảnh kế tiếp bàn tay của Lâm Lăng sẽ ấn lên ngực mình, sắc mặt Liễu Ti Vũ hơi thay đổi.
Nhìn thấy Lâm Lăng muốn bắt đầu, sắc mặt Liễu Ti Vũ ửng đỏ lên, xinh đẹp ướt át.
“Có thể không tiếp xúc với thân thể không?” Nàng khẽ cắn môi đỏ, có chút thẹn thùng mà than nhẹ.
“Không thể.” Lâm Lăng chém đinh chặt sắt, có vẻ hơi bất mãn với sự thanh cao này của nàng. Tính ra hắn ra tay cứu nàng đã là mang ơn đội nghĩa, lúc nào rồi mà còn để ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân?!
“Luồng năng lượng âm sát ở vị trí nào trên cơ thể ngươi?” Sắc mặt Lâm Lăng hơi trầm xuống, thản nhiên nói: "Tranh thủ thời gian để ta lập tức cắn nuốt nó ra.”
Nghe Lâm Lăng hoàn toàn phủ định, Liễu Ti Vũ hơi sửng sốt. Sau đó nàng xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cũng duỗi tay trực tiếp chỉ vào bộ ngực to tròn của mình, gắt giọng mà nói: “Chính là nơi này!”
Nghe vậy, Lâm Lăng chuyển mắt nhìn chằm chằm vào vị trí Liễu Ti Vũ chỉ, vẻ mặt vốn thản nhiên không khỏi trở nên cổ quái.
Quả thực là phúc lợi!
“Trừ chuyện này ra, ngươi còn phải bỏ đi lá chắn linh lực, để sức mạnh tinh thần của ta có thể dò xét động tĩnh của khí âm sát vào mọi lúc.” Lâm Lăng cũng không e ngại gì, chỉ tiếp tục nói: “Nếu không một khi điều khiển sức mạnh cắn nuốt không tốt thì lỡ tay làm ngươi bị thương cũng đừng trách ta.”
Lời này lập tức khiến Liễu Ti Vũ nhíu mày càng chặt. Sức mạnh tinh thần vô hình vô chất, có thể thẩm thấu vào đa số đồ vật. Nếu bỏ đi lá chắn linh lực trên thân thể, để mặc cho sức mạnh tinh thần của Lâm Lăng rà quét, vậy tương đương là không mặc quần áo trên người.