*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cái sừng này chính là đặc trưng của Long Viên viễn cổ, trên đó phủ kín phù văn, cứ như kiệt tác của thiên địa, thần kỳ mà tự nhiên. Trong mơ hồ còn tràn ngập một luồng dao động năng lượng làm người ta sợ hãi!
“Hả...”
Thấy tình cảnh này, Trần Chân biến sắc, trong mắt dâng trào kinh hãi. Hiển nhiên hắn ta không ngờ Lâm Lăng cũng biết võ học luyện thể, hơn nữa còn là công pháp thú hóa khó tu luyện nhất!
Khí thế hung bạo kia chỉ có hơn chứ không kém gì Viêm Sơn Thể của hắn ta!!
Nếu không phải Lâm Lăng cố ý giấu giếm, không trực tiếp biến thân thành hình dạng Long Nhân thì phản ứng của hắn ta sẽ càng mãnh liệt hơn nữa.
“Ngươi cảm thấy hiện tại còn có bao nhiêu tự tin có thể dùng một chiêu đàn áp ta?” Đôi đồng tử đỏ tươi của Lâm Lăng tỏa ra tia sáng hung ác, lạnh nhạt nói.
Khi nói, hai cái răng nanh cũng lộ ra trên khóe miệng hắn, nhìn có vẻ càng dữ tợn.
Câu hỏi này khiến sự tự tin trước đó trên mặt Trần Chân không còn sót lại chút nào. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hình dạng thú hóa lúc này của Lâm Lăng, trên mặt dần hiện lên một chút nặng nề.
Sau đó đôi mắt hắn ta lóe lên một tia hung ác, tức giận hừ một tiếng và nói: “Một khi đã vậy, cứ thử xem sao!”
Dứt lời, hắn ta đạp mạnh một cái xuống đất, bỗng lao vút đến.
Oanh!
Rìu lớn trong tay dâng trào ánh sáng đỏ, lại hóa thành một bóng rìu khổng lồ làm từ lửa.
“Phủ Ảnh Liệt Thiên Trảm!” Một tiếng rống to vang lên, bóng rìu ngưng tụ ra từ cây rìu lớn đột nhiên lại tách thêm ra mười ảo ảnh.
Hình như vì cứu vớt lại những lời mạnh miệng vừa rồi nên Trần Chân không giữ lại chút sức lực nào trong thế công lần này, gần như dùng ra toàn bộ thực lực!
Khi hơn mười bóng rìu phân tách ra, ánh sáng màu đỏ rực mênh mông lập tức tràn ra dao động làm người ta sợ hãi. Sau đó dưới sự thao túng của Trần Chân, những bóng rìu to lớn bao phủ tất cả các điểm yếu trên cơ thể Lâm Lăng rồi hung hăng chém mạnh xuống!
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, muốn ngăn cản thế công của nhiều bóng rìu như vậy là rất khó, sách lược duy nhất chỉ có thể áp dụng chiến lược ‘Đánh vào điểm yếu’!
Giống như trận pháp công kích, nếu có thể tìm ra điểm mấu chốt là mắt trận thì có thể dễ dàng phá trận.
“Chính là nơi đó!”
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Lăng điên cuồng chớp động, rất nhanh đã nhắm vào bóng rìu màu đỏ rực to lớn ở chính giữa.
Trần Chân đang lơ lửng trong bóng rìu đó, hiển nhiên đây chính là nguồn sức mạnh của toàn bộ thế công!
Oanh!
Không có bất cứ chần chờ nào, Lâm Lăng tay cầm Hạo Thiên Huyền Bổng, thân thể lao thẳng lên, bỗng nhiên đón đầu tấn công.