*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong đài chiến đấu phong bế là một mảnh yên lặng, mơ hồ lộ ra bầu không khí quỷ dị.
Phía trước cánh cửa đồng thau, Lâm Lăng ngồi xếp bằng tại đó giống như lão tăng nhập định.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Trong lúc chờ đợi đối thủ, trên người Lâm Lăng cũng dâng trào sức mạnh tinh thần, không chút lơi lỏng.
Mà lúc này, quảng trường bên ngoài thành phố Võ Lăng, đám người Ứng Nguyên Tử đang dán mắt nhìn chằm chằm vào quầng sáng hình chiếu của Lâm Lăng, vẻ mặt rất khẩn trương.
Bởi vì trước đó khi Lâm Lăng chưa tới thì đã có một thanh niên mặc đồ đen đến đây trước. Hơn nữa hắn ta còn vận dụng võ học quỷ dị nào đó để nấp vào cái bóng của một cây cột đá, hình như chuẩn bị tập kích Lâm Lăng.
Cảm giác này giống như một con rắn độc ẩn mình trong bụi cỏ, chờ đợi con mồi lơi lỏng thì lập tức cho một đòn trí mạng!
Nhưng lúc này, hình như Lâm Lăng còn chưa phát hiện, vẫn ngồi tại chỗ bất động.
“Viện trưởng đại nhân, làm sao bây giờ?” Triệu Ngọc Nhi dán mắt nhìn chằm chằm vào quầng sáng hình chiếu trên không, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Còn có thể làm sao, phải xem Lâm Lăng có phát hiện được không.” Ứng Nguyên Tử vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt luôn quan sát chặt chẽ động tĩnh trong quầng sáng.
Mà dưới cái nhìn chăm chú đó, ông ta mẫn cảm phát hiện cái bóng của một cột đá đang chậm rãi mấp máy, không ngừng kéo dài ra bên ngoài. Hơn nữa, quỹ đạo kéo dài của nó rất khó nhận ra, nó thong thả mấp máy sát trong góc tường, tới gần Lâm Lăng từng chút một.
“Viện trưởng đại nhân, người dự thi của học viện Vụ Hồng đang thi triển công pháp gì vậy? Sao lại quỷ dị như thế.” Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu lại, nhịn không được dò hỏi.
“Nếu lão phu đoán không sai nói thì đây chính là [Ma Ảnh Che Trời].” Ứng Nguyên Tử trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Loại công pháp này có nguồn gốc từ vị thích khách đứng đầu nào đó hơn một trăm năm trước.”
“Đó là một môn võ học thượng thừa hệ Hắc Ám, võ kỹ trong đó có tổng cộng ba loại.” Nói đến này, sắc mặt Ứng Nguyên Tử nặng nề thêm vài phần, sau đó tiếp tục nói: “Mà lúc này, tiểu tử kia đang thi triển ra võ kỹ loại thứ nhất là [Ma Ảnh Trích Thiên], Ám Ảnh Hành Tung.”
Võ học ám sát hệ Hắc Ám?
Nghe vậy, trong mắt Triệu Ngọc Nhi hiện lên một tia kinh ngạc, những viện sinh bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Nghe nói một khi thi triển ra Ám Ảnh Hành Tung thì thân thể có thể hòa mình vào bóng của mọi vật thể, dù vận dụng sức mạnh tinh thần dò xét, cũng khó có thể phát hiện.” Ứng Nguyên Tử rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào cái bóng vẫn còn chậm rãi mấp máy trong góc tường rồi nói: “Xem ra lần này Lâm Lăng gặp phải đối thủ khó chơi.”
Nghe xong lời giải thích của viện trưởng, tâm trạng của đám người Triệu Ngọc Nhi lập tức trở nên nặng nề. Trong cuộc chiến xếp hạng lần này, Lâm Lăng là người mà bọn họ cảm thấy có hy vọng có lấy được một trong hai mươi vị trí đầu tiên nhất.
Nhưng thế cục trước mắt có vẻ dữ nhiều lành ít, mới vòng thứ hai đã bị đào thải thì chỉ sợ không có cả tư cách đạt