*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhìn cảnh tượng trong quầng sáng hình chiếu, các thiếu nữ trong học viện Cầm Linh lập tức kích động, ánh mắt sáng lên lấp lánh, sửng sốt hô to.
Đây là có thể xem như tuyệt học áp đáy hòm trong võ học [Cửu Huyền Cầm Phổ], ẩn chứa vô số huyền cơ, uy lực khó có thể tưởng tượng!
Tuy các nàng cũng có cơ hội học tập loại cầm phổ cấp bậc trung tâm này, nhưng do thiên phú, độ tuổi hiện nay và tài năng cầm thuật nên họ chỉ hiểu được chút ít. Mặc dù đàn ra được làn điệu đó, nhưng không cách nào ngưng tụ ra hư ảnh nốt nhạc phượng hoàng.
Lúc này, nhìn thấy Cơ Sương thi triển ra chiêu cầm thuật này, cả đám đều trừng lớn hai mắt, hưng phấn quan sát.
“Xem ra đôi mắt Luân Hồi của tiểu tử học viện Thiên Diễn này chỉ mới thức tỉnh lớp đầu tiên nên không thể phá vỡ quầng sáng bảy màu...”
Bà lão của học viện Cầm Linh nhìn quầng sáng bảy màu trên người Cơ Sương thành công ngăn cản thế công của đôi mắt Luân Hồi thì lập tức âm thầm thở ra.
Chỉ cần giải quyết được đôi mắt Luân Hồi nguy hiểm nhất thì với cầm thuật cao siêu của Cơ Sương, bà hoàn toàn không cần lo lắng gì về trận so đấu này nữa.
Hiển nhiên, quầng sáng bảy màu phòng ngự này là do bà ngưng luyện thành.
“Đã dùng tới Cửu Huyền Phượng Phi Dực rồi, ta cũng muốn xem kế tiếp tiểu tử này sẽ chống lại như thế nào!” Sau đó, bà lão chuyển mắt về hướng hư ảnh phượng hoàng biến ảo ra từ đông đảo nốt nhạc, trên khuôn mặt già nua hiện lên một ý cười lạnh lùng, rất tự tin mà nói.
Lúc còn trẻ, bà từng dùng chiêu cầm thuật này đánh bại không biết bao nhiêu thiên tài võ đạo cùng cảnh giới.
Lúc này trên đài chiến đấu, Lâm Lăng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hư ảnh phượng hoàng ngưng tụ ra trên đỉnh đầu Cơ Sương, vẫn không có chút dao động nào.
“Ta không thích giết chóc, hiện tại ngươi nhận thua còn kịp.” Cơ Sương ấn đôi tay ngọc lên chín sợi dây đàn, dùng giọng nói lạnh lẽo thanh cao khuyên nhủ.
Nàng ta hoàn toàn không biết, thật ra ‘Lâm Lăng’ hiện tại mình nhìn thấy chỉ là một phân thân ma ảnh!
Bóng của một cây cột đá bên cạnh đài chiến đấu đang chậm rãi mấp máy một cách quỷ dị.
“Không sao, thử là biết.”
Khóe miệng ‘Lâm Lăng’ khẽ nhếch, cũng không sợ hãi chút nào, trường thương Tử Trúc trong tay lập loè ánh sấm sét nhàn nhạt.
“Một khi đã vậy, thế thì... Như ngươi mong muốn.” Cơ Sương than khẽ.
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay ngọc đang ấn lên dây đàn của nàng bỗng buông ra.
U!
Trong nháy mắt, hư ảnh phượng hoàng phát ra tiếng huýt gió bén nhọn, mang theo vô số nốt nhạc chi chít mà lao thẳng về phía Lâm Lăng.
Trọng Ảnh Thương Quyết!
Ánh mắt ‘Lâm Lăng’ thật lạnh lùng, trường thương trong tay đột nhiên phát ra tia sấm sét rực rỡ.
Sau khi vận chuyển công pháp Trọng Ảnh Thương Quyết, chín bóng thương khổng lồ lập tức hiện ra, đón đầu hung hăng đánh vào hư ảnh phượng hoàng đang lao thẳng đến.
Trên không trung của đài chiến đấu, hai bên thế công ầm ầm va vào nhau, ngay sau đó, một tiếng chấn động nặng nề đột nhiên nổ vang trên đài.
Gió lốc linh lực đáng sợ giống như gợn sóng đang điên cuồng thổi quét ra.
Hư ảnh phượng hoàng bỗng chụp hai