*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lúc này, đa số đám người trong phòng đều quay quanh một người đàn ông trung niên, đang nói những lời xã giao.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị, trên người mặc áo cẩm, gương mặt lộ ra khí tức uy nghiêm của người ngồi trên cao. Người này chính là gia chủ của buổi tiệc lần này, tộc trưởng gia tộc Đào thị, Đào Bằng!
Trong lúc nói chuyện với mọi người, ánh mắt sáng như đuốc của Đào Bằng thường xuyên liếc nhìn ra cửa đại sảnh, hình như có chút nôn nóng.
“Lần nào tiểu nha đầu kia cũng làm người ta không bớt lo.” Nhìn thấy Đào Linh chậm chạp chưa tới, Đào Bằng thầm than một tiếng trong lòng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không tức giận nổi với đứa con gái tinh quái ấy.
“Đào huynh, buổi tiệc đêm nay của Đào gia các ngươi thật là độc đáo mới lạ.” Một người trung niên áo tím nâng chén rượu, đi đến trước người Đào Bằng, cười khen ngợi: “Ta tham gia vô số buổi tiệc, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hình thức tự chọn như vậy.”
“Lý huynh nói không sai, hình thức này hưởng thụ được rất nhiều mỹ thực, còn có thể mang đến cho người ta cảm giác tự do, nhẹ nhàng.”
“Đúng đúng...” Cao tầng các gia tộc xung quanh cũng tán thành và nói.
“Ha hả, mọi người quá khen.” Đào Bằng cười sang sảng và nói: “Buổi tiệc này là tiểu nữ Đào Linh nghĩ ra.”
“Ta cũng cảm thấy rất thú vị, cho nên mới chọn dùng hình thức này, hy vọng mọi người chớ chê cười.” Nhắc tới Đào Linh, ý cười trên mặt ông ta lập tức càng nồng đậm.
“Sao lại chê cười, từ nhỏ tiểu nha đầu Đào Linh này đã thông minh lanh lợi, thiên phú võ đạo còn hơn hẳn người thường.”
“Về sau nếu ai cưới được Đào Linh vào cửa thì thật là có phúc ba đời.”
“Mà hiện tại tuổi tác của Đào Linh đã không nhỏ, cũng nên tìm phu quân thích hợp.”
Nhưng so với Đào Bằng thì phản ứng của những cao tầng gia tộc kia càng kịch liệt hơn.
Trong nhất thời, mọi người đều không chút nào che giấu mà khen ngợi, thậm chí cố ý ám chỉ Đào Bằng, họ có ý muốn liên hôn.
Các thanh niên kiệt xuất bên cạnh đều đứng thẳng người, như muốn Đào Bằng chú ý tới mình, biểu hiện này thiếu điều nói rõ rằng: “Mau xem, con rể tương lai của ngài ở đây, ta mới là người được chọn ưu tú nhất!”
Đào Bằng cũng không e dè, ánh mắt uy nghiêm trực tiếp quét về phía đám tiểu bối phía sau. Chỉ liếc nhìn một cái thì ông ta đã âm thầm gật đầu, tiểu bối lần này các gia tộc dẫn đến đều rất ổn, ai cũng có tư chất không tồi.
“Đào Linh đã trở lại chưa?” Sau đó Đào Bằng gọi quản gia tới, nhíu mày dò hỏi.
“Gia chủ đại nhân...”
“Cha, con tới rồi.”
Lão quản gia đang muốn đáp lời thì một tiếng nói nhẹ nhàng đột nhiên truyền đến từ cửa đại sảnh. Chỉ thoáng chốc, vô số ánh mắt sôi nổi bắn về hướng cánh cửa.
Chỉ thấy trừ Đào Linh ra, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ xuất hiện. Nhưng đa số mọi người đều không chú ý nhiều đến Lâm Lăng, chỉ cảm thấy hắn cũng là tiểu bối của gia tộc nào đó.