*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Lăng trực tiếp lấy thẻ chấp sự ra rồi chi trả một vạn điểm phụng hiến. Thí luyện không giới hạn thời gian cũng giảm bớt không ít phí dụng so với dự đoán của hắn.
Sau đó, Lâm Lăng trực tiếp đi về hướng đám người đệ tử nội viện, chuẩn bị chờ bí cảnh Thiên Hỏa mở ra.
“Chấp sự tiểu ca, người của chúng ta đã đến đông đủ, có thể mở bí cảnh ra.” Một người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thấy Lâm Lăng đi tới thì khách sáo mỉm cười và nói.
“Ta cũng tới tham gia thí luyện.” Lâm Lăng thản nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía người huy chương trước ngực đàn ông trung niên, hiển nhiên chức vị của người này ở Hỏa Vân Tông đã là cấp bậc phó điện chủ.
Trong Điện Tông có phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt ở phương diện địa vị.
Tầng dưới chót là tạp dịch, đệ tự ngoại viện, đệ tử nội viện, đệ tử thân truyền, đại đệ tử cấp cao và Thánh Tử Thánh Nữ.
Tầng trung là phó điện chủ, điện chủ, các trưởng lão.
Tầng cao là đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão.
Ở đỉnh cao nhất là chưởng giáo, đứng đầu toàn bộ Điện Tông!
“Gì? Chấp sự áo trắng kia cũng muốn tiến vào bí cảnh Thiên Hỏa để thí luyện?”
Nghe thấy lời này, các đệ tử nội điện bên cạnh đều phóng ánh mắt mới lạ về hướng Lâm Lăng. Trước kia cũng không phải chưa từng có tiền lệ là cùng chấp sự tiến vào bí cảnh thí luyện, nhưng họ cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Dù sao từ trước đến nay, chấp sự luôn có chức trách là trừng phạt, khiển trách người vi phạm kỷ luật. Nếu bọn họ đánh nhau để tranh giành tài nguyên ở bí cảnh, trùng hợp gặp được vị chấp sự áo trắng này thì nên xử lý như thế nào?
Nhưng phó điện chủ trung niên kia lại nở nụ cười rạng rỡ.
“Được, vậy làm phiền chấp sự tiểu ca trông giữ đám đệ tử này nhiều hơn.” Ông ta quay mặt về hướng Lâm Lăng, trong giọng nói mang theo ý gửi gắm.
“Được thôi.”
Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, lúc này đã có cảm giác như đội trưởng dẫn đầu đám đệ tử nội viện kia.
Liếc nhìn một cái, số lượng đám đệ tử nội viện này cũng không ít, chừng ba trăm người, có nam có nữ. Hơn nữa đa số đều kết bè kết đội, hình như cũng có chia bè phái trong đó.
“Được, vậy bắt đầu đi.” Giọng nói trong sáng của chấp sự áo trắng phụ trách Thiên Hỏa Đài truyền ra.
Sau đó, đôi tay hắn ta kết ấn, đánh ra từng phù văn rồi dung hòa với ngọn lửa trên không dàn tế.
Mấy phút sau, một loạt tiếng ‘Xèo xèo’ vang lên, ngọn lửa xanh u ám kia bắt đầu vặn vẹo một cách quỷ dị, khiến hư không xung quanh tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Sau đó, một lốc xoáy lửa đột nhiên hiện ra.
Lốc xoáy không ngừng xoay tròn, linh khí thiên địa xung quanh lập tức điên cuồng hội tụ lại, tạo nên sóng gió mãnh liệt, quần áo đám người xung quanh bay phất phới.
Một lát sau, rốt cuộc lốc xoáy lửa cũng ổn định lại, hiện ra trước mắt mọi người là một cánh cửa bằng lửa có đường kính hơn một trượng, đang im lặng lơ lửng trong hư không.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, nhìn không thấy trong cánh cửa bằng lửa có cái gì, giống như dẫn đến một thế giới khác.
“Tuy lần này chỉ là thí luyện, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm không thể đoán trước được.” Phó điện chủ trung niên cứ dặn dò mãi: “Đừng tự tin mù quáng mà đi thử những thí luyện vượt qua phạm vi khả năng của mình!”
Sau đó ông ta quát lên một tiếng: “Lên đường!”
Tiếng nói vừa dứt, đông đảo đệ tử nội viện đã sớm vận sức chờ phát động lập tức giống như đàn chó xổng chuồng, sôi nổi lao về hướng lốc xoáy lửa kia.
Bọn họ chỉ lóe lên một cái thì đã bị lốc xoáy lửa nuốt hết.
Lâm Lăng theo sát phía sau, cũng thả người nhảy, trực tiếp phóng vào lốc xoáy lửa.
Cảm giác không gian vặn vẹo khiến tầm mắt của Lâm Lăng hơi hoa lên. Chỉ chốc lát, sau khi thị giác trở nên rõ ràng, xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh nham thạch màu đỏ sậm.
Giữa nham thạch có những cái khe đan chéo lên nhau. Mà trong những cái khe đó có dung nham đỏ rực chậm rãi mấp máy, không khí nóng rực đến tột cùng.
Nơi khắc nghiệt này hoàn toàn không có một ngọn cỏ!
Hơn nữa dòng khí bốc lên