Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 105: bạn cùng bàn của u u

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt

Bởi vì sự cố dọn vệ sinh lần này nên mối quan hệ giữa U U và bạn nhỏ Tống Sở Hàm đã có bước đột phá.

Tống Sở Hàm: "Thật ra tớ cảm thấy chị cậu rất lợi hại, chị ấy chỉ cần cầm thùng rác hù doạ một chút cậu ta đã lập tức ngoan ngoãn đi quét dọn..."

U U: "Mặc dù tớ cũng thấy chị tớ rất lợi hại, nhưng tớ cảm thấy có lẽ chị ấy không phải chỉ doạ một chút thôi đâu."

Tống Sở Hàm: ?

U U cũng không hề biết rằng bé đã để lại cho người bạn của mình một lời nói có ý nghĩa sâu xa, bé mang chiếc cặp nhỏ bước ra khỏi lớp, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên, lập tức nhảy nhót chạy qua.

"Anh hai..."

Tống Sở Hàm tò mò liếc nhìn chỗ rẽ.

Nghe tiếng U U gọi anh hai, Thẩm Tịch Xuyên cũng không nhìn bé ngay, thay vào đó lại liếc nhìn Tống Sở Hàm đang tò mò nhìn sang.

"Mau về thôi."

Cậu di chuyển xe lăn, lùi về phía sau một chút, giấu cả người sau góc rẽ.

Tống Sở Hàm không thấy rõ hình dáng của Thẩm Tịch Xuyên mà chỉ mơ hồ nghe thấy U U gọi một tiếng "Anh hai."

Vừa nãy...

Đó là anh trai của U U à?

Tống Sở Hàm cũng không quá để ý, cô bé xoay người quay về lớp, đợi cậu nhóc đang khóc rối tinh rối mù kia quét dọn xong rồi cùng nhau đi về.

Vừa nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên, U U đã nóng lòng muốn kể chuyện vừa xảy ra, vì vậy U U cũng không chú ý đến chuyện Thẩm Tịch Xuyên cố tình tránh mặt bạn cùng lớp của bé.

Nhưng Cố Diệu Diệu tinh ý nhận ra điều này.

Thoạt nhìn thì Thẩm Tịch Xuyên có vẻ trầm mặc và thật thà nhưng thực tế thì tâm tư của cậu rộng như một cái sàng vậy.

Có phải cậu ấy không muốn bạn học của U U biết bé có một người anh trai tàn tật không?

Cố Diệu Diệu nghĩ, có thể là như vậy.

Cô cảm thấy Thẩm Tịch Xuyên đã suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn U U không thèm để ý đến việc mọi người nói bé có một người anh trai tàn tật, mà bình thường những học sinh tiểu học được dạy dỗ tốt sẽ không nói những lời không có suy nghĩ như đám trẻ học mẫu giáo.

Chuyện này không cần phải quá để tâm.

Nhưng mà cô cũng không phải là người nhiều chuyện, hơn nữa cách thức ở chung của cô và Thẩm Tịch Xuyên vốn đã có một sự cân bằng kỳ lạ.

Chính là loại cân bằng "Tôi biết cậu trọng sinh, cậu cũng biết tôi trọng sinh, nhưng tốt nhất là chúng ta đừng hỏi đến quá khứ của nhau."

Cố Diệu Diệu không muốn nói cho bất kỳ ai biết về kiếp trước của mình, nên tất nhiên cô cũng không muốn trở thành người chị em thân thiết đến hỏi xem trong lòng Thẩm Tịch Xuyên đã từng chịu những tổn thương gì.

Người lớn ai cũng vậy, có tâm trạng gì thì tự mình hoá giải, hỏi nhiều quá lại khiến người ta chán ghét.

Nhóm người cứ ríu rít như vậy nhưng chủ yếu là U U nói chuyện...

Sau khi trở về nhà họ Cố, bởi vì hôm nay quan hệ giữa U U và Tống Sở Hàm có vẻ tốt hơn một chút cho nên tâm trạng bé vui vẻ đến mức ăn nhiều hơn một bát cơm.

U U rất dễ thỏa mãn, có thêm một người bạn nhỏ sẵn lòng chơi với bé là bé đã rất vui vẻ rồi.

Nếu như có thêm một người bạn ngồi cùng bàn thì bé sẽ càng vui vẻ hơn!

Trước khi đi ngủ, theo thường lệ thì phải cầu nguyện, bé ước rằng người bạn cùng bàn của bé sẽ sớm đến. Sáng sớm hôm sau bé lập tức phát hiện nguyện vọng của bé đã trở thành sự thật.

"Các bạn trong lớp trật tự một chút nào. Đây là bạn học mới, vì một số lý do nên bạn ấy đi học muộn mấy ngày, sau này bạn ấy sẽ trở thành một thành viên trong lớp chúng ta, cùng chào hỏi với mọi người đi nào."

Đứng trên bục giảng, cô bé tóc ngắn nhìn những bạn nhỏ dưới lớp, ánh mắt dừng lại một chỗ nào đó bên cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh ghế trống kia là ai, cô bé tái mặt, hoảng sợ.

Ở cuối ánh mắt, bé gái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt cong cong ý cười, ánh nắng ban mai vừa vặn chiếu vào sườn mặt, làn da trong suốt như món đồ sứ quý báu lại phảng phất nét tinh xảo đắt giá.

Dưới ánh nắng, đôi mắt kia tản ra màu hổ phách.

Là Cố U U.

Hôm qua cô mới biết cô và Cố U U học chung lớp, đời trước từng bị U U tra tấn nên khi nghe tin này hại cô mất ngủ cả đêm.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nghĩ rằng dù học cùng lớp nhưng chỉ cần cô không nói chuyện, không để ý đến U U là được. Kết quả thật trùng hợp, cả phòng học cũng chỉ còn một chỗ trống duy nhất bên cạnh U U.

Cô siết chặt váy đồng phục, rõ ràng tâm lý đã là người trưởng thành, nhưng không hiểu sao cô lại toát mồ hôi hột chỉ vì một bé gái chưa đầy sáu tuổi.

"Tớ tên là... Khương Đường."

Cô cố gắng ổn định cảm xúc, không để lộ ra sự rụt rè của mình.

Đã không còn giống nhau nữa.

Cô không còn là một đứa bé không có năng lực phản kháng, cô có thể dũng cảm đối mặt với U U, sẽ không lặp lại bi kịch như kiếp trước.

"Vậy thì bạn học Khương Đường, em sẽ ngồi bên cạnh Cố U U." Cô giáo chủ nhiệm cũng không nhìn ra tầng tầng lớp lớp tâm sự của Khương Đường, mỉm cười chỉ về hướng U U.

Mỗi bước đi của Khương Đường đều bi tráng như một tráng sĩ đi chịu chết, ngược lại, U U chớp chớp mắt, trái tim nhỏ phấn khích như muốn nhảy ra ngoài.

Đây là bạn cùng bàn tương lai của bé đúng không!

Cậu ấy là một cô bé dễ thương!

Cô bé dễ thương có mái tóc ngắn!

Có bạn cùng bàn nên U U nhìn cái gì cũng giống như đã mang theo kính lọc, cô bé kia vốn dĩ chỉ thanh tú đáng yêu nhưng trong mắt U U thì chỗ nào cũng tốt, ngay cả cái bao sách cũ kia cũng có cá tính.

Giống như Filter làm đẹp trên Instagram.

Ngón tay Khương Đường lạnh lẽo, lòng như tro tàn, nhét sách vở trong cặp vào hộc bàn.

Vừa nhét sách vở, trong lòng vừa mặc niệm: Đừng nói chuyện với tôi, đừng nói chuyện với tôi...

"Tớ tên là Cố U U! Sau này tớ sẽ là bạn cùng bàn của cậu!"

Đáng tiếc, U U không thể nghe được tiếng lòng của cô.

Những lời này U U đã ấp ủ từ ngày đầu tiên đi học nhưng bé chưa thể tìm được cơ hội để nói ra.

Bây giờ khi nhìn các bạn khác trong lớp, bé cũng không còn cảm thấy buồn rầu như trước nữa.

Trước đó, mỗi lần nhìn các bạn trong lớp có đôi có cặp, có bạn ngồi cùng bàn, U U hận không thể biến thành chanh tinh, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra hơi thở của chú chó cô đơn.

Ý chỉ người ganh tị với người khác.

Mà bây giờ, chỉ trong một đêm U U giống như đã thoát khỏi số phận solo, lập tức tràn đầy năng lượng, hận không thể dùng loa nhỏ tuyên bố với mọi người...

Bé, Cố U U! Đã có bạn cùng bàn!

Nhưng hình như bữa tiệc cuồng hoan này chỉ có một mình bé.

Khoảnh khắc U U lên tiếng, động tác của Khương Đường lập tức dừng lại.

"Ừm... Chào cậu."

//

Cảm ơn mọi người hôm qua đã giúp Nguyệt nhaa, tuy không được likes nhưng vẫn cảm ơn rất nhiều, cảm động quá chời luôn ('▽'ʃ♡ƪ)

Thiệt sự nói likes vui vậy thôi chứ Nguyệt biết nói không dễ (ಥ _ ಥ) Nên được một con số trên đã là một con số nhiều với Nguyệt rồi, yêu mọi người ghê

Vì vậy hôm nay vẫn lên chương nha (p≧w≦q) Hẹn mọi người vào tối nay OwO

Nếu ai rảnh có thể nghe Nguyệt tám nhảm thêm nha.

Lúc trước thích được gọi là Thiên mà giờ nhìn lại thấy ngược đời quá kkk, với lại họ Thiên cũng có chữ đầu giống họ thật của Nguyệt nữa nên cứ để nó làm họ vậy, gọi là Nguyệt cũng hay :

Cảm ơn mọi người đã đọc đôi lời tám nhảm của cái con nhiều chuyện này (✿◡‿◡)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio