Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

băn khoăn của khương đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Duyên phận

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Gió đêm mùa hè thổi dồn dập, đặc biệt là giữa hai căn nhà còn có một cây đại thụ.

Gió thổi làm tiếng lá cây vang lên, che lấp mọi âm thanh.

"Em không có hỏi anh ăn hay chưa..."

Dường như vẫn không thể nghe rõ, U U sốt ruột ra hiệu tạm dừng với Ung Trạch, chạy về phòng rồi lấy từ trong ngăn kéo sản phẩm thủ công đã làm từ tuần trước.

Đó là một chiếc ống nghe đơn giản.

Lấy được ống nghe, U U nhanh chóng chạy lại ban công, quơ quơ về phía Ung Trạch.

Bọn họ có thể dùng cái này để nói chuyện!

U U tưởng tượng mọi chuyện rất tốt đẹp, bé cầm đầu kia của ống nghe và ném về phía bên kia. Tuy nhiên, bé đã không nghĩ đến sức lực của bản thân không lớn như vậy, hơn nữa một sự thật khách quan là cái ống nghe này cũng rất nhẹ.

Đầu còn lại của ống nghe, chiếc cốc giấy kia bị dính giữa cành cây.

Bốn mắt nhìn nhau, U U xấu hổ cười cười.

Rất tiếc, bé không thể ném qua đó.

Thật ra nhánh cây ở giữa cách cửa sổ của hai căn biệt thự một khoảng, không phải khoảng cách mà con người có thể dễ dàng nhảy qua.

Tuy nhiên, Ung Trạch cũng không có khái niệm về lẽ thường của con người, cậu chống hai tay, chân dẫm lên lan can ban công để mượn lực, nhẹ nhàng nhảy qua khoảng cách ở giữa.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của U U, cậu đứng lên cành cây, lấy đầu kia của ống nghe xuống.

U U lập tức áp cốc giấy sát vào tai.

Ung Trạch nghĩ nghĩ, chậm rãi nói vào chiếc cốc giấy:

"Tại sao chúng ta không gọi điện thoại?"

Vào ngày mà U U có đồng hồ thông minh, bé lập tức đi hỏi số điện thoại của mọi người xung quanh, Ung Trạch cũng không ngoại lệ.

U U: Hình như anh nói cũng rất có lý.

Nhưng bé sẽ không thừa nhận bởi vì đầu óc bé không linh hoạt nên không nghĩ tới điều đó.

"Cái này cũng là điện thoại." U U nhấn mạnh: "Điện thoại do em làm."

Được rồi.

Ung Trạch trở lại ban công phòng mình, treo sợi dây thẳng tắp, giọng nói của cậu và làn gió đêm hè cùng một lúc truyền đến.

"Vừa nãy em muốn nói gì với anh?"

"Em thấy đèn trong phòng anh sáng lên, lập tức biết anh đã về rồi!" U U bước lên chiếc ghế nhỏ, dựa vào lan can, cái đầu nhỏ lắc lư, thì thầm vào ống nghe: "Anh trở về từ khi nào vậy? Sao em không biết?"

"Bởi vì em đi học."

Trước khi vào tiểu học, mỗi ngày U U đều ở nhà, mặc dù cũng học nhưng từ cửa sổ phòng mình bé cũng có thể nhìn rõ những người ra vào.

Mỗi lần Ung Trạch trở về, bé đều có thể là người đầu tiên nhìn thấy.

"Vậy còn anh Ung Trạch, anh không đi học ạ?"

U U hỏi về mối nghi ngờ mà bé đã tò mò bấy lâu nay.

Các thành viên còn lại trong nhà họ Cố đều đi làm hoặc đến lớp tập đàn, ai cũng bận việc của mình, cũng chưa từng để ý đến vấn đề này.

Chỉ có U U thường đến chỗ Ung Trạch chơi mới thỉnh thoảng nghĩ đến, tại sao anh Ung Trạch lại có thể nhàn rỗi như một bạn nhỏ không cần đến nhà trẻ, trong khi anh chị bé thì phải đi học?

Theo tuổi của anh Ung Trạch thì... Có lẽ là học cấp hai? Hoặc là học cấp ba?

"Anh cũng phải đi học." Ung Trạch nghĩ xem nên giải thích vấn đề này với bé như thế nào: "Nhưng thời gian đi học của anh không giống em."

Cuộc sống của yêu quái khác với con người.

Cậu đã trải qua trạng thái mười lăm tuổi này rất nhiều năm, cậu cũng đã học xong chương trình cấp hai từ rất lâu rồi.

Phải chờ đến khi cậu đủ mười sáu tuổi của yêu quái thì mới có thể học cấp ba.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc.

"Thì ra là vậy!"

U U mơ hồ, nhưng vẫn giả vờ đã hiểu.

Thật ra, bé không quá quan tâm đến việc đi học của Ung Trạch, dù sao thì trường cấp hai và cấp ba cũng quá xa vời với bé, U U bỏ qua chuyện này và nói về chuyện các lớp học theo sở thích.

"Nếu là anh, anh sẽ học lớp nào?"

Bé tựa cằm vào lan can, trong đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ mê mang.

"Tại sao lại hỏi anh?" Giọng Ung Trạch rất nhẹ nhàng: "Chuyện này cần phải tự hỏi bản thân mình."

Ung Trạch đặt ống nghe lên tai, một lúc sau mới nghe được âm thanh rầu rĩ truyền đến từ phía đối diện:

"Nhưng mà em không nghĩ ra..."

"Em không thông minh như anh hai và chị gái, em không biết mình muốn làm gì."

"Hai người họ đều rất giỏi, cũng có ước mơ thật lớn thật đẹp. Chị gái muốn trở thành nghệ sĩ vĩ cầm, anh trai muốn trở thành nhà khoa học. Bạn cùng bàn của em cũng chăm chỉ làm đề Olympic Toán học, cậu ấy muốn lấy được học bổng."

"Nhưng em không có bất kỳ sở thích nào, cũng không biết mình muốn trở thành người như thế nào."

Những ngón tay của U U bấu chặt vào thành cốc giấy, buồn bã nói:

"Tại sao mọi người đều lợi hại như vậy, đều biết mình muốn làm gì?"

U U không có bất kỳ lý tưởng cao cả nào.

Bé không thích học piano, chị gái và Đường Đường đều nói đến múa ba lê, bé chưa từng thử nhưng tạm thời cũng không có hứng thú.

Bé chỉ muốn mỗi ngày mọi người trong nhà đều thật vui vẻ, cùng nhau ăn thật ngon, cùng chơi đùa, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Chỉ vậy thôi, bé cũng đã thấy vô cùng, vô cùng thỏa mãn rồi.

Ung Trạch lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang nhăn nhó vì phiền não.

"Nếu em không biết, vậy hãy thử tất cả?"

Ung Trạch liệt kê cho bé:

"Học cưỡi ngựa, học múa ba lê, học piano..."

"Piano thì không được." U U vừa nghe thấy lời này, lập tức ngắt lời Ung Trạch: "Em cảm thấy piano cũng giống như toán học, em và chúng không có duyên với nhau."

Giọng điệu U U quá sắc bén, Ung Trạch có hơi buồn cười.

"Được rồi."

"Vậy thì... Bắt đầu từ học cưỡi ngựa xem sao?"

-----

Sau khi nghe U U nói muốn đăng ký vào lớp học cưỡi ngựa, mặc dù Úc Lan có kín đáo phê bình nhưng vẫn nhanh chóng thanh toán học phí của lớp học cưỡi ngựa và mua thiết bị cưỡi ngựa cho U U.

"Muốn đi học thì phải nghiêm túc, không được ham chơi nhất thời."

U U chột dạ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau đến trường, trong lớp học, những ánh mắt lén lút quan sát U U ngày càng nhiều.

Tống Sở Hàm là một trong số ít những người thân thiết với U U trong lớp, bị mọi người nhất trí đẩy đến nghe ngóng tin tức từ U U...

"U U, hôm qua cậu thật sự tuột quần của Đàm Duệ lớp / à?"

Tống Sở Hàm cẩn thận hỏi, chờ U U phản bác.

Nhưng không ngờ đến, U U lại thản nhiên thừa nhận:

"Đúng vậy."

Những người khác trong lớp hít sâu một hơi, nhao nhao dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn bé gái ngoan ngoãn xinh đẹp này.

Có người thăm dò hỏi: "Cậu... Tại sao cậu muốn tuột quần cậu ấy?"

"Không phải tớ cố ý!" U U giải thích: "Tớ trượt patin không tốt, cậu ấy cứ nhất định phải trượt vòng vòng trước mặt tớ, một vòng rồi thêm một vòng ..."

U U quơ tay múa chân để diễn tả.

"Là do cậu ấy xoay vòng vòng làm tớ chóng mặt muốn ngất nên mới không cẩn thận té ngã, sơ ý kéo quần cậu ấy xuống."

U U nói rất sinh động khiến mọi người trong lớp cười vang, như thể bọn họ đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng hài hước đó.

Thấy mọi người đang cười nhạo Đàm Duệ, ngược lại U U có hơi xấu hổ:

"Cậu ấy... Cậu ấy cũng rất đáng thương, các cậu đừng cười cậu ấy..."

Bé khẽ nhíu mày, sốt ruột giải thích, giọng nói bé chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.

Tống Sở Hàm nói: "U U, chắc chắn Đàm Duệ muốn bắt nạt cậu, cậu đừng mềm lòng như vậy."

Bạn nữ khác cũng phụ họa: "Đúng vậy! Cậu không cần sợ, sau này nếu cậu ta lại bắt nạt cậu hãy để mấy bạn con trai lớp chúng ta giúp cậu!"

Đám học sinh nam tiểu học tâm tính thành thật, cũng rất có nghĩa khí, nghe vậy sôi nổi vỗ vỗ ngực:

"Cậu cứ yên tâm, chúng tớ sẽ không để các bạn nữ trong lớp bị người lớp khác bắt nạt!"

Những cậu bé ảo tưởng sức mạnh kia vỗ lên bàn, lòng đầy căm phẫn, như thể người bị tụt quần và bị cười nhạo không phải Đàm Duệ mà là U U vậy.

Ở trong bầu không khí nhiệt huyết khó hiểu này, U U ngơ ngơ ngác ngác chớp chớp mắt nghĩ:

Bé cảm thấy hình như Đàm Duệ mới là nạn nhân mà nhỉ?

Tuy nhiên cũng vì chuyện này, các bạn học lớp / bất ngờ nâng cao tinh thần đoàn kết của cả lớp, mọi người nhất trí liệt U U vào danh sách đối tượng quan trọng cần bảo vệ của lớp, những người ở các lớp khác không thể dễ dàng tiếp cận.

Đặc biệt là Đàm Duệ đã rất nhiều lần muốn đến lớp tìm U U, suýt chút nữa thì bị đám học sinh nam trong lớp cầm chổi đuổi đánh.

Khương Đường nhìn thấy cảnh tượng này, hình tượng nhân vật phản diện của U U vốn đã nhạt dần trong tâm trí cô lại một lần nữa tăng mạnh.

Không đánh mà thắng, mượn đao giết người.

Quá tàn nhẫn, quá độc ác.

Tuy nhiên, dù trong lớp trăm phòng ngàn phòng nhưng sau khi tan học, đến giờ học lớp cưỡi ngựa thì vẫn không thể bảo vệ được.

Bởi vì Đàm Duệ không hẹn mà cũng rời khỏi lớp trượt patin, lại tiếp tục không hẹn mà cùng U U tham gia vào lớp học cưỡi ngựa.

"Sao lại là cậu!? Tại sao cậu lại học cùng lớp với tớ!"

Đàm Duệ hoàn toàn sụp đổ, hận không thể ném mũ giáp học cưỡi ngựa xuống mặt đất rồi khóc to.

Thấy vậy U U xấu hổ gãi đầu, ngập ngừng nói:

"Có lẽ giống như chị tớ nói, đây là duyên phận, không thể giải thích được?"

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Đàm Duệ, với cậu ta mà nói mối duyên phận này không hề tốt một chút nào.

Nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Đàm Duệ, U U chột dạ an ủi cậu ta:

"Tớ biết là cậu sợ người khác chê cười mình, đổi lớp rồi, hẳn là sẽ không có ai biết, hơn nữa mọi người đều sẽ tập trung vào việc học, ngựa nhỏ lại rất đáng yêu. Tớ nói cho cậu biết, mối quan hệ giữa tớ và các động vật nhỏ rất tốt, tớ còn từng sờ sư tử..."

: Băn khoăn của Khương Đường

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Rất nhanh Đàm Duệ đã bị phân tâm bởi lời nói của U U, cùng sánh vai với bé đi đến khu vực tổ chức lớp học cưỡi ngựa.

"Thật sao? Không phải cậu đang lừa tớ chứ... Sao có thể chạm vào sư tử được, nó có thể ăn thịt người đó..."

U U đắc ý nói: "Tớ và anh sư tử là bạn tốt, vì vậy anh ấy sẽ không ăn thịt tớ. Gia đình tớ cũng nuôi một con cừu nhỏ tên là Miên Miên, cậu ấy cũng là một người bạn tốt của tớ..."

Trong mắt Đàm Duệ lộ ra vẻ ghen tị: "Cậu có nhiều bạn là động vật nhỏ vậy sao? Sao cậu làm được thế?"

Lời này làm khó U U, bé cũng không biết tại sao bỗng nhiên quan hệ giữa bé và động vật nhỏ lại tốt như vậy, nhưng khi thấy ánh mắt ghen tị của Đàm Duệ đang nhìn mình, lòng hư vinh nho nhỏ dâng lên, bé thuận miệng nói:

"Có thể là do tớ đáng yêu nên những động vật nhỏ mới thích tớ!"

Khi nói câu này, bé đã quên một cách có chọn lọc rằng trước kia những con chó bên đường đều sẽ sủa khi bé đi ngang qua.

Hai người nói chuyện một lát đã đến sân tổ chức lớp học cưỡi ngựa, bên này nối tiếp sân thể dục và được ngăn cách với lớp trượt patin ngày hôm qua bằng một tấm lưới sắt. U U muốn nhìn xung quanh để tìm xem Khương Đường đang ở đâu lại bị Đàm Duệ sốt sắng kéo lại.

"Đừng nhìn nữa! Lát nữa bọn họ phát hiện ra chúng ta, chắc chắn sẽ đến đây để cười nhạo tớ!"

Lúc này Đàm Duệ hoàn toàn khác với Khổng tước nhỏ hoa hoè lộng lẫy ngày hôm qua.

"Khổng tước nhỏ đã biến thành đà điểu nhỏ rồi." U U che miệng cười trộm.

Mặt Đàm Duệ đỏ lên, vì sĩ diện mà phản bác:

"Tớ không phải đà điểu nhỏ, tớ là Spider Man!"

U U cũng không hiểu tại sao những bạn nam lại muốn trở thành Spider Man, dù sao bé cũng không muốn trở thành người nhện nhả tơ, bé muốn trở thành công chúa nhỏ mặc chiếc váy xinh đẹp.

Rất nhanh, cô giáo đã dắt hai con ngựa nhỏ đến, hai con ngựa này thật sự rất rất nhỏ, còn không cao bằng những bạn nhỏ, nhìn qua một chút cũng không dũng mãnh như những con ngựa lớn trong các bộ phim cổ trang, ngược lại mỗi con đều vô cùng đáng yêu.

"Oa oa thật là đáng yêu! Nó trông giống như một con chó lớn! Thật là đáng yêu, tớ muốn nuôi một con ngựa nhỏ!"

Gặp một con yêu một con, hôm nay U U vì con ngựa nhỏ dễ thương mà khóc lóc thảm thiết một ngày.

Nhưng mà tâm trạng của ngựa nhỏ thì hoàn toàn bất đồng với bé.

Ở phía sau, U U thật vất vả xếp hàng, chờ đến khi tới lượt bé ngựa nhỏ vốn ngoan ngoãn bỗng nhiên lùi lại một bước.

U U tiến thêm một bước nữa.

Ngựa nhỏ lại tiếp tục lùi một bước.

U U: ???

Cô giáo cũng rất ngạc nhiên, lúc đầu còn nghĩ rằng con ngựa này có thể bị mệt, nhưng khi đổi sang con khác thì vẫn vậy.

Cô giáo lẩm bẩm: "Có phải là do nó sợ hãi không..."

"Nó không sợ em!" Đối với lời nói này U U đặc biệt mẫn cảm, lập tức nhấn mạnh: "Em không đáng sợ, em sẽ không bắt nạt nó!"

Nói thì nói như vậy...

Ngựa nhỏ lại lặng lẽ lùi lại phía sau.

Cái này rõ ràng chính là dáng vẻ rất sợ hãi!

Trước ánh nhìn của mọi người, U U phồng mặt, nhìn chằm chằm vào ngựa nhỏ.

Cậu không được chạy, cậu chạy nữa thì tớ sẽ mất hết thể diện!

Ngựa nhỏ chần chừ, vẫn muốn lùi về phía sau, nhưng mà U U đã nhanh tay lẹ mắt, nhào tới phía nó như hổ đói, đồng thời ấn chặt yên ngựa, cho dù nó muốn chạy thì cũng phải kéo bé chạy!

Ngựa nhỏ hèn mọn bị một thân yêu khí của U U dọa sợ tới mức không dám chạy, nó đứng tại chỗ, run rẩy chờ đợi sinh mệnh kết thúc.

Bị yêu quái nhỏ bắt được.

Nó sẽ bị yêu quái nhỏ ăn thịt khóc

Ngay cả Đàm Duệ cũng nhìn ra ngựa nhỏ đang sợ, cậu ta ngập ngừng nói:

"Hay là... Cậu vẫn nên thả nó ra trước đi..."

"Không thả!" U U duỗi tay ôm cổ ngựa nhỏ, cọ cọ vào đầu của nó: "Nó không sợ tớ, nó rất thích tớ, có đúng không?"

Ngựa nhỏ: Nó nào dám nói chuyện.

Những động vật nhỏ đều có trực giác rất nhạy bén, theo tuổi lớn dần của U U, phần linh khí thuộc về yêu quái cũng vô hình tăng trưởng theo.

Nhưng mà loại khí tràng này lại khác với Ung Trạch, mặc dù động vật nhỏ sợ hãi bé ngày càng nhiều, nhưng ngược lại U U ỷ vào việc chúng nó không dám phản kháng mà buộc chúng nó phải kết bạn với bé.

Giống như ngựa nhỏ đang bị bé cọ tới cọ lui nhưng lại không dám chạy.

Bé đắc ý nói với Đàm Duệ: "Nhìn xem! Tớ đã nói là các động vật nhỏ rất yêu thích tớ mà!"

Đàm Duệ: Cậu muốn nghĩ như vậy thì tớ cũng không có cách nào.

Cô giáo cũng rất kinh ngạc khi ngựa nhỏ lại nghe lời U U như vậy, bởi vì mặc dù ngựa nhỏ nhìn có vẻ đáng yêu nhưng cũng có chút tính tình, nếu những bạn nhỏ khác sờ nó quá nhiều, nó sẽ không vui rồi bỏ đi.

Mà U U dẫn nó chạy xung quanh, ngựa nhỏ cũng không hề kháng cự.

"Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường...!"

Một tay U U dắt ngựa nhỏ, tay kia kéo tấm lưới sắt gọi Khương Đường đang ở bên kia.

Xa xa, Khương Đường nghe thấy âm thanh, quay lại nhìn bé.

"Cậu muốn sờ sờ không! Ngựa nhỏ siêu đáng yêu!"

Cô bé đang vẫy tay với cô có đôi mắt sáng như chứa ánh sao.

Nhưng Khương Đường chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, dưới chân cô giật giật, lại không biết nhớ tới cái gì, quay đầu trượt ra xa.

U U mờ mịt.

Bé nghĩ Khương Đường không thích ngựa nhỏ, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng bé cũng không thất vọng quá nhiều.

Chỉ là vốn bé còn muốn hỏi bạn cùng bàn xem giày trượt patin mà bé tặng kia có mang vừa hay không, xem ra đành phải chờ ngày mai mới có thể hỏi.

Được rồi...

Nhưng tại sao đôi giày trên chân của Khương Đường lại không giống đôi của bé tặng vậy?

-------

U U không có nhìn nhầm, quả thật Khương Đường đang đi đôi giày cũ của mình.

Nhưng không phải do cô có lòng tự trọng quá cao không muốn đi đôi giày của U U tặng, mà là cô không thể mang nó.

"Trả lại cho con."

Sau khi tan học về đến nhà, Khương Đường còn chưa kịp cất cặp sách đã vội chạy đến trước ghế sô pha, nơi có người mẹ đang cùng em trai xem phim hoạt hình.

Người phụ nữ thậm chí không cho Khương Đường một cái liếc mắt, lạnh lùng nói:

"Lại gì nữa? Mày nói chuyện với người lớn như thế à?"

Khương Đường tức giận đến mức phát run: "Giày trượt patin của con! Đó là của bạn cùng bàn tặng con, dựa vào cái gì mà mẹ lại vụng trộm lấy ra khỏi túi của con?"

Mẹ Khương thả điều khiển từ xa xuống, đứng dậy chửi rủa:

"Con bé chết tiệt này lá gan càng ngày càng lớn! Mày nói dựa vào cái gì? Cái gì là của mày, trong nhà này có cái gì là của mày? Tao lấy giày trượt patin của mày thì sao? Mày đã có một đôi, đôi kia để cho em trai là đúng rồi? Mày đúng là không có lương tâm."

Tên nhóc ngồi trên ghế sô pha cũng không biết phân biệt đúng sai, phụ hoạ nói:

"Em cũng muốn trượt băng! Chị thật không có lương tâm! Chị là sói mắt trắng!"

Mẹ thì tham lam, em trai thì thiếu hiểu biết, đối với việc này Khương Đường đã tập mãi thành thói quen, gần như chết lặng.

Cô biết, cô chỉ mới sáu tuổi, còn lâu mới tới tuổi tự lập, cô nhất định phải nhẫn nhịn.

Nhưng lần này, cô lại cố chấp nói:

"Những thứ trong nhà này đều là của mẹ, nhưng đôi giày đó thì không, đó là của bạn cùng bàn tặng con."

"Trả lại cho con."

"Đồ của con, trả lại cho con."

Mẹ Khương còn muốn mắng cô, Khương Đường lại lạnh lùng nói:

"Nếu mẹ một hai phải cho em trai, vậy sau này nó lấy một vật của con, con sẽ ném một vật của nó. Mẹ có thể đánh con, nhưng lập tức nó sẽ giống con, nhất định phải học trường tiểu học này, trừ phi mẹ đánh chết con, nếu không con sẽ không bỏ qua."

Mẹ Khương nhìn thấy đôi mắt đứa con gái sáu tuổi của mình phát ra một loại tuyệt vọng, nhưng lại vô cùng cứng rắn.

Cuối cùng Khương Đường cũng lấy lại được đôi giày của mình.

Trong đêm khuya thanh vắng, cô ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách, nhìn đi nhìn lại đôi giày trên đầu giường.

Đôi giày đắt tiền còn mới tinh không hề hợp với căn phòng nhỏ tồi tàn này.

Chính Khương Đường cũng không biết tại sao cô phải cố chấp đi đòi lại đôi giày không thuộc về mình, cho dù không mang, cô cũng có thể dùng lí do không vừa chân để qua loa lấy lệ.

Cố U U sẽ tức giận sao?

Có lẽ có, cũng có lẽ không.

Khả năng cao là rất nhanh thì U U sẽ quên đi món đồ chơi nhỏ không hề đáng giá này.

Cũng giống như sợi dây buộc tóc mà Cố U U đã đưa cho cô ở kiếp trước.

Đó là một tiết học thể dục, trước đó giáo viên thể dục đã yêu cầu tất cả học sinh nữ phải buộc tóc lên, nhưng hôm đó Khương Đường lại quên mang theo dây buộc tóc.

Cô đứng trong đám đông mà toát mồ hôi lạnh, nhưng lại có một bàn tay cầm dây cột tóc duỗi ra từ phía sau vai cô.

Đôi tay kia trắng nõn tinh tế, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của kem dưỡng da tay.

Cố U U đưa dây buộc tóc cho cô, không nói một lời, dáng vẻ lạnh nhạt, không cảm thấy mình đang làm việc tốt, giống như đây chỉ là việc nhất thời muốn làm, tiện tay đưa cho cô một chút lòng tốt mà thôi.

Khi đó Khương Đường cẩn thận từng li từng tí nhận lấy.

Nhưng mãi đến sau này cô mới phát hiện, Cố U U đưa cho cô dây buộc tóc để cô không bị mắng kia lại có biểu cảm giống hệt Cố U U lạnh lùng nhìn cô bị bắt nạt bởi một nhóm con trai ngưỡng mộ cô ấy.

Đến bây giờ Khương Đường vẫn chưa thể nghĩ ra.

Tại sao người đưa dây cột tóc cho cô là cô ấy.

Người lạnh lùng đứng nhìn cô bị bắt nạt vì mình cũng là cô ấy.

Khương Đường nằm trên gối, hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc túi ở đầu giường.

Rõ ràng sau khi sống lại, thoạt nhìn, hình như Cố U U cũng không quá chán ghét cô đến vậy.

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio