Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

bố con đổng gia hữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Em sẽ cắn anh!

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Khi sư tử dừng lại không đuổi theo Đổng Gia Hữu nữa, U U đã nhận ra đó chính là anh sư tử mà bé biết.

Đàm Duệ đánh nhau với bọn họ một trận, có vẻ chân đã bị bong gân, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được, Khương Đường sợ con báo nhỏ sẽ lao tới... Mặc dù lúc không tấn công con người thì báo nhỏ cũng ngoan ngoãn giống một chú mèo con, nhưng cũng không vì vậy mà cô dám để cậu nhóc ở lại đây một mình.

Chỉ riêng U U vẫn một lòng nhớ thương anh sư tử biết nói của bé, sải chân chạy đuổi theo.

Sau đó đúng lúc thấy được quá trình Ung Trạch từ sư tử biến thành con người.

Ánh sáng vàng nhạt làm tan rã bóng dáng của con sư tử, những tia sáng nhỏ dần dần hợp lại thành một hình dáng cao và thẳng như cây tre.

Con sư tử vàng dũng mãnh đã biến thành anh Ung Trạch mà bé quen thuộc.

Có thể là do trẻ em đã xem quá nhiều phim truyền hình, những hình ảnh kì ảo như vậy cũng không phải chưa từng bắt gặp trên TV, hơn nữa bé còn chưa đủ khả năng để phân biệt thế giới trên TV và thế giới thực, vì vậy bé cũng không sốc đến mức không thốt nên lời.

Bé chỉ suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt nhìn quần áo trên người Ung Trạch.

Sư tử biến thành người bé có thể lý giải, nhưng quần áo ở đâu ra?

Một khi đã nghĩ về cái gì, chuyện đó sẽ trở nên rất quan trọng đối với bé.

Dường như Ung Trạch không ngờ được phản ứng đầu tiên của bé là hỏi chuyện này. Cậu quay đầu lại nhìn đám nhóc đã bị dọa sợ đến tè ra quần, đi qua dắt tay U U, vừa đi vừa giải thích: "Là do lông biến thành."

U U hào hứng nói: "Vậy nếu nhổ một sợi lông, anh có thể..."

"Không, anh là sư tử, không phải Tôn Ngộ Không."

Hoá ra không thể giống với Tề Thiên Đại Thánh, chỉ cần rút sợi lông đã có thể biến thành rất nhiều, rất nhiều khỉ con.

U U ngây ngốc hai giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuối cùng nghĩ tới vấn đề mấu chốt hơn:

"Oa! Thì ra anh Ung Trạch chính là anh sư tử! Thảo nào em cảm thấy anh sư tử hiền thế!"

Vẻ mặt bé vui mừng, dường như đã quên đi nỗi buồn khi bị cắt tóc, Ung Trạch rũ mắt nhìn bé, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của bé.

"Em không sợ à?"

U U lắc lắc đầu, cái đuôi nhỏ phía sau lắc lư, bé nói với vẻ khó hiểu:

"Không sợ ạ? Tại sao phải sợ?"

Ung Trạch nghĩ nghĩ: "Anh là yêu quái."

Dù hạn chế tiếp xúc với con người nhưng Ung Trạch cũng biết rằng đối với con người, yêu quái là một loài hoàn toàn khác.

Nhân gian có câu "Không phải tộc ta, tất có dị tâm", ngay cả khi yêu quái và con người đã bí mật chung sống hoà bình nhiều năm, Ung Trạch biết một khi bí mật này bị bại lộ, chắc chắn sẽ khiến xã hội loài người khủng hoảng.

"Em biết mà."

Bé cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm.

"Chỉ có yêu quái mới có thể nói được, anh sư tử bị thương kia không nói được. Anh đừng nghĩ em không biết phân biệt, em rất thông minh."

"Ý của anh là, em không sợ anh ăn thịt em hả?"

U U chớp mắt, bé chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Im lặng một lúc lâu, U U đột nhiên vươn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của bé ra, bắt chước cách mà con báo nhỏ doạ người vừa nãy, cố gắng nhe răng trợn mắt, làm dáng vẻ mà bé nghĩ là rất hung dữ.

"Em cũng sẽ cắn anh! Ngồm ngoàm!"

Em quá ngây thơ.

Trong mắt Ung Trạch lập loè ý cười nhàn nhạt.

Thật ra trước khi xuống núi, cậu cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của con người. Có một trưởng bối từng nói, con người tham lam độc ác, giết hại lẫn nhau vì những lợi ích không liên quan đến sinh tồn, cũng có trưởng bối khác nói, lòng người phức tạp, nhưng suy cho cùng thì vẫn có nhiều người tốt.

Là chúa sơn lâm, cậu không thể rời khỏi núi Trường Trạch quá sớm, mỗi ngày ở trên núi nhìn mặt trời mọc và mặt trăng lặn, cậu đều tưởng tượng, về sau lúc cậu xuống núi sẽ gặp được loại người như thế nào.

May mắn thay, những người cậu gặp đều tốt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều lần.

Ung Trạch lại nhìn thoáng qua mái tóc ngắn cũn bị người khác cắt của bé.

Vấn đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Khương Đường và Đàm Duệ đợi rất lâu mới thấy U U trở lại.

Mà bên cạnh bé còn có thêm một người.

"Không phải lo! Anh Ung Trạch sẽ bảo vệ chúng ta! Không sao không sao!"

Khương Đường không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến con sư tử kia, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi: "Sư tử kia..."

"Con sư tử đó lớn lên trong rạp xiếc. nó sẽ không làm ai bị thường."

Ung Trạch ngồi xổm xuống trước mặt hai người, ánh mắt lạnh nhạt, bên trong chứa một sức mạnh khó hiểu nào đó: "Các em rất ghét mấy đứa nhóc lúc nãy đúng không?"

Đàm Duệ gật đầu thật mạnh.

Khương Đường chần chờ trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.

"Vậy nghe theo anh."

Ung Trạch dựng đưa ngón trỏ lên, để trên môi.

"Quên chuyện sư tử kia đi, từ đầu tới cuối các em chưa từng gặp sư tử, sau khi con báo nhỏ xuất hiện, đứa nhóc vừa nãy lập tức chạy trốn, chuyện xảy ra sau đó, các em đều không biết."

Đàm Duệ có chút sợ hãi hỏi: "Anh trai của em... Đổng Gia Hữu anh ấy... Thật sự không bị thương ạ?"

Mặc dù chuyện cậu ta bắt nạt bọn họ rất đáng giận, nhưng lúc Đàm Duệ nhìn thấy sư tử chạy đuổi theo cậu ta, nhóc cũng lo lắng cậu ta sẽ bị sư tử bắt lấy rồi ăn thịt luôn.

U U vỗ ngực, nhìn Ung Trạch đảm bảo:

"Trừ bị tè ra quần thì cậu ta hoàn toàn không bị thương!"

...Nhưng lòng tự trọng chắc hẳn là bị thương rất nhiều.

Sau khi biết cậu ta không bị sư tử ăn thịt, Đàm Duệ mới yên tâm.

Nếu đã như vậy thì nhóc cũng sẽ không nói ra, nhìn thấy Đổng Gia Hữu hay bắt nạt nhóc và mẹ bị dọa tới mức tè ra quần, nhóc vô cùng vui.

Rốt cuộc không phải ai cũng được trải nghiệm bị sư tử rượt đuổi.

Sau khi Ung Trạch giải thích vấn đề, cậu đứng dậy và nói: "Lát nữa đi cắt tóc đi."

U U gật đầu, nhưng trước khi đi cắt tóc, bé chạy tới nắm tay Khương Đường.

"Vì bảo vệ em nên Đường Đường bị thương, anh Ung Trạch, anh có thể tìm bác sĩ xem cho Đường Đường được không ạ, cậu ấy đang bị chảy máu."

Khương Đường sửng sốt.

Thật ra vết thương của cô không nghiêm trọng, chỉ là bị đẩy ngã nên tróc da, nhìn hơi đáng sợ một chút thôi.

Đàm Duệ bất mãn nói: "Tớ cũng bị thương! Chân bị trẹo rồi! Còn bị đấm mấy cái!!"

U U nhìn cậu nhóc: "À, vậy tiện thể anh tìm bác sĩ cho Đàm Duệ luôn!"

"Tại sao đến tớ lại là tiện thể! Cố U U, cậu thiên vị!"

Hai con gà tiểu học ngây thơ chạy quanh Khương Đường, U U bịt tai không nghe, Đàm Duệ thì khập khiễng đuổi theo phía sau mà phản đối.

Khương Đường khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống phía xa, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng kèm theo gió chiều mùa thu bao trùm lên chân núi phía xa một lớp màn lụa màu cam ấm áp, như thể trái tim đang dần dần được bao bọc trong một bầu khí quyển mềm mại, ấm cúng.

Khi trở về nhóm chính, Đổng Gia Hữu không có ở đó, dường như các giáo viên đang tụ lại với nhau, có vẻ như đang thảo luận một số biện pháp đối phó.

Ung Trạch không quan tâm, cậu dẫn U U và những người bạn của bé đến phòng nghỉ dành cho nhân viên trong sở thú.

Căn phòng được trang trí theo phong cách gấu trúc, dễ thương như khu vui chơi trẻ em, có cả cầu trượt nhỏ và bể bóng đại dương.

Không lâu sau, Trì Hoán được Ung Trạch gọi đến.

"Sao lại vội vàng gọi em thế? Chuyện gì đây?"

//

: Bố con Đổng Gia Hữu

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Trì Hoán hoảng sợ nhìn một quả đầu nhỏ nhô lên trong bể bóng nhựa.

U U đã tháo dây buộc tóc, đầu rối bù xù, mới lúc sáng còn thấy tóc bé khá dài, mà lúc này đã biến thành ngắn củn.

"Sao lại thế này?"

Ung Trạch đang tìm hộp thuốc để sát trùng vết thương cho Khương Đường nên chỉ nói sơ cho Trì Hoán biết những chuyện đã xảy ra.

Trì Hoán vừa nghe lập tức thấy không ổn.

Thanh Long Hội vừa thành lập đã bị bang phái khác tập kích trong cùng một ngày, đây chính là vì kiêng kị thực lực của bọn họ, muốn mạt sát một băng toàn nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ như bọn họ!

Đây là một sự khiêu khích rõ rệt!!

"Người anh em!" Trì Hoán khuỵu xuống, kích động nắm tay U U trong bể bóng nhựa: "Em chịu khổ rồi! Em yên tâm! Người trong giang hồ như chúng ta quan trọng nhất chính là nghĩa khí! Nó cắt đầu tóc em cũng chính là đã chém đầu anh! Thù này nhất định anh ghi kỹ trong lòng!!"

U U sửng sốt trước tư thế khí phách hiên ngang của cậu, cũng rất tự nhiên thuận theo cậu, nghiêm túc gật đầu:

"Anh em tốt!"

Ánh mắt hai người kiên định, đôi tay nắm chặt, tựa như anh em cùng sống cùng chết.

Không ai có thể ngờ được, vài giờ trước, hai người này đã trở mặt mách lẻo đối phương chỉ vì trò đập tay.

Ung Trạch gọi Trì Hoán lại đây tất nhiên không phải để cậu ta diễn cảnh anh em tình thâm với U U.

Thật sự tóc U U bị cắt có chút khó coi, cứ như vậy mà trở về, chắc chắn đầu tóc xấu xí của bé sẽ bị cả năm khối tiểu học nhìn chằm chằm, vậy nên tốt nhất là để Trì Hoán cắt lại kiểu tóc mới cho bé.

Đừng thấy Trì Hoán không đáng tin cậy, bàn về cắt tóc, cậu ấy còn chuyên nghiệp hơn Tony rất nhiều.

Rốt cuộc thì tóc của chính cậu cũng là do cậu tự cắt.

Tony Trì tìm dụng cụ quen thuộc của mình trong phòng nghỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của U U, nghĩ nghĩ, dơ tay cắt vài đường đã cắt xong cho bé một cái mái bằng.

Phần tóc còn lại được tỉa nhẹ phần đuôi, sau khi cắt chỉ dài ngang vai, phần đuôi tóc được cài nhẹ vào trong trông hoạt bát và dễ thương hơn rất nhiều so với khi để tóc dài.

Sau khi cắt tóc, U U chạy ra cho Ung Trạch xem.

"Nhìn đẹp không ạ?"

Bé còn chưa soi gương, tới hỏi ý kiến của cậu trước.

"Rất hợp với em."

Tony Trì ngồi sau cười tự đắc: "Còn không nhìn xem đây là tay nghề của ai?"

U U vui vẻ chạy đến chỗ Khương Đường và hỏi:

"Nhìn có đẹp không?"

Khương Đường nhìn cô bé có đôi mắt to lấp lánh, gật đầu.

Thật ra cũng không đẹp đến mức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khuôn mặt trẻ con của bé vẫn rất mũm mĩm, trông như một cái bánh bao nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu, mà các cô bé lớp một lớn nhanh đã sớm gầy lại, có chút dáng vẻ sơ khai của thiếu nữ.

Có lẽ phải mười năm nữa bé mới giống như viên ngọc trai đã được mài dũa, mất đi vẻ trẻ con của một bé gái, dần dần trở thành một cô gái khiến mọi người kinh ngạc.

Nhưng lúc này, rõ ràng U U rất hài lòng, bé soi gương nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại giơ ngón cái với Trì Hoán.

Với kiểu tóc mới được cậu cắt cho, bé quyết định sẽ làm người lớn bao dung, không thèm quan tâm đến nỗi đau khi bị cậu đánh!

Vừa cắt xong kiểu tóc mới chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên âm thanh của cô giáo.

"Có Cố U U ở đây không?"

Giáo viên bước vào nhìn mọi người trong phòng một lượt với vẻ mặt kỳ lạ.

"Chuyện đó... bên ngoài đã xảy ra chuyện, có lẽ là cần... mọi người đi một chuyến."

Ung Trạch đứng lên, như đã sớm dự đoán được, nhẹ nhàng gật đầu:

"Vâng."

U U ôm tay Khương Đường đi theo phía sau, đợi lúc ra ngoài mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Xe cảnh sát đã đánh vỡ tiệc lửa trại đêm nay, các nhân viên cảnh sát được bố của Đổng Gia Hữu gọi đến đã xuống xe, đi đến chào hỏi Ung Trạch.

Các bạn nhỏ còn lại đã nhanh chóng được các giáo viên dẫn đi khu vực khác để tránh, tạm thời mỗi lớp sẽ đổi thành biểu diễn tài năng, nên cũng không bị dọa bởi sự xuất hiện của cảnh sát.

Tuy rằng U U không rõ cảnh sát đến làm gì, nhưng mơ hồ có cảm giác là nhằm vào bọn bé, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Bé nắm tay Khương Đường, áp chặt vào người cô.

"Đường Đường." Giọng nói bé yếu ớt: "Tớ sợ quá, có phải chúng ta đã làm sai cái gì không?"

Khương Đường nắm tay U U chặt hơn.

"Không có."

Cô nhìn người đàn ông bước ra từ siêu xe, Đổng Gia Hữu lao về phía ông ta, mà Đàm Duệ đứng một bên lại rụt người khi nhìn thấy người đàn ông đó.

So với vẻ thất thần khi đá Đổng Gia Hữu trước đó, lúc này ánh mắt Khương Đường rất bình tĩnh:

"Có gì sai khi chống trả người bắt nạt chúng ta?"

U U nửa hiểu nửa không, tuy nhiên khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Khương Đường, lòng bé cũng vững hơn.

Nhưng trên thực tế, Khương Đường đang đổ mồ hôi lạnh thay Ung Trạch.

Khu sư tử của vườn bách thú cũng chỉ có một con mà thôi, hơn nữa vẫn luôn có camera theo dõi trong thời gian thực, tuy rằng cô không biết con sư tử đã ra ngoài bằng cách nào, dù cho ba bọn cô không nói gì, chỉ cần kiểm tra camera giám sát, chắc chắn sẽ xác minh được lý do thoái thác của Đổng Gia Hữu.

Dường như bố của Đổng Gia Hữu cũng đã nghĩ đến điều này, ông ta ngạo mạn liếc nhìn Ung Trạch, người còn quá trẻ:

"Một đứa trẻ như cậu có thể chịu nổi trách nhiệm không? Gọi người quản lý vườn bách thú ra đây, cảnh sát sẽ kiểm tra camera giám sát của các người, vốn là một vườn bách thú thế nhưng lại thả sư tử ra để hành hung? Tôi yêu cầu mấy người cho tôi một lời giải thích hợp tình hợp lý!"

Mặc dù lời nói và hành vi của bố Đổng không thô lỗ, nhưng lại không hề che dấu sự khinh thường.

"Được."

Ngược lại là Ung Trạch rất bình tĩnh, điềm đạm đáp lời.

Đúng lúc này, yêu quái hươu cao cổ là đội trưởng an ninh phụ trách bảo vệ vườn thú đi tới, Ung Trạch ra hiệu cho cảnh sát:

"Tất cả giám sát trong một tháng gần nhất, sở thú đều có lưu lại. Tuy việc điều tra camera giám sát chỉ để xác nhận chuyện này thì có hơi nực cười, nhưng chúng tôi không thẹn với lương tâm, xin cứ tự nhiên mà kiểm tra."

Cảnh sát cũng đang thầm nghĩ trong lòng.

Trước khi đến đây, cấp trên đã chào hỏi bọn họ, việc của sở thú động vật nhỏ có thể liên hệ trực tiếp với cậu thanh niên trẻ tên Ung Trạch này.

Khi mới nghe, họ cũng nghi ngờ không biết cậu bé mười lăm tuổi này có thể làm được gì, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, họ thấy có vẻ cậu rất đáng tin cậy.

Dù sao thì một vườn thú lớn như vậy sao có thể để sư tử chạy lung tung bên ngoài?

Làm sao có chuyện bắt được con nít lại không nuốt luôn vào bụng mà còn thả cho chạy, rồi bắt xong lại thả cho chạy tiếp? Đây không phải là đang nói đùa sao?

Tuy nhiên vì ngại địa vị xã hội của người báo nguy nên bọn họ cũng không nhiều lời, vẫn điều động cảnh sát đi điều tra.

Nhân viên bảo vệ hươu cao cổ đã mở lên toàn bộ băng ghi hình của camera, bằng ghi hình không hề thiếu đoạn nào, tất cả đều hiện lên đầy đủ trước mặt cảnh sát và bố con Đổng Gia Hữu.

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio