Edit by Thiên Bách Nguyệt
Hết kỳ nghỉ, Cố Khải Châu làm thủ tục nhập học tiểu học cho Thẩm Tịch Xuyên.
Là một trường tiểu học quý tộc gần nhà rất tốt, tố chất của giáo viên và học sinh đều cao, một đứa nhỏ như Thẩm Tịch Xuyên khi vào học sẽ được chăm sóc tốt.
"Cảm ơn chú." Cậu nhỏ tiếng cảm ơn.
Cố Khải Châu nghĩ đẹp là thế.
Nhưng ông nào biết, thế giới của trẻ con cùng người lớn là trời vực, trẻ con, chúng có thể là ngây thơ đáng yêu, cũng có thể tàn nhẫn như ác ma.
Chuyện này cùng giàu có, không liên quan gì.
Thẩm Tịch Xuyên vô ý nhìn qua phía cô gái nhỏ đang xem TV.
"A a a a a là Đinh Nghiêu ca ca của mình a a a ——"
Nhóc con theo đuổi thần tượng đứng lên sô pha quơ chân múa tay, trong TV là một idol thiếu niên tuổi đang hát trên sân khấu, U U không theo kịp tiết tấu cũng ê ê a a phụ họa.
Kiểu vui vẻ đơn thuần này đặc biệt có sức hấp dẫn, giống như nụ hoa nảy mầm sau cơn mưa xuân, dào dạt sức sống lại tươi đẹp.
...Nhưng mà nhìn có chút ngốc ngốc.
Cố Khải Châu bị tiếng hét của U U thu hút, cười hỏi: "U U thích anh Đinh Nghiêu lắm à?"
Đinh Nghiêu là thành viên trong một nhóm nam trẻ tuổi debut mấy năm gần đây, rất nhiền học sinh tiểu học và cấp là fans hắn.
(một từ tiếng Anh, dịch tiếng Việt ra là lần trình diễn đầu tiên, hay lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng. )
U U hay xem TV, cũng là một fans nho nhỏ của Đinh Nghiêu.
"Dạ!" U U kích động đến bím tóc nhỏ cũng lắc lư theo, "Đinh Nghiêu ca ca rất soái ạ, hì hì."
Lời này của bé chọc cười Úc Lan.
"Con bé ngốc này, biết thế nào gọi là soái không, đây mới chỉ là một thằng nhóc thôi không phải sao?"
U U tức giận: " Không cho mẹ nói xấu Đinh Nghiêu ca ca."
Cố Khải Châu xoa đầu bé: "U U ở nhà trẻ phải ngoan ngoãn nghe lời, khi nào nghỉ, có cơ hội thì ta đưa con đi gặp Đinh Nghiêu ca ca ha."
Cứ tưởng U U nghe được sẽ vui mừng nhảy cẩng lên, ai ngờ lại là ỉu xìu như hoa héo.
"...... U U không muốn đi nhà trẻ."
"Vì sao?"
Vấn đề này làm khó U U.
Bé không biết nói thế nào chuyện mấy bạn ở nhà trẻ không thích bé, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ rặn được một câu:
"Bởi có bạn trai nắm bím tóc của U U."
Cố Khải Châu nghe xong lại cười: "Đó là do cậu ta thích con nha, thích con nên mới bắt nạt con."
Không phải!
Trong lòng U U lập tức phản bác.
Bé không phải đồ ngốc, bé biết thế nào là thích, thế nào là bắt nạt.
Ba mẹ thích bé, chị và Sầm Tùy thích bé.
Họ đều không nắm tóc U U.
Sẽ không giống mấy bạn nam trong nhà trẻ chọc quậy người khác, phá hư bím tóc cô Tiểu Nguyễn cột cho bé rồi hi hi ha ha chạy đi, cười to nhìn bé bực bội không bắt được người.
Vì sao người lớn lại kỳ lạ như vậy.
Thế cũng được gọi là thích ư?
U U uất ức rưng rưng nước mắt, bé khẽ ngước mắt lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thẩm Tịch Xuyên.
Người sau sửng sốt, nhanh chóng đẩy xe lăn vội vàng rời đi
——
Trường tiểu học Thẩm Tịch Xuyên học ở đối diện nhà trẻ của U U, chỉ cách nhau một con đường.
Vì muốn tiện đường đưa Thẩm Tịch Xuyên đi học nên U U không đi xe nhà trẻ, cả Cố Diệu Diệu cũng cùng ngồi xe con nhà họ đi học.
Dọc đường đi, trong xe tràn ngập tiếng hát hưng phấn của U U.
"...Bên trái là chị, bên phải là anh, giữa giữa còn có U U đang ngồi rất ngoan là lá la là~"
Cố Diệu Diệu trợn mắt.
Con nhóc này lại nhận giặc làm anh.
"Anh hai!" Lúc xuống xe U U còn nhắc cậu, "Tan học nhớ chờ U U, chúng ta lại cùng về nhà nha!"
Thời gian tan học của nhà trẻ và tiểu học không chênh lệch lắm.
Có điều...
Ở nhà trẻ phải xếp hàng trước lớp mới tan học?
Thẩm Tịch Xuyên nghĩ tới gì đó, mím môi, không trả lời.
Hôm nay U U ở nhà trẻ, so với trước kia vui hơn nhiều, tưởng tượng đến cảnh ngày ngày cùng anh và chị đi học, tan học, U U sung sướng muốn rắc hoa khắp nơi.
Bé nhìn các bạn trong lớp tay trong tay chơi đùa với nhau, cùng ăn bánh quy đã không còn hâm mộ như xưa nữa.
Không có bạn bè thì sao chứ, bé có anh hai chị hai rồi!
Tuy hình như bé từng làm chuyện xấu với anh chị... Nhưng không sao, U U đã biết sửa sai!
U U đung đưa chân nhỏ cả ngày trời, cuối cùng cũng chờ được chuông tan học buổi chiều.
Bé nắm hai quai cặp sách trên vai, vui vui vẻ vẻ theo đuôi cô Tiểu Nguyễn xếp hàng đi ra cổng nhà trẻ, cô Tiểu Nguyễn thấy bím tóc lắc lư của bé liền biết bé đang vui, cười hỏi:
"Sao hôm nay U U vui vẻ quá vậy?"
U U ngẩng khuôn mặt nhỏ đáp: "U U muốn về nhà với anh hai và chị."
Cô Tiểu Nguyễn sửng sốt.
Cô biết Cố Diệu Diệu ở lớp lá là chị U U, cũng ngầm thấy được mấy tin đồn trên mạng về Cố gia, nhưng anh trai này...?
Con, con riêng?
Ầy, giới giải trí thật loạn.
Nhà trẻ vừa mới tan học, bọn nhỏ lớp lá còn chưa ra, lớp chồi cũng chưa xếp hàng ngay ngắn.
Bên trong một đám lộn xộn ồn ào, U U lo lắng anh hai không thấy bé, nhón chân nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng trông thấy xe lăn đột ngột xuất hiện ở đối diện nhà trẻ.
U U cứ như bóng đèn nhỏ được bật lên, bất chợt sáng rực.
"Anh hai!! Anh--- Anh--!"
Bé nhảy nhót, âm thanh to rõ, nỗ lực giơ cái tay ngắn như hoa sen vẫy vẫy như lá cờ tổ quốc phất mạnh giữa trời cao.
Thẩm Tịch Xuyên không thấy bé là chuyện lạ.
Một đám con trai ở đường đối diện đều bị âm thanh của U U hấp dẫn, theo hướng nhìn của bé mà nhìn thẳng về phía cậu.
"......"
Bị bao con mắt dõi theo – Thẩm Tịch Xuyên rất muốn làm bộ không quen con nhóc kia.
Nhưng con nhóc này chính là đứa có não bị chập mạch, đặc biệt cố chấp, có khi cậu không lên tiếng thì nó sẽ luôn nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Thẩm Tịch Xuyên chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đẩy xe lăn qua đường.
Khuôn mặt nhỏ của U U đỏ bừng, mắt cong thành hình trăng khuyết.
"Anh hai, rất nhanh chú tài xế sẽ tới, anh đừng lo."
Mấy bạn nhỏ xung quanh U U ngẩng đầu nhìn cái anh trai nhỏ kỳ lạ này từ trên xuống dưới.
Có người hỏi: "Đây là anh cậu à?"
U U tự hào gật đầu: "Ừ!"
Lớn lên đẹp chứ gì!
Chỉ kém Đinh Nghiêu ca ca của bé một chút thôi!
"Vì sao anh ấy lại ngồi trên ghế có bánh xe vậy?"
"Mình biết mình biết, trên TV bảo như này gọi là người tàn tật!"
"Người tàn tật là gì?"
"A! Hắn thiếu chân...... Thật đáng sợ!"
Cả đám bị một lời nói này thu hút, sôi nổi kinh ngạc nhìn chỗ chân trái trống không của Thẩm Tịch Xuyên.
Ở đoạn ống quần kia bỗng nhiên lõm xuống, phía đầu gối cũng khác xa người thường.
Một người la lên, mấy đứa nhóc khác cũng la lên theo, cứ như Thẩm Tịch Xuyên là quái vật gì đó, sợ hãi thi nhau lui về sau.
Thẩm Tịch Xuyên đã tập mãi thành thói quen, không để tâm lắm mấy đứa con nít vừa cai sữa được vài năm này.
Nhưng mà –CÒN TIẾP----------
//