Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 151: bà nội chử đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

【 Lời vừa rồi của Nghiên Nghiên là có ý gì chứ? Sao tôi lại cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?? 】

【 Cái gì mà nhảy đến khi nào đúng thì mới được dừng chứ? Sao một đứa trẻ mới mười hai tuổi lại so sánh mình như một búp bê chứ? 】

【 Theo đuổi nghệ thuật mà không có chút hứng thú hay thiên phú nào thì mỗi ngày đều trải qua cảm giác thất bại và sự tra tấn đến tột cùng. 】

【 Quá đúng luôn! Bản thân tôi từ lúc còn nhỏ bị bắt ép học múa ba lê nên tôi quá hiểu cảm giác của Nghiên Nghiên lúc này, một người chịu tổn thương từ múa ba lê chia sẻ. 】

【 Tôi vẫn luôn theo dõi các chương trình có cả nhà Nghiên Nghiên tham gia, chuyện này mà thật thì quá khủng bố, Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt lúc nào cũng nói Nghiên Nghiên rất thích học múa ba lê, cô bé sinh ra là để múa ba lê, đến các giáo viên cũng khen cô bé có thiên phú nữa...】

【 Hiểu rồi, tất cả đều chỉ là sự sắp đặt mà thôi, phải không? 】

【 Rất có thể cô bé đã quá mệt mỏi rồi nên mới thốt lên như vậy? Một phút bốc đồng chăng? 】

【 Đừng tự lừa mình dối người nữa, lầu trên có cảm thấy lời vừa rồi giống như kiểu nhất thời bốc đồng mà thốt ra không? Tôi khá chắc rằng cô bé đã giữ những lời này trong lòng đã rất lâu rồi! 】

Không ai nghĩ rằng một bé ít nói trong mắt mọi người như Chử Nghiên lại đột nhiên nói ra những lời như thế.

Trong tình huống bình thường như vậy, cho dù là quá mệt mỏi vì luyện tập cường độ cao, có buồn bực thế nào thì cùng chỉ giận dỗi hai ba câu, thế nhưng một đứa trẻ mới mười hai tuổi trong hoàn cảnh đó lại đi so sánh mình như búp bê trong hộp nhạc, lúc nào cũng nhảy múa không ngừng nghỉ.

Suy nghĩ kĩ càng lời này, quả thật khiến người nghe sởn cả gai ốc.

Trong lúc U U và Chử Nghiên đang trên đường đến gặp mọi người thì chủ đề con gái Chử Phong nói mình là búp bê nhanh chóng vụt lên top hot search cũng đồng thời góp phần tăng độ hot cho chương trình.

Tuy rằng Chử Phong đã qua thời kỳ vàng, nhưng ông vẫn còn được nhiều người biết đến, tùy tiện hỏi một người trên đường chắc chắn đều sẽ từng nghe qua cái tên ấy.

Cho nên liên quan đến con gái ông thì dù chưa biết đó là ai, người ta vẫn tò mò mà bấm vào xem.

Vào xem, bọn họ chỉ thấy đoạn clip bị lộ ra.

"Không thích khiêu vũ."

"Không có thiên phú, không có hứng thú."

"Nhưng nhảy chưa được thì "bọn họ" vẫn sẽ bắt ép cô bé tiếp tục, nhảy liên tục, nhảy đến khi nào "bọn họ" hài lòng thì thôi."

Chử Nghiên nhỏ bé yếu ớt bình tĩnh thốt ra những lời này, có thể nói ảnh hưởng khá lớn.

Đang lúc trên mạng bàn tán sôi nổi, số người xem phát sóng trực tiếp tập ba của chương trình《Nhật ký trưởng thành》tăng vọt, có không ít người sau khi xem xong hot search liền vô cùng tức giận xông thẳng vào phòng livestream.

Nguyên nhân mọi người tức giận là vì hai vợ chồng Chử Phong lúc nào cũng ra sức thiết lập hình tượng tiểu công chúa ba lê cho Chử Nghiên.

Trong các chương trình trước, Chử Phong luôn tự hào khen ngợi rằng Chử Nghiên có tình yêu rất lớn với múa ba lê, cô bé chủ động hy sinh thời gian vui chơi để luyện tập, từ bỏ những món ăn yêu thích.

Không ít người ngưỡng mộ gia đình Chử Nghiên, chủ yếu là vì thiên tài múa ba lê Chử Nghiên luôn cố gắng chăm chỉ.

Bây giờ mọi người đều biết mọi sự cố gắng đó đều là vì sự áp bức từ phía ba mẹ, biến cô bé thành một đứa trẻ đáng thương chịu mọi áp lực nặng nề từ phía phụ huynh, mọi người ngay lập tức dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt, hận không thể trực tiếp xuyên qua màn hình livestream, đứng trước mặt vợ chồng bọn họ đánh một đòn cảnh cáo!

Nhưng Lúc này Chử Phong không hề biết chút gì về trận chiến tanh máu của cư dân mạng.

Dọc đường đi ông ta chỉ lo lắng liên tục hỏi thăm U U và Chử Nghiên đi đâu rồi, chủ yếu là lo lắng với tính tình của Chử Nghiên thì khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ vừa thấy U U và Chử Nghiên trở về, ngay lập tức ông ta bước đến, giả vờ quan tâm hỏi thăm: "Nghiên Nghiên không sao chứ? Con đột nhiên biến mất như vậy có biết ba mẹ sợ lắm không, không bị thương hay té ngã chứ?"

Từ té ngã thốt ra ở cuối câu kia đều ám chỉ rằng ông ta mong muốn mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Cũng may là khán giả chưa biết việc Chử Phong còn xúi con gái bán thảm, chỉ có U U ngây ngô thành thật: "Có ngã ạ! Chị Nghiên Nghiên vừa bị té một cái!"

Chử Phong: "Thật sao!?"

"Thật ạ!" U U nghiêm túc gật đầu: "Ngay chỗ sân ga, con chọc nhẹ chị một cái, không ngờ tới..."

Nhắc đến sân ga, khán giả đều nhớ tới cảnh hai đứa trẻ ôm nhau thắm thiết.

U U thấp hơn Chử Nghiên một cái đầu, bé chắc chắn mình không thể nào đẩy ngã được Chử Nghiên, hơn nữa quan hệ hai người tốt như thế lại ăn bánh donut ngọt cùng nhau, chắc chắn không phải do U U đẩy ngã, người có suy nghĩ đều biết chắc vậy.

Nhưng mà Chử Phong vừa nghe, lại hiểu lầm là Nghiên Nghiên đã thực hiện kế hoạch thành công, liền trở mặt: "U U, sao cháu lại đẩy ngã Nghiên Nghiên chứ? Là do Nghiên Nghiêm làm con không vui chỗ nào à? Trẻ nhỏ có chỗ nào không hài lòng thì phải nói chứ, sao lại hành động như thế?"

U U:?

Khán giả:???

【 Cái tên ngu ngục này sao lại dám đổ tội oan cho bảo bối của chúng ta chứ! Tức chết ta mất!!! 】

Ngay cả nhân viên có mặt ở đó cũng nhịn không được mà đưa mắt ra hiệu: "Việc đó... Chỉ là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm..."

Chử Phong: "Hiểu lầm thì tôi thông cảm nhưng sau này Nghiên Nghiên còn phải luyện múa, con bé thích ba lê như vậy mà, nếu cái ngã làm con bé có chấn thương sao, con bé sẽ buồn nhiều lắm..."

Nếu chỉ nghe mình Chử Phong nói thì ai nghe cũng nghĩ đây là những lo lắng mà người cha dành cho con gái, xem như đây là chuyện thường mà thôi.

Nhưng nhớ đến lời của Nghiên Nghiên "nhảy chưa được thì phải tiếp tục luyện tập đến khi nào bọn họ hài lòng thì thôi", bộ mặt của Chử Phong trong lòng mọi người dần dần có chút vặn vẹo.

Trước mặt thì lúc nào cũng con gái, làm gì cũng đều vì muốn tốt cho con.

Sau lưng lại ép con bé trở thành một cỗ máy nhảy, không có lệnh của ông ta thì cô bé phải luyện tập đến chết mới thôi.

Sao lại có loại người giả tạo như vậy chứ?

Nghe nói nhờ chút danh tiếng của Chử Nghiên mà Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt cũng được thơm lây, nhận được không ít lời mời.

Cho nên đây mới là mục đích thật sự của bọn họ sao?

"Hiểu lầm gì chứ?" Âm thanh của Cố Diệu Diệu bỗng nhiên vang lên.

Cố Khải Châu và Úc Lan còn đang xếp hàng bên trong để chờ thanh toán, vốn dĩ Cố Diệu Diệu cũng đứng đó đợi nhưng thấy U U đã quay về nên mới đi đến.

Không ngờ vừa đến đã nghe những lời nói giả tạo như vậy.

"Nếu đây chỉ hiểu lầm thì câu sau của chú là có ý gì chứ?"

Có ống kính máy quay nên Cố Diệu Diệu có chút kiềm chế, không chào hỏi chỉ bằng cái gật đầu như bình thường mà thay vào đó là lễ phép chào như đứa trẻ ngoan.

"Hình như lời của chú còn có ý khác, vì sao chị Nghiên Nghiên không thể múa được lại liên quan đến U U vậy, con có chút không hiểu, chú có thể nói lại một chút được không ạ?"

Chử Phong như bị tát cho một cái: "Chuyện này..."

U U còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thành thực nói: "Chú Chử cảm thấy do em đẩy ngã chị Nghiên Nghiên nên sau này chị ấy không thể nhảy múa được nữa!"

Cú đá thẳng này bất ngờ đến khiến Chử Phong không kịp đề phòng.

Mặc dù ý của ông ta đúng là như vậy nhưng sao có thể nói huỵch toẹt ra trước mặt mọi người được.

Cố Diệu Diệu liền ăn ý họa xướng cùng với U U: "Không đúng, chú Chử đã nói là do hiểu lầm rồi mà, sao có thể trách em nữa được chứ?"

U U không hiểu chuyện gì, bình thường chị rất giỏi văn, vì sao một câu đơn giản như vậy mà chị cũng không hiểu rõ.

"Không đâu, ý của chú ấy chắc chắn là vậy." U U cố gắng giải thích: "Chú ấy chỉ giả vờ tha thứ cho em thôi chớ trong lòng vẫn nghĩ là do em đẩy ngã đó!"

Cố Diệu Diệu: "Phải không?"

"Thiệt mà! Chị phải tin em, vừa rồi ý của chú ấy là vậy mà!"

Hai chị em kẻ xướng người hoạ, Chử Phong nghe được mà toát mồ hôi lạnh sống lưng.

Chuyện này... Sao không diễn ra theo đúng như ông đã nghĩ?

Cố U U không phải rất ngốc sao? Sao có thể phản bác lại từng câu của ông chứ?

"Không phải không phải mà, ý ta không phải như vậy." Chử Phong rơi vào đường cùng chỉ có thể nói: "Chú không có trách U U mà, chú biết rõ cháu chắc chắn không đẩy ngã Nghiên Nghiên mà."

U U nghi ngờ: "Chú chắc chắn chứ?"

"Chắc!" Trong lòng Chử Phong tỏ vẻ kháng cự, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói như vậy: "Hơn nữa Nghiên Nghiên cũng không bị thương mà đúng không, chuyện nhỏ mà, ngàn vạn lần U U đừng hiểu lầm chú..."

U U gật gật đầu: "Vâng, con sẽ không hiểu lầm chú nữa."

Chử Phong thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng chú không biết đâu, có nhiều chuyện xảy ra với chị Nghiên Nghiên lắm đấy!"

Chử Phong cười nói: "Bọn con còn có bí mật nhỏ gì nữa sao? Nói chú nghe với được không?"

Tổ làm phim vừa nghe xong lời này thì người nào người nấy cũng đều đổ mồ hôi lạnh sống lưng.

Bé chắc chắn dám nói rồi đó mà không biết ông ấy có nghe nổi không nữa.

"Có thể ạ!" U U suy nghĩ hình như chị ấy không dặn mình giữ bí mật nên bé nói luôn: "Chị Nghiên Nghiên nói chị ấy không thích múa ba lê chút nào, sau này chú có thể đừng bắt ép chị ấy luyện tập nữa được không?"

Chử Phong vừa nghe xong liền hoảng sợ cực độ.

"Ai nói!? Ai nói Nghiên Nghiên không thích ba lê chứ???"

Dưới sự sợ hãi, phản ứng theo bản năng của một người hoàn toàn phản ánh được nội tâm người đó.

Nghe xong lời này, Chử Phong cảm giác giống như đang giấu đầu lòi đuôi, ông ta cứ liên tục lặp đi lặp lại những lý do mà ông từng nhắc trong các chương trình khác trước ống kính máy quay một lần nữa.

Cái gì mà từ nhỏ Chử Nghiên đã thích ba lê rồi, giáo viên đều khen cô bé có thiên phú, cô vì ba lê mà quyết tâm giảm cân từ từ.

Tất cả những lý do này với những lời lúc nãy Nghiên Nghiên nói như một đối lập mỉa mai.

【 Nói dối! 】

【 Tất cả đều là giả! Chính miệng Nghiên Nghiên đã thừa nhận cô bé không thích ba lê!! 】

【 Cái gì mà chủ động giảm cân, luyện tập thêm giờ, đều là lừa đảo! Rõ ràng là do hai người ép cô bé luyện tập! 】

【 Thật ghê tởm, mang con gái ra làm công cụ để nổi tiếng, loại này lúc nào mới bị phong sát chứ! Nhìn loại này thật mắc ói! 】

【 Phong sát phong sát đi, tổ chương trình có thể đổi người thì tôi chắc chắn lập tức quẹt thẻ tặng quà ngay trong phòng livestream này luôn! 】

Kèn mà Chử Phong tự mình thổi sắp sửa bị toàn bộ dân mạng lên án công khai.

Mà lúc này ông ta tẩy não mọi người không hề hay biết trong mắt khán giả đã rõ mọi chân tướng, màn trình diễn giả dối ra vẻ như thế khiến người khác buồn nôn vô cùng.

Chử Nghiên cũng không hề ngờ rằng mấy lời mình nói vừa nãy lại tạo nên hiệu ứng dây chuyền gây kinh ngạc như vậy.

Cô bé chỉ lẳng lặng rũ mắt như bình thường, trầm mặc không phát ra tiếng động chống cự nào.

Nhưng lúc này đây, hình như cuộc trỗi dậy của cô bé đã có hiệu quả rồi.

Tập ba của chương trình kết thúc thì ngay sau đó toàn bộ người tham gia sẽ đi máy bay trở về nhà.

Chử Phong biết được hiện tại tiếng xấu của bản thân trên mạng đã đồn xa, trở thành đối tượng bị mọi người chửi bới, nên vừa xuống máy bay đã nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đã chửi bới ầm ỉ trong sân bay rồi.

Mặc dù lúc này ông ta còn chưa tìm hiểu nguyên nhân của sự việc, chỉ biết mọi người đột nhiên mắng ông ta lợi dụng danh tiếng của con gái nên không hề rõ mọi người làm thế nào mà phát hiện ra chân tướng.

"Kẻ điên! Những người này đều là kẻ điên!"

Chử Phong gần như bóp nát điện thoại di động.

"Con gái tôi, tôi đã bỏ tiền nuôi dưỡng nó! Cho nó ăn, cho nó mặc! Đưa con bé lên ti vi để mong nó được nổi tiếng, không ngờ lại trở thành lợi dụng trong mắt mọi người!?"

Diêm Hoài Nguyệt an ủi: "Những người này đều rảnh rỗi sinh nông nổi, em nghĩ do bọn họ ghét Nghiên Nghiên chúng ta, hai vợ chồng nhà họ Cố kia chắc cũng ghen tị, giống như lúc trước chúng ta tìm người hắt nước bận bọn họ, chắc họ đang trả thù đấy..."

"Đúng là ăn no rửng mỡ! Chuyện nhà tôi mà cũng muốn quản sao!?"

"Chỗ đông người nhịn một chút, chờ về nhà chúng ta lại thương lượng, Nghiên Nghiên... Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên con đâu?"

Lúc này hai vợ chồng mới phục hồi tinh thần, nhìn quanh bốn phía, nửa cái bóng của Nghiên Nghiên cũng chẳng thấy đâu.

Lúc này Chử Nghiên sớm đã chạy hồng hộc ra khỏi sân bay, cản một chiếc xe taxi.

"Chú ơi! Cho cháu đến địa chỉ này!"

Chử Nghiên tay run rẩy, chữ trên tờ giấy cô bé đưa cho tài xế là nơi ở của U U.

Tài xế thấy cô mới chỉ là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, có chút chần chờ, lại thấy từ trong sân bay có hai người lớn đuổi theo.

"Mau chạy đi ạ!" Chử Nghiên gấp gáp đến nỗi rơi nước mắt, dưới tình thế cấp bách nói: "Bọn họ không phải ba mẹ con! Bọn họ là bọn buôn người! Tới bắt con đó!"

Hai vợ chồng Chử Phong gấp đến độ đỏ cả mặt, nhìn qua thấy có vẻ của người xấu.

Tài xế lập tức đạp chân ga, chở Nghiên Nghiên đến địa chỉ mà cô bé yêu cầu.

"Cảm ơn chú."

Trong lòng Nghiên Nghiên còn sợ hãi, cô bé lấy hết tiền mình giấu được trong túi đưa cho tài xế.

"Chú ơi, chừng này đủ không ạ?"

Tài xế vừa nhìn qua đã biết không đủ rồi, nhưng nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của cô bé thì chỉ lấy một ít tiền.

"Cô gái nhỏ, trời sắp tối rồi, lo về nhà đi."

Chử Nghiên sửng sốt.

Hình như bây giờ cô đã không còn nhà nữa rồi.

"Chị Nghiên Nghiên!!"

Phía sau truyền đến âm thanh của U U.

Trời đã tối đen, đèn nhà họ Cố sáng mờ mờ.

So với bọn họ, nhà U U đã về sớm hơn một bước, bé đứng trước mặt Chử Nghiên, vừa vẫy tay vừa cười tươi, hình như bé biết cô sẽ đến.

Trước mắt Nghiên Nghiên nổi lên một làn sương mù.

"U U..."

Những người khác của nhà họ Cố vừa mới về đến nhà, ngồi còn chưa nóng đít đã nghe thấy một tiếng quen thuộc.

Vừa ra đã thấy Chử Nghiên đã đứng trước cửa nhà bọn họ, lại còn ôm U U khóc lớn, nhìn rất đáng thương, Cố Khải Châu sợ hàng xóm nhìn thấy, rồi bọn họ nghĩ nhà mình đang bắt nạt con nhà người ta.

"Mau vào đây, sao thế? Có chuyện gì vậy?"

Chử Nghiên khóc đến thút tha thút thít nức nở: "Con, con sợ......"

Thẩm Tịch Xuyên cầm ipad, cho Cố Khải Châu và Úc Lan xem hotsearch hôm nay cùng làn đạn công kích từ mọi người, lúc này hai người mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

"Con không dám về nhà... Hình như, hình như con nói gì đó sai rồi... Con sợ ba mẹ sẽ tức giận..."

Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng nên sự sợ hãi với ba mẹ của Chử Nghiên đã thấm vào xương tủy.

Bọn họ chẳng cần động thủ, chỉ liếc mắt một cái thôi đã khiến cả người cô bé phát run.

Úc Lan nhìn đứa nhỏ đáng thương này, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, bà vừa lấy giấy đưa cho cô bé lau nước mắt, vừa nhẹ nhàng nói: "Không sao, vậy tối nay con hãy ở đây, ngày mai rồi thương lượng tiếp theo phải làm sao..."

Chuyện này không dễ để đưa ra quyết định.

Hai vợ chồng Chử Phong chắc chắn không biết Chử Nghiên đang ở đâu, nhà bọn họ có thể cho cô bé ở lại một đêm, nhưng trách nhiệm cũng nặng nề.

Chử Nghiên cũng biết, cô bé lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "...Con có làm phiền dì không ạ?"

Úc Lan: "Cái này cũng không được thì con muốn chúng ta làm gì cho con đây?"

Bà chạm nhẹ Chử Nghiên.

"Đêm nay con ngủ chung với U U đi, con có ý kiến gì không?"

Chử Nghiên dùng sức lắc đầu.

U U không biết gì về trận chiến tanh máu trên mạng, cũng không hiểu sao chị Nghiên Nghiên lại sợ ba mẹ mình như vậy, nhưng bé biết tối nay được ngủ cùng với chị nên bé vui sướng vô cùng.

"... U U, chị rất hâm mộ em." Trước khi ngủ, Chử Nghiên bỗng nhiên nói.

U U nghi hoặc: "Vì sao ạ?"

"Chỉ là chuyện gì cũng đều tốt."

U U nghe không hiểu lắm: "...Vâng ạ, em cũng rất hâm mộ chị."

"Chị có gì để em hâm mộ?"

"Chị Nghiên Nghiên rất đẹp hihihi!"

Chử Nghiên có chút dở khóc dở cười với cái lý do này.

Cô bé nhẹ giọng nói: "Em cũng đẹp."

"Em không đẹp, em chỉ đáng yêu!"

"Không, em đẹp."

"Chị Nghiên Nghiên đẹp nhất."

"U U đẹp nhất."

"..."

U U thành công kéo đứa trẻ trình độ lớp sáu về với trình độ lớp một, hai đứa trẻ cũng chẳng biết ai là người sẽ kết thúc, chỉ lẳng lặng từ từ chìm vào giấc mơ rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, bé thấy tử thần thực tử và giám ngục Azkaban biến thành Chử Nghiên.

Một câu thần chú bé cũng chẳng nhớ được, nhưng ngay khi bé sắp bị bọn chúng phát hiện, có một vật nho nhỏ ở trước mặt bé.

Bé giơ đũa phép lên, bóng lưng vững chắc.

Trong nháy mắt, trời sáng.

——

"Bên ngoài... có âm thanh gì vậy?"

Sáng sớm, U U đã bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Hình như có ai đang cãi nhau ở dưới lầu.

Quay đầu nhìn đã không thấy Chử Nghiên nằm bên cạnh đâu, U U vội vàng mang dép lê đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng của Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt.

"Sao lại bảo là con tôi chạy đến nhà anh chứ!? Con bé mới bao nhiêu tuổi? Trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì thôi chứ sao đến người lớn các người cũng vậy chứ?"

"Đúng thế! Vợ chồng tôi đã báo cảnh sát rồi! Các người thậm chí chẳng gọi điện cho chúng tôi!"

"Hai người có biết đây có thể coi là bắt cóc không?"

...

Không có ống kính máy quay, Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt xem như hiện nguyên hình.

Tối hôm qua Chử Nghiên còn rất vui vẻ, lúc này lại bị Chử Phong mạnh mẽ kéo đến bên cạnh, cô bé cố gắng ôm mọi trách nhiệm về phía mình, nhưng ba mẹ lại chẳng biết nói lý lẽ, quyết tâm đổ mọi chuyện lên đầu nhà họ Cố, làm nhà họ phải xuống nước.

Bọn họ mượn cơ hội này trút giận vì chuyện mình bị cư dân mạng vạch trần, thanh danh bị vấy bẩn.

Đáng tiếc là không có máy quay ở đây nên Cố Diệu Diệu và Úc Lan cũng không thèm kiềm chế.

Úc Lan: "Không biết xấu hổ mà còn nói đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi xem xem nó biết được hai người gây chuyện gì thì nghĩ sao đây?"

Cố Diệu Diệu: "Đều là loại hút máu người mà ở đây giả vờ lo lắng cho con gái? À không đúng, bây giờ cả nước này đều biết hai người vô dụng, chỉ biết dựa vào con gái mười hai tuổi của mình để nổi tiếng, các người chỉ giả bộ làm ba mẹ rồi đi?"

Úc Lan: "Bọn tôi lừa gạt con gái các người? Vậy các người ký sinh trên danh tiếng của con bé thì gọi là gì nhỉ?"

Cố Diệu Diệu: "Ăn cơm mềm quả nhiên sẽ có bộ dáng của ăn cơm mềm, đã dựa vào con gái để kiếm tiền còn không biết tu tâm dưỡng tính, có tay chân lành lặn mà không biết tự đi đứng, hiện tại đến cả mặt mũi cũng muốn bỏ là biết sau này con gái mấy người sẽ không muốn đốt vàng mã cho, muốn vò đã mẻ lại sứt đúng không?"

Cố Khải Châu: "Ừ thì... Con gái vẫn nên nói chuyện văn minh hơn chút..."

Cố Diệu Diệu: "Con cảm thấy con rất văn minh, ngay cả câu chúc cho chị Nghiên Nghiên sớm ngày thoát khỏi tay hai người đó còn còn chưa nói nữa."

Cố Khải Châu: "..."

Vốn dĩ Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt tìm tới cửa để nói một trận, nào ngờ đụng ai cũng cứng hết, đã không chiếm được tiện nghi mà còn bị xỉ vả đến hộc máu.

"Hai, hai người......"

"Mặc kệ các ngươi nói như thế nào! Nghiên Nghiên trước sau gì vẫn là con gái của tôi, không tới lượt các người đến dạy! Nghiên Nghiên chúng ta đi! Chuyện nhà ta còn cần người ngoài nhúng tay vào à! Đi!"

Chử Nghiên cực kỳ sợ hãi, vừa không muốn đi theo ba mẹ, vừa không muốn mang thêm phiền phức cho nhà họ Cố, khóc đến nỗi mặt toàn nước mắt.

Nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh của một người lớn tuổi: "Người khác quản không được, vậy ta làm bà nội quản được không?"

Nghe được thanh âm này, Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt đều cứng đờ cả người.

Chờ thấy rõ là ai, Chử Nghiên tránh được sự trói buộc của Chử Phong, liền nhào vào lòng bà.

Mọi sự ủy khuất và lo lắng đều dồn nén lại, hóa thành một câu...

"Bà ơi!"

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio