Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 166-2: vì sao mắng em? (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

U U đầy phiền muộn ngẩng đầu, nhìn một viên tròn trắng đen chiếu trong gương cách đó không xa, theo bản năng liền ngồi thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu.

Đống thịt trên eo cũng quá nhiều rồi đi!

Khoảng thời gian trước rõ ràng bé vừa mới giảm một cân mà!

Dường như là nhìn ra sự lo lắng của U U, Cố Diệu Diệu xoa nhẹ viên tròn lông xù xù.

"Hiện tại béo hay không quan trọng à? Em nên lo lắng tình huống hiện tại của em là thế nào đi?"

U U ủ rũ cúi đầu với hai quầng mắt thâm, trông bóng lưng càng tròn hơn.

"Em hình như biết mà hình như cũng không biết."

Tuy bé cảm thấy mình không phải yêu quái, nhưng tình hình hiện tại chỉ có thể dùng chuyện yêu quái để giải thích.

"Chị ơi, có thể em là yêu quái không ạ?"

Yêu quái...?

Cố Diệu Diệu có cảm giác thế giới quan của cô đã bị đánh động sâu sắc.

Quả thật là bộ dạng hiện tại của U U, chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.

"Nếu em... Sau này không biến trở lại được thì phải làm sao bây giờ?" U U nhìn viên tròn cộc lốc trong gương, lòng vô cùng khổ sở: "Em muốn trở thành thiếu nữ xinh đẹp cao gầy, em không muốn làm gấu trúc TAT."

Gấu trúc nhỏ đáng thương ứa lệ, Cố Diệu Diệu nhịn không được lại ôm vào trong ngực cọ mặt bé con.

Ài, tuy rằng vui vẻ dựa trên nỗi đau của bạn nhỏ không tốt lắm nhưng sự dễ thương quá mức này rất khó để cô cảm thông từ tận trái tim nha.

"Không sao hết, dù em có vĩnh viễn thế này thì chị cũng không ghét bỏ em." Cố Diệu Diệu nghiêm túc nói.

U U trợn mắt nhìn cô: "Chị, vì sao em cảm thấy chị có vẻ rất vui vẻ?"

Cố Diệu Diệu: "Cũng... có chút vui."

Bé biết ngay mà!

"Chị, chị không thích em mà là thích gấu trúc!!"

U U nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn nghĩ trong lòng: Quả nhiên phim truyền hình nói không sai. Sau khi lớn lên thì bản thân sẽ biến thành bộ dạng của kẻ mình ghét nhất!

"Được rồi, vấn đề lớn nhất hiện tại là..." Cố Diệu Diệu chuyển chủ đề: "Trước khi Ung Trạch tới đây, chúng ta phải giải thích với người trong nhà thế nào?"

Nhiều nhất là hơn nửa tiếng, những người khác trong nhà chắc chắn sẽ đến xem tình hình của U U.

Thẩm Tịch Xuyên tới vẫn ổn, dì Trương thì không ở nhà hai ngày nay.

Vấn đề chính là Cố Khải Châu và Úc Lan, nếu họ thấy được còn không phải là bị dọa sợ chết khiếp sao?

Cô nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa tới năm rưỡi, trước tiên gọi Thẩm Tịch Xuyên dậy thương lượng với cậu một chút.

"Thẩm Tịch Xuyên..."

Cố Diệu Diệu nhẹ nhàng gõ cửa, cho rằng cậu còn đang ngủ nên gõ một chút đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Không ngờ rằng vừa đi vào đã đụng phải cằm của Thẩm Tịch Xuyên đang mở cửa.

"Đau...!" Cố Diệu Diệu che trán lại: "Sao cậu đi không phát ra tiếng vậy!"

Thẩm Tịch Xuyên cũng xoa cằm. nhíu mày: "Cô mới là người không được tôi đồng ý đã đi vào đi."

Giờ làm việc và nghỉ ngơi của thiên tài luôn khác người thường, Thẩm Tịch Xuyên ngủ rất ít, năm giờ thức giấc học tập là lịch trình bình thường của cậu.

Tối hôm qua Cố Diệu Diệu đi học đàn violin ở nhà giáo viên, mấy chuyện U U phát sốt hay Thẩm Tịch Xuyên mang chân giả đều được nghe kể từ Úc Lan sau khi trở về.

Bởi vậy đột nhiên thấy Thẩm Tịch Xuyên đứng lên còn cao hơn mình một cái đầu, cô có chút không thích ứng được.

"Nhìn cái gì?" Thấy Cố Diệu Diệu nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt vi diệu, Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy rằng giây tiếp theo cô sẽ châm chọc cậu.

"Không nhìn gì cả." Cô thu hồi ánh mắt: "Đừng tưởng rằng bây giờ cậu cao hơn tôi thì có thể báo thù, nằm mơ!"

Thẩm Tịch Xuyên sửng sốt.

Ồ, hóa ra là cô ấy đang lo lắng sau khi mình cao hơn cô thì sẽ trả thù việc cô mắng mình trước kia.

Cũng tự biết mình biết ta, vẫn biết được bản thân đã làm nhiều chuyện xấu khiến người ta tức giận.

Nhưng mà cậu cũng không ấu trĩ như vậy.

"Tìm tôi làm gì?"

Lúc này Cố Diệu Diệu mới đưa Thẩm Tịch Xuyên đến phòng U U.

"Tôi cũng chỉ mới phát hiện khi đi vệ sinh lúc sáng, khả năng cậu sẽ cảm thấy bất ngờ nên là tự chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."

Thấy Cố Diệu Diệu đứng trước cửa phòng U U chậm chạp không chịu mở cửa, Thẩm Tịch Xuyên nhíu mày: "Rất nghiêm trọng?"

"Có chút, chủ yếu là... nghiêm trọng về vẻ ngoài."

"Con bé lại rụng một chiếc răng cửa?"

"Cái đó thì không có..." Cố Diệu Diệu vặn chốt cửa: "Thôi thì tự cậu xem đi."

Cô cảm thấy Thẩm Tịch Xuyên là người có khả năng chấp nhận được.

Cố Diệu Diệu không quay đầu lại, nhìn chăm chú vào biểu cảm của Thẩm Tịch Xuyên, đề phòng cậu kinh hãi quá độ mà hét chói tai.

Không ngờ Thẩm Tịch Xuyên lại chỉ vào bóng dáng một cái bánh bao bị kẹt ở tay vịn ghế, không dám tin nhìn Cố Diệu Diệu nói: "Tôi biết cô rất thích gấu trúc, nhưng mà Cố Diệu Diệu à, trộm quốc bảo là phạm pháp đó, cô biết chứ?"

Từ góc nhìn của Thẩm Tịch Xuyên, nửa thân hình của gấu trúc nhỏ bị kẹt giữa khoảng trống của tay ghế xoay, kéo bánh xe của ghế trẻ em từ từ chuyển động, toàn bộ khe hở của tay vịn đều bị lấp kín bởi bộ lông xù của mông gấu trúc, không thể đi lên cũng không thể đi xuống.

Cố Diệu Diệu: "..."

Thẩm Tịch Xuyên: "Hơn nữa có trộm đi nữa thì sao lại trộm một con có đầu óc không tốt lắm?"

Tay chân nhỏ của U U điên cuồng múa máy ở giữa không trung: "Chị ơi! Giúp em, mau giúp em! Em bị kẹt rồi! Anh hai! Hu hu oa vì sao anh lại mắng em!!"

Thẩm Tịch Xuyên:???

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio