Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 172: đại kết cục

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày sau khi gấu trúc U U lên hot search vì sự ngây thơ chất phác của mình, bé không hiểu thấu được một giấc tỉnh dậy đã trở về bộ dạng nguyên bản.

Túi quần áo nhỏ đặt ở cạnh bé, bé thay một chiếc váy trắng viền lá sen rồi mặc áo khoác màu hồng ruốc, tùy tiện mang đôi giày nhỏ xong thì nhảy nhót đi tìm Ung Trạch.

Nhưng mà trước khi gặp Ung Trạch, bé lại bắt gặp nhóm khỉ con đang cướp đồ của một con tinh tinh lớn trên đường đi.

"Thời Việt, cậu lại muốn cướp đồ người khác, mình phải mách với anh Ung Trạch." Bé gái đứng dưới tán cây chống hông, ngẩng đầu nhỏ nghiêm túc nói.

[Đọc full tại link dưới bình luận]

Nhưng quả cầu tuyết vừa lớn vừa cứng còn chưa được nặn xong, U U ngồi xổm một bên như chú hamster nhỏ đã vô tội dính đạn, quả cầu tuyết của Cố Dương đập trúng sau ót của bé, cả đầu bé con lập tức chìm vào trong đống tuyết.

Cố Dương: Tiêu rồi...

Cố Diệu Diệu: "Tôi cắn chết anh."

Thẩm Tịch Xuyên: "Cậu chờ đó."

Ung Trạch không nói tiếng nào, một phút sau nâng một quả cầu tuyết sắp cao bằng nửa người Cố Dương, cùng một đống quả trong ngực Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đua nhau đuổi giết Cố Dương.

Cố Dương: "U U, U U, cứu mạng, cứu mạng!!!"

"Đừng có chạy!"

"Hiện tại nếu cậu dừng lại thì bọn tôi có thể cho cậu chết thống khoái một chút."

U U rút đầu ra từ đống tuyết, sau khi lắc mạnh đầu phủi sạch tuyết trên tóc thì nghe bịch một tiếng, không thấy bóng dáng Cố Dương trên sân phủ tuyết đâu, chỉ thấy một đống đất nho nhỏ nhô lên, Miên Miên nghiêng đầu nhìn nhìn, nhảy lên dẫm dẫm hai chân.

Ba người Ung Trạch, Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên thấy thế thì ăn ý cùng giơ tay đập một cái.

U U ngồi trên nền tuyết nhìn bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười.

Từng hạt tuyết thi nhau rơi xuống, bọc lấy toàn bộ thành phố.

U U ngẩng đầu nhỏ, nhìn bông tuyết rơi tán loạn xuống ở phía chân trời xa xôi.

Bé nhắm hai mắt lại, yên lặng ước nguyện trong lòng.

"Đang ước nguyện à?"

Thiếu niên bước trên nền tuyết mềm mại bế bé lên, nhẹ nhàng phủi tuyết trên người bé.

"Dạ!"

"Ước cái gì thế?" Đôi mắt Ung Trạch hiện ý cười: "Ước nguyện với vị thần không tồn tại, không chừng ước với anh càng nhanh hơn."

U U che miệng, mắt hạnh cong cong sáng lấp lánh ẩn chứa ý cười.

Bé thần bí lắc đầu.

"Không cần đâu!"

Bởi vì đây là một điều ước nhất định, nhất định sẽ thực hiện được.

Có lẽ từ rất lâu trước kia, thần linh đã nghe thấy tiếng lòng của bé rồi.

//

—---------Lời tác giả—----------

Chính văn đến đây đã kết thúc!

Đây là kết thúc dành cho những độc giả chỉ muốn đọc một câu chuyện về bạn nhỏ. Tại đây U U có ước mơ, có gia đình, có bạn bè, với bạn nhỏ U U thì nhiêu đó đã đủ!

Ngày mai U U phải lớn lên rồi, nhưng không phải là đột nhiên trưởng thành, cả chuyện với Ung Trạch, vì vấn đề tuổi tác nên cũng cần đợi U U lớn lên mới có thể giải quyết, nên là cũng sẽ để ở ngoại truyện. Một ít tình tiết về tuyến tình cảm của anh chị, về việc đoạt quán quân giải trượt băng nghệ thuật cũng sẽ có ở ngoại truyện, các bạn muốn đọc tình tiết gì đều sẽ có hết ~

Vậy thì hẹn gặp lại mọi người ở ngoại truyện!

—---------Lời Editor—----------

Cuối cùng chúng ta cũng sắp đi gần hết chặng đường với U U rồi! Hẹn gặp lại các bạn ở ngoại truyện vào tuần sau nhé! Vì chương NT cũng khá dài nên Nguyệt không thể hứa trước sẽ hoàn thành vào tuần đầu tháng nhưng chậm nhất sẽ vào / nha.

Có thể xem chính văn là câu chuyện về tuổi thơ của bạn nhỏ U U, khi đã giải quyết xong hết vấn đề, có được những thứ cần có thì dừng lại là rất hợp lý rồi, còn ngoại truyện là một câu chuyện nhỏ về cuộc sống sau này của Cố U U và các nhân vật khác.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio