Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
------------------------
"Mẹ ơi, khi nào con mới có thể đến nhà U U chơi ạ?"
Sau khi chơi thêm một lần bản Sonata Ánh trăng cung Đô thăng thứ, Sầm Tùy hơi nóng nảy cao giọng hỏi mẹ hắn đang ở trong phòng khách.
(Một bản nhạc piano. cung nhạc)
"Hôm nay con mới luyện đàn được hai giờ." Mẹ Sầm nghiêm khắc: "Phải luyện tập thêm nửa giờ nữa mới được ra ngoài."
Sầm Tùy tức giận dùng sức đập lên phím đàn, âm thanh chói tai thể hiện chủ nhân nó đang cực kỳ không vui.
Khúc dương cầm nhẹ nhàng bỗng chốc thay đổi âm sắc, mẹ Sầm không nghe nổi nữa, đi vào phòng dùng cả hai tay giữ lấy cái đầu nhỏ của hắn:
"Chỉ biết nhớ thương hai em gái nhỏ ở cách vách, con nhìn xem Diệu Diệu người ta mỗi ngày đi học về đều dùng giờ đồng hồ để luyện violin, còn con chỉ có giờ cũng không kiên trì nổi, con tự mình suy nghĩ lại chút đi!"
Sầm Tùy bị đè đến mức la oai oái:
"Vậy, vậy còn U U thì sao! Ngay cả hai tiếng U U cũng không kiên trì được đâu, ba giờ em ấy sẽ lập tức khóc lên!"
"Người ta ba tuổi còn con bảy tuổi!"
Mẹ Sầm buông hắn ra, cười nhạo:
"Bây giờ em gái nhỏ ở Cố gia đã là tiểu minh tinh, chắc chắn sẽ có rất nhiều bé trai xuất hiện xung quanh các em ấy, Tiểu Tùy, không phải con nói sau này muốn cưới em U U về nhà sao? Bây giờ con không nỗ lực, sau này làm sao cưới con bé về được?"
Sầm Tùy trừng lớn hai mắt: "Không được! Bọn con đã thương lượng xong rồi!"
"Con thương lượng lúc nào?"
"Con đã nói với Diệu Diệu, sau này con muốn cưới em gái cậu ấy làm vợ."
"Vậy Diệu Diệu nói như thế nào?"
"......Cậu ấy nói con suy nghĩ cái rắm."
Rắm: xì hơi =)) dùng để mắng người. (Xem thằng bé thật ngây thơ chưa kìa =)
Mẹ Sầm cười đến mức chảy nước mắt, thầm nghĩ Cố Diệu Diệu vẫn còn nhỏ tuổi chẳng biết tại sao lại có vốn từ phong phú như thế, nói chuyện rất thú vị.
Hỏi xong mẹ Sầm cũng không ngăn cản nữa, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nên để cho hắn ra ngoài chơi.
Nhưng mà Sầm Tùy bị mẹ Sầm tra hỏi một hồi như thế, lại nghĩ đến hiện tại U U đã là tiểu minh tinh, trong trường học có rất nhiều bạn nhỏ đều biết tên em ấy, trong khi họ có lẽ còn không nhớ rõ hắn là ai?
Nghĩ đến đây, Sầm Tùy nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó xỏ giày chạy như bay sang nhà U U.
"U U!"
Nhà của hai bọn họ thật sự rất gần nhau, lúc Sầm Tùy đến Ung Trạch và Đinh Nghiêu vẫn còn ở đó.
Cố Khải Châu đã thảo luận về kịch bản với Đinh Nghiêu xong xuôi, cũng quyết định được vai diễn, vừa hay dì Trương mới cắt dưa hấu, vì thế cả đám trẻ con lại ngồi trong phòng khách ngoan ngoãn ăn dưa hấu.
Lúc Miên Miên vừa đến Sầm Tùy đã gặp nó, bởi vậy hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy Miên Miên, khiến hắn không ngờ tới chính là hai người kia cũng xuất hiện ở đây.
"A! Anh là người trên TV kia!"
Sầm Tùy chỉ vào Đinh Nghiêu hô to.
Nhìn tuổi thì Đinh Nghiêu đóan đây có lẽ là bạn của chị em Cố gia, anh cắn một ngụm dưa hấu, hỏi Cố Diệu Diệu:
"Bạn em?"
Vẻ mặt Cố Diệu Diệu vô cảm phun ra mấy hạt dưa hấu:
"Không quen lắm."
Thẩm Tịch Xuyên cũng gật đầu phụ họa.
Chỉ là một thằng nhóc phiền phức ba ngày hai bữa lại chạy đến nhà bọn họ, lẽo đẽo theo sau U U, ồn ào khiến người ta phiền chán y hệt ruồi bọ.
Bốn người ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên sô pha trong phòng khách, bên cạnh còn có một con cừu nhỏ.
Nhưng trên thực tế đang nghiêm túc ngồi ăn dưa hấu chỉ có Đinh Nghiêu và Cố Diệu Diệu, U U và một anh trai mà cậu không quen biết đang nằm nhoài trên chỗ tựa lưng của sô pha, lẩm bẩm nói gì đó với Miên Miên đang ở ngoài bãi cỏ.
"...... Chúng ta thi xem ai phun hạt dưa hấu xa hơn nhé! Em phun được khá xa đó!"
"...... Được."
"Cho Miên Miên một miếng! Miên Miên cũng muốn so với chúng ta!"
"...... Được."
Vì thế lúc Sầm Tùy đi qua đã nhìn thấy cảnh tượng thế này, hai người cùng một con cừu nhỏ đang chuyên tâm ăn dưa hấu, lại không thèm nhả hạt ra mà ngậm lại trong miệng, chờ đến khi cô gái nhỏ giơ ngón tay thứ ba lên----
Phốc phốc phốc ——!
Từng hạt dưa hấu được ba người kia phun ra khỏi miệng một cách trật tự.
Sầm Tùy đứng bên cạnh hoàn toàn bị dọa sợ rồi.
Hắn cảm thấy giống như bản thân đang xem ba xạ thủ Đậu Hà Lan thi đấu.
"A!" U U vung tay hét lên: "U U hạng nhất! Miên Miên hạng nhì! Anh Ung Trạch hạng ba!"
"Beee——"
Hình như Ung Trạch không thể nào tin nổi bản thân lại thua.
Sự thật bị tụt ở phía sau khiến cậu có chút ngạc nhiên, đôi mắt đẹp của cậu hơi trừng lên, gương mặt trước giờ đều lạnh nhạt không gợn sóng lại hiện lên một chút cảm xúc khác lạ.
"Chơi lại lần nữa." Ung Trạch đưa ra yêu cầu.
U U có chút đắc ý, nhưng mà lại sợ đả kích sự tự tin của anh trai đẹp zai, vì thế lập tức mở miệng an ủi cậu:
"Bại dưới tay U U không mất mặt! U U rất lợi hại!"
"Ừm, anh cũng sẽ nỗ lực."
"Không sao đâu! Anh Ung Trạch không nỗ lực cũng không sao, anh như vậy đã rất đẹp rồi!"
Mấy ngày trước mới được cô gái nhỏ chạy theo sau lưng khen đẹp trai, Đinh Nghiêu tỏ vẻ: .......
(Ổng cạn sa mạc lời luôn rồi =))
Loại cảm giác này giống như Đinh quý phi thịnh sủng nhiều năm ở hậu cung lại bị một Ung mỹ nhân mới tiến cung đoạt hết nổi bật, tiểu hoàng đế nhan cẩu thấy sắc là nổi lòng tham mỗi ngày đều thay đổi, vừa nhìn thấy anh trai nhỏ xinh đẹp liền đi không nỗi.
Đinh Nghiêu căm giận cắn một ngụm dưa hấu.
Âm thầm khó chịu giống như Đinh Nghiêu còn có một người bạn nhỏ vẻ mặt kinh hoảng.
"U U!" Sau khi xoay người đi ra phía sau ghế sô pha, Sầm Tùy mạnh mẽ cường điệu sự tồn tại của mình: "Nhóc không để ý tới anh!"
Nhưng mà bé chắc chắn sẽ không thừa nhận.
"Em không có không để ý tới anh."
Bé lấy một miếng dưa hấu đưa cho Sầm Tùy.
"Anh có muốn ăn không?"
Vừa ăn dưa hấu vừa bày ra dáng vẻ tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Ung Trạch, hỏi:
"U U, anh ta là ai?"
U U vui vẻ đáp: "Là anh Ung Trạch của em!"
Đinh Nghiêu ở bên cạnh ôm ngực.
...... Hai ngày trước bé con vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau anh, một tiếng lại một tiếng gọi Đinh Nghiêu ca ca của bé.
Đáp án này khiến khuôn mặt nhỏ của Sầm Tùy suy sụp đôi chút.
U U còn chưa bao giờ gọi mình là "Sầm Tùy ca ca."
Hắn không biết rằng U U sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy, bởi vì trong giấc mơ của bé, Sầm Tùy và chị gái của bé là loại quan hệ có thể thân mật ôm hôn nhau.
Đồ vật của chị gái, U U tuyệt đối sẽ không chạm vào.
...... Mặc dù hình như chị gái bé cũng không thích anh ấy cho lắm.
U U cũng không suy nghĩ sâu xa làm gì, từ ba người thi xem ai phun hạt dưa hấu xa hơn bây giờ đã thành bốn người, cảm giác càng nhiều người sẽ chơi càng vui hơn, vì thế U U quay đầu hỏi Đinh Nghiêu, Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đang ngồi bên cạnh.
"Mọi người chơi trò phun hạt dưa với em không!?"
Cố Diệu Diệu dùng vẻ mặt để thể hiện bản thân ghét bỏ mấy cái trò của con nít tiểu học này.
"Chơi đi chơi đi chơi đi chơi đi ——"
U U nằm nhoài bên cạnh chị gái bé, bắt đầu chiêu làm nũng chơi xấu bách phát bách trúng của trẻ con.
"Chị hai là tốt nhất! U U thích chị hai nhất! Chị chơi với em đi mà!"
Cố Diệu Diệu: "......"
Tại sao câu cửa miệng của em ấy luôn là cái loại lời nói thích hay không thích này chứ??
Cố Diệu Diệu cho dù có bị đánh chết cũng không thể nói ra mấy câu như thế thở dài một tiếng, từ bỏ việc kháng cự.
"Được rồi."
Đinh Nghiêu và Thẩm Tịch Xuyên chỉ xem như dỗ dành mấy đứa trẻ con chơi đùa, cũng không có ý kiến gì.
Dì Trương lại cắt một một qủa dưa hấu to, sau khi phân phát cho mỗi người một miếng xong, vẻ mặt hứng thú ngồi ở cửa nhìn mấy đứa trẻ đang xếp thành một hàng! Chỉnh chỉnh tề tề mà ăn dưa hấu.
Trong miệng U U chứa một đống hạt dưa lớn, giọng nói mơ hồ không rõ:
"Chuẩn bị tốt chưa, sắp bắt đầu rồi ——"
Bé vừa mới chuẩn bị đếm, đã thấy Sầm Tùy đột nhiên mở miệng:
U U nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong lúc Sầm Tùy sắp bị cả đám hội đồng thì hắn đưa ra một chủ ý:
"Tỷ như có thể bẹo má em một chút...... Hay hình phạt linh tinh gì gì đó?"
Không khí im lặng vài giây.
Cố Diệu Diệu xung phong phun hết cả đống hạt dưa hấu trong miệng lên mặt Sầm Tùy.
"Cậu lặp lại lần nữa!?"
Sầm Tùy bị phun đến mức choáng váng: "Tớ, tớ....chỉ bẹo má một chút thôi, tớ có nói muốn hôn em ấy đâu!!"
Cậu còn muốn hôn? Cậu suy nghĩ cái rắm gì vậy??
Vừa dứt lời, Thẩm Tịch Xuyên và Đinh Nghiêu hai xạ thủ đậu Hà Lan đồng thời quay đầu lại, phốc phốc phốc phun hạt dưa về hướng bạn nhỏ Sầm Tùy.
Sầm Tùy kinh hô một tiếng, xoay người muốn chạy, nhưng hai người kia một người thân cao chân dài, một người ngồi trên xe lăn nhỏ có gắn môtơ điện, cho dù chạy đến chân trời góc bể hắn cũng không thoát được.
Chờ sau khi hai người này phun hết hạt dưa hấu trong miệng ra, lúc Sầm Tùy cho rằng bản thân rốt cuộc có thể yên tâm thì —— Miên Miên quay người lại, vẻ mặt đáng yêu bổ một chiêu cuối cùng cho hắn.
U U thấy mặt Sầm Tùy bị phun đến dính đầy hạt dưa hấu, nhịn không được ha ha nở nụ cười, nhưng mà bé đã quên trong miệng mình còn ngậm một đống hạt dưa, vừa cười lên một chút đã có mấy hạt theo yết hầu chui vào bụng bé.
Bé cuống quít nhổ mấy hạt còn lại ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, vẻ mặt hoảng sợ hỏi Ung Trạch:
"Em, em, em lỡ nuốt hạt dưa hấu vào bụng rồi, có phải trên người em sẽ mọc ra dưa hấu hay không?"
U U càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng xảy ra, lập tức khóc nức nở.
"Hu hu, có phải hay không, dưa hấu sẽ nảy mầm trong bụng em, sau đó bụng em sẽ, sẽ bị phình to như quả bóng cao su......"
Ung Trạch không biết dạ dày của nhân loại có thể giúp hạt giống nảy mầm hay không, nhưng mà cậu lại vỗ vỗ đầu nhỏ của U U, tự cho là đúng, nhẹ giọng an ủi bé:
"Không sao cả, trước kia anh cũng đã từng thấy có người trong miệng họ mọc ra chồi cây."
Đó là một con thụ yêu duy nhất còn sót lại trong rừng rậm.
Vẻ mặt Ung Trạch vô cùng thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến U U hoàn toàn tin tưởng bản thân đã nuốt hạt dưa hấu vào bụng, sau này trong bụng bé cũng sẽ mọc ra dây dưa hấu.
Vẻ mặt hoảng sợ của bé chỉ duy trì được ba giây, ba giây sau bé lập tức mở to miệng, lông mày nhỏ đau khổ xoắn chặt lại với nhau, phát ra tiếng khóc vô cùng kinh thiên động địa!
Ung Trạch:...... A, lần này bé khóc thật rồi.
Sau khi xảy ra sự kiện dưa hấu kia, U U ngày đêm lo lắng hạt dưa hấu trong bụng mình sẽ nảy mầm cho nên bắt đầu 'tuyệt nước'.
Người ta tuyệt thực (không ăn) U U nhà ta tuyệt nước (không uống) kkk
"Tại sao em lại nhất quyết không chịu uống nước? Một ngày trước không phải em đã nói muốn uống nước mật ong mỗi ngày à?"
U U nghiêm túc lắc đầu, ngậm chặt miệng không nói.
"...... Tại sao lại không mở miệng nói chuyện?"
Đương nhiên là bởi vì há miệng thì sẽ có ánh sáng chiếu vào, có ánh sáng hạt dưa hấu sẽ càng dễ nảy mầm hơn đó.
Kết quả thỉnh thoảng Cố Diệu Diệu sẽ nhìn thấy, U U ngậm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường nghiêm nghị, dùng vẻ mặt nhăn nhó như bị táo bón nín thở một lúc, lại nhịn không được há miệng thật to để hít lấy không khí.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, một lát sau không phải em ấy sẽ mệt như cún sao?
Mấy bạn nhỏ này thật sự rất khó hiểu mà.
Bất quá cô cũng không thèm quản U U đôi lúc sẽ bị lệch sóng não, bởi vì cô vừa mới không cẩn thận nghe được dì Trương và Úc Lan nói chuyện với nhau, họ có nhắc tới gần đây có một đứa bé muốn đến ở nhờ.
"...... Nếu không phải đã không có cách nào khác, tôi cũng không mở miệng nói chuyện này với bà chủ......"
"...... Sau khi tôi và ông xã ly hôn, tính cách đứa nhỏ này lập tức trở nên khác lạ, tôi cũng không còn người thân nào để nhờ họ chăm sóc nó, nó còn quá nhỏ, tôi không thể để nó lưu lạc bên ngoài một mình......."
"...... Chỉ một kỳ nghỉ hè này thôi, tôi đã liên hệ với trường học xin cho nó ở kí túc xá, bà chủ yên tâm, một khi trường học khai giảng tôi lập tức đưa nó đi, tôi đảm bảo sẽ không chậm trễ công việc hằng ngày......"
"...... Thời gian một tuần, nếu bà vẫn cảm thấy không ổn thì tôi nhất định sẽ không làm phiền bà chủ nữa, thật sự, nếu tôi có cách nào khác để giải quyết thì tôi cũng không muốn làm phiền bà......"
Dì Trương đã làm việc cho Cố gia nhiều năm, chưa từng phạm phải chút sai lầm nào.
Đầu năm nay, có thể tìm được một người giúp việc đáng tin cậy lại có năng lực như bà ấy thật sự không dễ dàng gì.
Hẳn là Úc Lan đã đồng ý.
Bởi vì không bao lâu sau, một buổi chiều nọ U U đang cùng Miên Miên nằm phơi nắng trong sân lại cảm thấy đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại.
Một gương mặt bị đảo ngược của một cậu bé đang vô cảm nhìn bé chằm chằm.
U U chớp chớp mắt.
Cậu bé vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau mới mở miệng:
"Em...... Là tiểu yêu quái à?"
U U:... Hả?
//