Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 65: điều ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tiểu Mộc Mộc

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

------------------

Việt Minh chưa bao giờ có buổi chúc mừng sinh nhật với bạn bè của mình.

Khi cậu ta học tiểu học lớp , có bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật, mặc dù không được mời đến dự tiệc nhưng từ xa cậu ta đã thấy các bạn vây quanh và chúc bạn đó sinh nhật vui vẻ.

Việt Minh không hâm mộ những món quà sinh nhật rực rỡ đủ loại của bạn ấy, nhưng lại hâm mộ bạn đó có nhiều bạn bè vây xung quanh.

Thế là nhân ngày sinh nhật, cậu mua một đống đồ ăn vặt bằng tiền tiêu vặt hơn nửa năm dành dụm của mình, gửi lời mời đến từng bạn học trong lớp trước một tuần và hẹn ngày đó đến nhà cậu để cùng nhau ăn bánh gato.

Trong lòng cậu tràn đầy mong chờ, tự tay bày biện đến trưa.

Tuy nhiên, không có ai đến.

Việt Minh đã thắp một ngọn nến cho chính mình và ước một điều ước.

Khi thổi tắt ngọn nến, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.

Tuy nhiên -

"Ước ước!!! Thổi nến, thổi nến!"

U U không thể chờ đợi để chia bánh gato ăn lập tức giục cậu, nhạy lên tại chỗ, so với sinh nhật của mình còn vui hơn.

Việt Minh mạnh mẽ chớp mắt mấy cái.

Cậu cảm thấy tất cả những điều trước mắt này có chút không chân thật.

Sầm Tùy: "Vẫn chưa hát bài hát chúc mừng sinh nhật!!"

Mọi người bây giờ mới nhớ ra, bắt đầu từ giọng hát không đàng hoàng của U U, mọi người lộn xộn mà hát một bài chúc sinh nhật.

Cố Diệu Diệu: "... Em hát nhanh lên, mọi người đều biết em muốn ăn bánh kem."

U U ngượng ngùng cười, che miệng lại.

Ai, ai bảo mẹ lúc đi tập yoga buổi sáng xong thì mua cả bánh kem về chi!

Bé mong đợi mà trông từ sáng đến chiều, chiếc bánh để đó mà không ai ăn... bánh ngọt cũng sẽ cô đơn đó!

Nghĩ đến điều này, U U nhìn Việt Minh đang đứng tại chỗ ngẩn ngơ, mong đợi hỏi:

"Anh Việt Minh, chúng ta giải hòa chưa? Anh có muốn chia bánh cho em không?"

Đôi mắt bé quá đỗi chân thành và sáng ngời, bất kể ai bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn chằm chằm đều rất khó mà nói điều gì đó khiến bé buồn.

Bị đám đông vây quanh Việt Minh nóng tai, nhỏ giọng nói:

"... Anh không có..."

U U tiến lại gần: "Hả?"

"... Anh không ... Anh không ghét em... "

Việt Minh nắm chặt lấy góc áo, lần đầu tiên bộc lộ suy nghĩ của mình trước mặt nhiều người như vậy.

Ngay cả lúc buồn nhất, Việt Minh cũng chưa bao giờ ghét U U.

Điều cậu ghét là không đủ dũng cảm, không đủ tự tin và không thể tự mình thay đổi bản thân.

"Tuyệt vời!" U U nhảy cẫng lên, bàn tay nhỏ bé của bé nắm lấy tay Việt Minh, "Chúng ta làm hòa rồi!"

Giọng nói trong trẻo của bé nhóc giống như một chú chim non vô tư.

Không giống như người lớn, bé dường như không có chút rụt rè và lo ngại nào cả.

Bé thậm chí còn không biết mình gây ra chuyện gì khiến Việt Minh không vui, nhưng bé cảm thấy đối phương có vẻ buồn nên không ngần ngại lên tiếng xin làm hòa, bé không cảm thấy chủ động xin lỗi và xin giảng hòa là việc mất mặt gì cả.

Trong lòng cậu bé Việt Minh mười tuổi không nhịn được mà hâm mộ bản chất thật ngây thơ, chân thành của bé.

"...Nhanh đến ăn cơm đi."

Dì Trương từ trong bếp bày ra một bàn lớn các món ăn, nhìn Thẩm Tịch Xuyên cầm chiếc bánh gato qua và lấy thêm một cái vương miện nhỏ đội lên cho Việt Minh, bà có chút thụ sủng nhược kinh nói:

"Thật sự là phiền mọi người quá, lại chuẩn bị nhiều như vậy, thật sự là ..."

Được yêu quý mà sợ hãi, lo lắng

Nhìn thấy dì Trương sắp lại bắt đầu không thức thời mà tự khinh tự tiện, Cố Diệu Diệu nhanh chóng cắt ngang:

Tự khinh tự tiện: Coi thường, tự hạ thấp bản thân.

"Dì Trương ngồi ở đây, bên cạnh anh Việt Minh."

Dì Trương nhìn vị trí ở giữa bàn, vội vàng xua tay:

"Không cần không cần, dì tùy tiện ngồi một bên cũng được ..."

U U kéo góc áo dì Trương, không nói gì mà kéo dì qua.

Bé không hiểu cái gì là sự khác nhau giữa chủ nhà và người giúp việc, bé cũng không biết tại sao dì Trương thường ăn một mình trong phòng giúp việc.

Nhưng ít nhất hôm nay, bé cảm thấy dì Trương nên ngồi với anh Việt Minh.

Như vậy, anh ấy sẽ rất vui vẻ.

Sau khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, bọn trẻ bắt đầu lần lượt tặng quà sinh nhật cho Việt Minh.

Trước khi U U lấy quà ra, Việt Minh thực sự có chút lo lắng, lo lắng rằng mình nhận được một món quà quá đắt, mà không có cách nào để tặng món quà tương tự vào ngày sinh nhật của U U.

Dù tất cả những gì bé làm cho cậu cũng đủ quý giá rồi.

"Tặng anh cái này!"

U U lấy ra một chậu cây xấu hổ nhỏ từ trong túi giấy.

"Có thể để ở trong phòng, rất đẹp! Trông giống như anh!"

Phòng chứa đồ nhỏ nơi Việt Minh ở không đủ ánh sáng, bởi vì cậu chỉ ở trong một mùa hè, vì vậy cách bài trí của căn phòng rất đơn giản, không khí trông có vẻ cực kỳ trầm lặng, không hề có chút hơi thở của cuộc sống.

Cậu nhận lấy chậu cây xanh nhỏ.

Chỉ cần dùng ngón tay chạm nhẹ, những chiếc lá xấu hổ bỗng khép lại, sống động một cách kỳ diệu.

"... Cảm ơn em." Việt Minh ôm vào trong ngực, sợ rằng một lời cảm ơn đơn giản chưa đủ nghiêm túc, cậu nói thêm: "Anh rất thích nó, thật sự."

Anh sẽ đặt bên cạnh bó hoa tường vi đầu giường và thường xuyên tưới nước, sẽ không để nó chết.

Tiếp theo là món quà từ Cố Diệu Diệu.

Cô tặng một bộ dụng cụ học tập, vừa phù hợp lại thiết thực.

Mà quà Thẩm Tịch Xuyên tặng lại rất xứng đôi với quà của Cố Diệu Diệu, cậu tặng một chồng thật dày (Sách vàng giành chiến thắng) (Cuồng luyện vấn đề nhỏ) (Đọc tinh hỏa).

Cậu nghe nói rằng Việt Minh đã bắt đầu học trước các chương trình học của lớp , đây là những tài liệu đã được cậu chọn lọc từ các tư liệu dạy thêm lớp , cũng khá có ích.

Việt Minh cảm thấy rất phức tạp khi nhận được món quà.

Những món quà mà Sầm Tùy và Ung Trạch gửi tặng đều theo phong cách giống nhau, chẳng khác gì hào vô nhân tính, tặng những đồ đắt tiền là xong!

Chỉ những người giàu có cố tình hoặc vô ý để lộ sự giàu có của mình khiến người bình thường ghen tị.

Sầm Tùy tặng phiên bản giới hạn Transformers, dù thế nào đi nữa vẫn có thể thấy được giá trị từ phong cách tạo hình của nó, nhưng chiếc khóa trường sinh làm bằng ngọc hòa điền của Ung Trạch hôm nay có việc không tới gửi tặng thì lại trông rất khiêm tốn.

Không ai có thể nhìn ra thứ đồ vật chỉ lớn bằng ngón tay này, nó có niên đại ít nhất cũng phải vào cuối triều đại nhà Minh, đầu triều đại nhà Thanh.

Còn Úc Lan và Cố Khải Châu lì xì cho cậu, rất nhiều quà, cộng lại cũng được một đống.

Lần đầu tiên Việt Minh nhận được nhiều quà như vậy, trông còn ngốc hơn U U.

"Ước đi! Hãy ước đi!"

U U thích nhất phần ước điều ước, liên tục thúc giục cậu.

Sầm Tùy ngồi đối diện tò mò hỏi:

"Anh muốn ước điều gì?"

Việt Minh nói rất ít, Sầm Tùy rất tò mò cậu có điều ước gì muốn thực hiện.

U U hào hứng giơ tay:

"Anh Việt Minh, giúp em ước một cái! U U muốn đi sở thú! Muốn xem gấu trúc và hươu cao cổ!!!"

Sầm Tùy ngạc nhiên, còn có thể để cho người ta ước giùm sao?

"Vậy thì, anh cũng muốn! Anh muốn năm nay đi xem Spider Man với bố mẹ! Anh muốn bắt tay Spider Man!"

Hai đứa trẻ trông thật sự nghiêm túc, như thể Việt Minh gánh vác kỳ vọng là một sứ giả ước nguyện, chỉ cần cậu ước, điều ước chắc chắn sẽ thành hiện thực.

Cố Diệu Diệu lặng lẽ liếc mắt.

Nguyện vọng này của hai người thay vì để ai đó giúp, còn không bằng cách nằm trên đất lăn trước mặt cha mẹ mình vậy thì càng dễ thực hiện hơn đó.

Tuy nhiên, Việt Minh có lẽ cũng bị lây bệnh ngốc của hai người này rồi, cậu nghiêm túc gật đầu còn hỏi Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên:

"Hai em có mong muốn gì cần anh ước thay không?"

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio