Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 66: đánh nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Gin

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

- - -Cố Diệu Diệu cảm thấy vẻ mặt của cậu ta giống như một nhân viên đang chờ nhận đơn đặt hàng.

Vì thế cô cũng thuận miệng 'chốt đơn': "Tôi ước, sau này em gái tôi sẽ thông minh hơn một chút, đừng để bị mấy đứa trẻ khác trong khu biệt thự lừa gạt."

Thẩm Tịch Xuyên cũng lập tức nói theo: "Tôi ước, năm nay em gái tôi có thể học xong phép cộng trừ cơ bản, giữ lại vị gia sư thứ ba của bé."

U U: "..."

Bé cũng là một bé con có cảm xúc!

Bé muốn nổi giận rồi nha!

Việt Minh đang chắp tay trước ngực lắng nghe nguyện vọng của mọi người, vô cùng thành kính nhắm mắt lại.

Cậu ta hy vọng, điều ước của các bạn nhỏ này đều có thể trở thành sự thật.

Cậu ta hy vọng, bản thân có thể nhanh chóng trưởng thành, thay mẹ cậu ta gánh vác gia đình.

Nhưng cậu ta cũng thật hy vọng, thật sự hy vọng rằng, thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này --

Việt Minh hơi hơi mở mắt ra, từ khe hở nhỏ bé giữa hai mí mắt thấy được Miên Miên đang gác cằm lên bệ cửa sổ ở bên cạnh.

- - -Trong khoảnh khắc này, cùng các bạn nhỏ đang ở trước mắt, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên nhau.

- -

Sau buổi tiệc sinh nhật này, U U mơ hồ cảm thấy hình như tính cách của Việt Minh đang dần dần thay đổi.

Trước kia Việt Minh chỉ biết đứng từ xa nhìn bọn họ chơi đùa, bây giờ cậu ta đã dần dần chủ động hòa nhập với mọi người, cùng bọn họ chơi trò chơi gia đình, một trò chơi vô cùng nhàm chán nhạt nhẽo đối với một học sinh lớp .

Thỉnh thoảng dì Trương cũng sẽ không hài lòng, lên tiếng thúc giục cậu ta chăm chỉ học hành, nhưng Việt Minh từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời đôi khi cũng sẽ cãi lời mẹ mình, lén lút chạy ra vườn chơi bùn cùng U U.

Càng làm U U kinh ngạc hơn cả là Việt Minh không còn bài xích Miên Miên nữa.

Thậm chí đôi khi U U phải luyện đàn dương cầm không có thời gian dẫn Miên Miên ra ngoài tản bộ, Việt Minh sẽ giúp bé dẫn Miên Miên đi.

Mà sáng nay, bởi vì U U luyện tập không tốt nên bị cô giáo bắt học thêm giờ, cô gái nhỏ ghé mặt nằm lên phím đàn, buồn bực đối mặt với Miên Miên đang đứng bên ngoài cửa sổ đối diện với bé.

"Anh dẫn Miên Miên ra ngoài đi dạo." Việt Minh cầm lấy sách của cậu, "Bên cạnh hồ thiên nga đấy, sau khi luyện đàn xong em có thể đến đó tìm anh."

Việt Minh dắt Miên Miên đi ra sân.

Giữ Miên Miên lại quả thật không phải là chuyện khó khăn gì, Miên Miên rất nghe lời, không giống như mấy con chó lớn cả ngày quậy phá gây rối lung tung, phần lớn thời gian nó đều giống như một người bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lúc nào cũng đi theo phía sau mọi người, thỉnh thoảng dừng lại ăn vài ngụm cỏ, tuyệt đối không bao giờ chạy loạn xung quanh.

Những lúc Miên Miên dừng lại ăn cỏ Việt Minh cũng sẽ thả chậm bước chân, yên lặng chờ nó ăn no.

- - -Sau khi Miên Miên trưởng thành, có lẽ sẽ không biến thành một con yêu quái hư hỏng thích ăn thịt người đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Việt Minh móc một túi giăm bông nhỏ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Miên Miên, Miên Miên chỉ ngửi ngửi một chút, sau đó không chút hứng thú cúi đầu tiếp tục sự nghiệp ăn cỏ vĩ đại của nó.

Nhìn dáng vẻ chán ghét mùi thịt của Miên Miên, có lẽ sau này sẽ không ăn thịt người đâu.

Tâm trạng của Việt Minh rất tốt, lúc cậu ta ở bên hồ luyện tiếng anh đã thuận tay nhổ một ít cỏ dại và một đóa hoa cúc nhỏ, bện thành một cái vòng hoa nho nhỏ tặng cho Miên Miên.

Mấy đứa trẻ xuất thân từ nông đều rất am hiểu mấy chuyện làm thủ công này, vòng hoa cúc nhỏ vòng quanh cái tai dài của Miên Miên, giống như hoa tai của mấy cô gái nhỏ.

".. Mày thích không?"

Miên Miên nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trên mặt hồ, nhẹ giọng be be như thể đang cười, xem ra nó rất thích cái vòng kia.

Việt Minh yên lặng nhìn nó một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói:

"Rất xin lỗi."

Miên Miên nghiêng nghiêng đầu.

"Tao.. Không nên dùng cục đá ném mày."

"Mày sẽ không làm tổn thương U U, tao biết."

"Lúc ấy, thật ra không phải do tao muốn bảo vệ U U, chỉ là tao quá nhát gan, quá sợ hãi."

Những lúc không có ai Việt Minh mới dám bộc lộ những cảm xúc tối tăm tiêu cực trong lòng mình với Miên Miên.

"Rất xin lỗi.. Mày là một yêu quái tốt, mày sẽ không ăn thịt người, đúng không?"

Miên Miên nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi đến gần, sau đó nghiêng đầu cọ cọ quả đầu nhỏ của đứa trẻ loài người này.

Một loại nhiệt độ vô cùng ấm áp.

Chờ đến khi U U vội vã chạy đến, thì cảnh tượng mà bé nhìn thấy chính là Việt Minh đang nhẹ nhàng ôm Miên Miên vào lòng.

- - Quá tốt rồi!

Cuối cùng thì anh Việt Minh cũng đồng ý trở thành bạn tốt của Miên Miên!

U U vui sướng đến mức nhảy cẩng lên, chỉ hận không thể lập tức bay đến trước mặt bọn họ cùng nhau chơi đùa.

Nhưng mà bé còn chưa chạy qua, đã nhìn thấy một thứ gì đó trên không trung bay nhanh theo một đường cong, không nặng không nhẹ đập trúng người Miên Miên.

"A! Nó nhìn qua đây kìa!"

Nhóm bé trai đang cầm hòn đá nhỏ cười hi hi ha ha, giống như bọn chúng vừa phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng thú vị.

Sau đó không biết là đứa nào trong nhóm đó ra tay, lại tiếp tục ném một hòn đá về phía này, nặng nề đập trúng đầu Miên Miên.

Lúc đó hình như Miên Miên bị đá ném đau đớn, ủy khuất be một tiếng rồi nhanh chóng trốn phía sau người Việt Minh.

"Tớ đã nói khu biệt thự của chúng ta có người nuôi cừu nhỏ làm thú cưng mà."

"Ha ha ha con cừu nhỏ này thật ngốc, cũng không biết là ai ném đá nó nữa."

"Tao cũng muốn thử tao cũng muốn thử!"

"A, chủ nhân của con cừu nhỏ kia có phải tức giận rồi không?"

"Không liên quan, tao đã từng gặp anh ta, anh ta không phải chủ của con cừu nhỏ kia mà chỉ là con trai bà giúp việc trong nhà chủ của cừu nhỏ thôi!"

"Ha ha ha ha vậy chẳng phải là mẹ của anh ta làm giúp việc cho người khác, còn anh ta lại làm giúp việc cho thú cưng của người khác à?"

Tiếng cười tàn nhẫn vang vọng khắp khuôn viên nhỏ, vị trí U U đang đứng hơi xa chỗ này một chút, bé không nghe rõ bọn họ nói gì, bé chỉ biết mấy đứa con nít hư hỏng này đã ném đá vào Miên Miên, Miên Miên bị ném đau như thế, mà bọn họ còn khoái chí cười to.

Hốc mắt U U đỏ hồng chạy tới, gắt gao ôm Miên Miên vào lòng.

Bé rất là tức giận, tùy tiện nắm một nắm bùn dưới đất lên, tay nhỏ tưởng như dùng sức rất lớn nhưng thật ra lại không có tí uy hiếp nào ném về đám con nít kia, âm thanh nức nở vang lên:

"Không được bắt nạt Miên Miên! Em sẽ đánh các anh!"

Đám đứa con trai này phần lớn đều đang học lớp ba, lớp bốn, đã có thể nhớ rõ các chương trình truyền hình nổi tiếng, khả năng sử dụng điện thoại di động cũng vô cùng nhuần nhuyễn, liếc mắt một cái lập tức nhận ra U U là ai.

"Là cô bé trên TV đó!"

"Tao đã thấy em ấy! Thì ra em ấy ở chung khu biệt thự với chúng ta nha!"

Lập tức bọn nhóc đó như phát hiện một món đồ chơi mới vô cùng thú vị, tò mò muốn đi qua nhìn nhìn em gái nhỏ thường xuyên xuất hiện trên TV kia một chút.

Nhưng mà khi bọn họ muốn đuổi Việt Minh đang đứng bên cản đường ra để ngắm nhìn U U thì --

Bụp --!

Cậu bé có khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn như thiên sứ nhỏ giờ phút này lại vừa quyết đoán vừa hung ác vung lên nắm tay nhỏ.

Cậu ta không nói tiếng nào, trực tiếp đánh thằng nhóc đi đầu tiên ngã phịch xuống đất.

".. Đánh, đánh người!"

".. Mày dám đánh anh của tao! Tao, tao liều mạng với mày --!"

U U ôm Miên Miên, hai khuôn mặt đáng yêu dại ra nhìn đám con trai đang chụm lại một đống đấm đá lẫn nhau.

Mặc dù U U hơi ngốc nghếch, nhưng trong tình huống hiện tại cũng rất biết cách ứng xử sao cho thỏa đáng.

Những lúc Việt Minh chiếm thế thượng phong, bé ở bên cạnh cỗ vũ cậu cố lên, nhưng sau khi thấy đám con trai kia ỷ đông đè Việt Minh trên mặt đất tay đấm chân đá, bé lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn.

"Cứu mạng! Anh trai bị người ta bắt nạt! Chị ơi, mau tới đây đi hu hu hu!"

Bên cạnh hồ thiên nga, nhanh chóng xuất hiện một tiếng khóc kinh thiên động địa.

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio