Editor: Hân
Beta-er: Huệ Lê Thị
-------------------------
Cầm cây đàn violin trong tay, trong làn gió bốn phía thổi tới, không biết tại sao cô lại nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước.
Khi đó cô nằm trên giường bệnh, tay cô cũng không thể cầm nổi đàn violin, trong lòng tràn đầy oán hận, cho dù trong mơ cô cũng muốn trở lại quá khứ, nếu như được làm lại một lần, cô nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Nhưng cô không ngờ, khi một lần nữa sống lại, cô cũng không trở thành người có lòng dạ ác độc như thế.
Cô cũng không rộng lượng đến mức tha thứ cho những người ở kiếp trước.
Chỉ là gia đình này đã hoàn toàn khác biệt, đã cứu rỗi cô khỏi nỗi oán hận vô tận, để cô có thể thản nhiên đối mặt, tận hưởng cơ hội thứ hai ông trời ban tặng cho mình.
Đặt cây vĩ lên trên dây đàn, Cố Diệu Diệu chần chờ vài giây rồi kéo một khúc hòa âm vừa lãng mạn vừa tráng lệ.
Cây vĩ: Bộ phận sẽ truyền tác động lực của người đánh vào trên dây đàn để tạo nên âm thanh.
Tuy rằng khúc đàn này có tiết tấu chậm rãi nhưng lại làm người nghe có cảm giác ung dung mà hùng vĩ.
Cả trường quay cùng khán giả ngồi xem đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi như Cố Diệu Diệu mà lại có thể kéo đàn một cách chính xác và êm tai đến vậy, không hề có sự thô ráp như âm thanh cưa gỗ của người mới học.
- - Đây là thiên tài violin sao?
"Từ khi nào mà Diệu Diệu lại đàn tốt như vậy?" Cố Khải Châu kinh ngạc nói.
[...Đọc full tại dembuon.vn]
"Mặc kệ bao nhiêu lần, em cũng không nói không thích chị."
Cho nên, chị không cần sợ người khác từ chối khi nói ra cảm xúc của mình.
Chị phải dũng cảm lên, bởi vì tình cảm của chị sẽ có người đáp lại.
..