Edit & Beta by team của Thiên
Đêm cuối cùng ở nơi này, các bạn nhỏ được sắp xếp ngủ chung trên một chiếc giường lớn.
Sáu bạn nhỏ ở cùng nhau, trong nháy mắt làm U U nhớ lại lúc ngủ trưa ở nhà trẻ.
Bé nhớ rõ, lúc mới đi học ở nhà trẻ, giờ nghỉ trưa là lúc cô Tiểu Nguyễn vất vả nhất, các bạn nhỏ ở nhà trẻ cứ vừa khóc vừa gào chẳng chịu đi ngủ, cô Tiểu Nguyễn vừa dỗ xong bên này, lại vội vàng chạy sang bên kia.
Có một lần bé còn nhìn thấy, sau khi cho tất cả mọi người ngủ say cô Tiểu Nguyễn ngồi xuống lau nước mắt.
".. Chị ơi, học lớp một sẽ như thế nào vậy chị? Mỗi ngày đều được chơi đùa ạ?"
Sau khi quay xong kỳ này đã đến mùa thu, đây là thời gian tựu trường.
Cuối cùng Cố Diệu Diệu sáu tuổi cũng rời nhà trẻ, bước vào chương trình giáo dục chín năm bắt buộc, cô sẽ học cùng trường tiểu học với Thẩm Tịch Xuyên, người đang chuẩn bị lên lớp hai, mỗi ngày hai người sẽ ngồi cùng xe đi học.
Cố Diệu Diệu vừa mới rửa mặt xong, bò lên giường, cô đá Chu Chu đang muốn bò vào ngủ chung chăn với U U ra ngoài, rồi mới trả lời:
"Học tiểu học phải làm kiểm tra, không thể chơi đùa mỗi ngày được."
Thật ra mà nói, sống lại một lần nữa, ngoài chuyện cô có một thân thể khỏe mạnh, thì sau đó Cố Diệu Diệu phải đối diện với kiếp sống học sinh mười mấy năm liên tục.
Những người đã từng trải qua các cuộc thi cấp ba, rồi thi đại học, chẳng ai muốn phải thi thêm một lần nữa, Cố Diệu Diệu cũng vậy.
Hơn nữa thành tích bên mảng khoa học xã hội của cô còn có thể chấp nhận được, nhưng không thể sánh bằng học bá Thẩm Tịch Xuyên.
Cho nên, làm sao cô lại có hứng thú với việc đến trường được chứ?
Nhưng bên cạnh cô là U U, bé còn đang tạm nghỉ học, cho nên bé không giống cô. U U núp trong chăn nhỏ, vuốt vuốt góc chăn, trong mắt bé ánh lên sự tò mò cùng hâm mộ:
"Kiểm tra là gì vậy ạ? Có vui không chị?"
[...Đọc full tại dembuon.vn]
"U U ngoan, hai ngày nay mẹ có việc quan trọng phải làm, con ngoan một chút, đừng làm phiền mẹ nha."
"Việc gì vậy ạ?" Thật ra bé muốn biết có chuyện gì mà còn quan trọng hơn so với chuyện mắng bé.
Cố Khải Châu cười tủm tỉm trả lời: "Người đại diện của mẹ con, chính là dì Tiểu Quan đó, dì ấy hy vọng mẹ con có thể trở về đóng phim. Lúc đó U U sẽ nhìn thấy mẹ ở trong rạp chiếu phim đấy, con có vui không?"
Phim điện ảnh không phải mới quay xong là có thể chiếu ngay, lúc U U hai tuổi rưỡi, cuối cùng thì bộ phim mà Úc Lan quay trước khi kết hôn đã được công chiếu, cả nhà bọn họ đều đi xem.
Tất nhiên, chỉ có Cố Khải Châu và Úc Lan là mang theo xúc động đến đó xem phim, còn U U thì chỉ nằm ngủ cả buổi.
Khuôn mặt Cố Khải Châu tràn đầy hứng khởi và vui sướng, giống như chính ông đã nhận được một giải thưởng lớn vậy, nhưng mà khi nghe thấy lời này, U U ngây người hai giây, sau đó đôi mắt to tràn ngập nước mắt, bật khóc:
"Oa oa oa --! Mẹ đừng đi đóng phim mà! Sau này mỗi ngày mẹ đều có thể mắng con chỉ là mẹ đừng đi quay phim có được không, hu hu hu!"
//