Edit & Beta by team của Thiên
"Bà ngoại, sao bà lại thở dài vậy ạ?"
U U ngồi trên chiếc ghế cao cạnh gian bếp, đung đưa hai cái chân nhỏ đợi bánh đậu mật sữa đông hai tầng của bà ngoại.
Nhưng U U không hiểu sao bà ngoại lại thở dài nhiều lần như vậy.
"Ai da...." La Bích Anh sờ sờ cái đầu nhỏ của U U: "U U của chúng ta lớn lên xinh đẹp hơn mẹ cháu lúc nhỏ nhiều đấy."
"Hì hì, thật vậy ạ?"
"Ừm, nhưng mà chỉ số thông minh của cháu thì chẳng bằng một nửa của mẹ."
"Sao bà lại chê cháu nữa rồi."
La Bích Anh căn bản không thèm để tâm đến lời nói của vị đạo sĩ kia, nhưng người ta lại nói bé con có nhân duyên với một tên tham quan, việc này làm bà khó mà không nghĩ ngợi.
Cho dù bây giờ bà có muốn giảng đạo lý cho U U thì cũng vô dụng. Hiện tại bé còn nhỏ, với lại năng lực nghe hiểu của bé cũng rất thấp.
La Bích Anh suy đi nghĩ lại, khỏi cần giảng đạo lý làm gì, chỉ cần sủng bé lên trời là được!
Với gia thế của nhà họ Cố, muốn cho U U có cuộc sống vinh hoa phú quý chẳng phải là chuyện gì khó. Nếu không phải vợ chồng Cố Khải Châu và Úc Lan không muốn khoe khoang như nhà giàu mới nổi thì chỉ cần U U muốn, cho dù đó là kim cương hay châu báu thì cả hai đều sẽ mua cho bé.
Nếu từ nhỏ đã được nuông chiều như một tiểu công chúa thì khi lớn lên làm sao bé con có thể bị dụ dỗ bởi loại nam nhân kia được chứ.
Càng nghĩ La Bích Anh càng cảm thấy hợp lý, lập tức quay qua nói với U U:
"U U, từ bây giờ trở đi, cháu thích cái gì thì bà ngoại sẽ mua cho cháu cái đó, được không?"
Niềm vui đến quá bất ngờ, vừa nghe xong U U rất vui vẻ, nhưng sau đó bé lại bối rối:
"Được thì được ạ... Nhưng mà bà ngoại ơi, cháu không muốn mua gì hết."
Úc Lan mua cho U U quá trời váy áo nhỏ nhỏ xinh xinh, mùa nào bé con cũng có đồ mới, cho dù có thay hết chừng đó váy thì bé cũng phải mệt xĩu luôn.
Búp bê Barbie bé cũng chẳng thiếu, không cần U U mở miệng đòi thì trợ lý của Cố Khải Châu cũng sẽ mua về cho bé những con búp bê mới được sản xuất.
Có thể nói, từ khi còn nhỏ đến bây giờ bé chẳng thiếu thứ gì, bé chưa bao giờ nghĩ đến chuyện "U U muốn cái này cái kia" bởi vì chỉ cần bé liếc nhìn nhiều thêm hai lần thì ngay lập tức bố mẹ sẽ mua cho bé.
La Bích Anh cũng nghĩ đến chuyện này, suy nghĩ một chút mới nói:
"Vậy cháu thích ăn kẹo không?"
Mắt U U sáng rực.
"Còn có sữa dâu tây mà cháu thích nhất thì sao?"
Đôi mắt U U càng sáng hơn, giống như cái bóng đèn nhỏ.
La Bích Anh ra vẻ một bà ngoại cưng chiều cháu không có điểm dừng:
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, cháu tha hồ được ăn kẹo!"
U U phấn khích hét lên.
Thế nên khi Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên tan học về nhà, vừa vào cửa đã thấy U U ôm một bình kẹo to, vừa xem ti vi vừa ăn kẹo.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim hoạt hình U U thích, trên bàn còn bày la liệt mấy hộp sữa dâu đã uống hết.
Bé ăn kẹo nhiều thì sẽ khát nước, tùy ý lấy hộp sữa dâu gần đó, đưa lên nhấp một ngụm, rồi thoải mái phát ra tiếng: "Khà...".
Cảnh này nhìn giống như một người đàn ông đang sảng khoái uống bia xem bóng đá vậy.
"U U." Cố Diệu Diệu giọng điệu không tốt hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Cố Khải Châu và Úc Lan không ở nhà, bé con này mới ba ngày không bị ăn đòn mà đã leo lên nóc nhà lật ngói rồi.
U U đang chăm chú xem ti vi, bị chị gọi thì giật mình. Bé quay đầu lại, thấy anh chị đang nhìn chằm chằm bé với ánh mắt không vừa ý, bàn tay vừa cầm kẹo định bỏ vào miệng lập tức cứng đờ.
Ba giây sau, bé bỏ kẹo lại vào trong bình.
Sau đó... bé nhanh chóng bóc một nắm cho vào miệng.
Cố Diệu Diệu: "Em nhả ra ngay!"
Đứng ở bên cạnh, Thẩm Tịch Xuyên phát ra tiếng thở dài.
Bố mẹ không ở nhà, bà ngoại thì nuông chiều, Cố Diệu Diệu sáu tuổi và Thẩm Tịch Xuyên bảy tuổi đành phải lẳng lặng xử lý tất cả mọi chuyện trong nhà.
Cố Diệu Diệu: "Bà ngoại, bà không nên cho U U bình kẹo to như vậy. Bà để em ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn đến khi no căng bụng thì em ấy cũng không biết dừng lại."
Thẩm Tịch Xuyên: "U U, em có biết ăn kẹo nhiều sẽ bị sâu răng, uống sữa dâu nhiều như vậy thì sẽ bị tiêu chảy hay không?"
Một già một trẻ ngồi im trên sô pha nghe hai người giáo dục: "..."
Chờ đến lúc hai người lạnh lùng tịch thu kẹo và sữa dâu của U U xong, La Bích Anh mới nhỏ giọng nói với U U:
"U U, hình như bà biết tại sao cháu không thông minh rồi, bởi vì anh chị cháu đã lấy hết của con rồi đó."
U U: ?
Thật ra cũng không thể nói U U ngốc, bé cũng chẳng kém bao nhiêu so với những người bạn cùng tuổi, ít nhất U U cũng không khiến người khác tốn công la mắng, bé cũng được xem như là đứa trẻ hiểu chuyện, nghe lời.
Nhưng bởi vì trong nhà có Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đặc biệt thông minh, cho nên mới tạo ra sự đối lập lớn đến như vậy.
Ví dụ như sau khi nghe Diệu Diệu kéo đàn violin thì...
La Bích Anh: "Hay! Kéo rất hay! Trình độ này có thể biểu diễn ở nhà hát lớn của nước ta rồi!"
Lại ví dụ như sau khi xem Thẩm Tịch Xuyên giải đề Olympic môn Toán tiểu học...
La Bích Anh: "Tuy rằng bà ngoại xem không hiểu! Nhưng nhìn qua thì thấy cháu rất lợi hại! Nhất định sau này Thẩm Tịch Xuyên của chúng ta sẽ trở thành nhà toán học, còn có thể giành giải Nobel Toán học nữa đấy!"
Thẩm Tịch Xuyên không quá quen với sự nhiệt tình của bà.
Nhưng chần chờ một chút, cuối cùng cậu cũng đem câu nói sắp thốt ra nuốt trở lại.
Bà ngoại, Nobel không có giải thưởng cho toán học.
——
Thật ra, La Bích Anh cũng không có kinh nghiệm chung đụng với bé trai.
Từ trước tới nay bà luôn thích bé gái hơn, thích cho bé gái diện những bộ váy đẹp, rồi thắt những bím tóc thật đáng yêu.
Đặc biệt là sau một ngày làm việc ở bên ngoài, khi về nhà lại có một đứa con gái vây quang nũng nịu gọi mẹ, nhất định tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Mà con trai thì không giống vậy.
Mặc dù La Bích Anh không có con trai nhưng bà cũng biết, bình thường bé trai hẳn là cũng không có nhiều hứng thú đi tìm hiểu các loại nghiên cứu khoa học.
Ở tuổi này, bé trai thích nhất là nghịch đất, khoác khăn trải giường giả thành siêu nhân Batman, còn vung tay vung chân đánh nhau.
Nhưng Thẩm Tịch Xuyên lại không giống những đứa bé khác.
Cậu chưa bao giờ làm những việc như thế.
Ngay từ đầu bà còn tưởng rằng do đứa nhỏ này trời sinh đã điềm tĩnh, là người thích đọc sách, siêng năng học hành, có tính cách của một học sinh xuất sắc.
Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy cậu chống gậy đi vệ sinh, bên dưới ống quần trống rỗng. Lúc đó bà mới hiểu ra vì sao đứa trẻ này lại có thể an tĩnh, chín chắn như vậy.
Ngoại trừ ngồi đó chuyên tâm đọc sách, cậu không có cách nào để giống với những bé trai khác, có thể rủ bạn bè cùng đi đá bóng hay chơi bóng rổ.
Rất nhanh, Thẩm Tịch Xuyên đã nhận ra bà ngoại La đang dành rất nhiều sự quan tâm cho cậu.
"Mùa đông gần tới rồi, Tịch Xuyên thích áo lông màu gì, bà ngoại đan xong cho Miên Miên thì sẽ đan cho cháu."
"Lại đọc sách đến khuya à, Tịch Xuyên có đói bụng không, muốn ăn khuya món gì để bà ngoại làm cho cháu?"
"Sao giọng cháu khàn vậy? Có phải bị cảm rồi không? Bị cảm thì không cần đi học, để bà ngoại xin nghỉ cho cháu."
Nếu chỉ như vậy, mặc dù Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy sự nhiệt tình này đến quá đột ngột nhưng cậu cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mà sự yêu thương của bà ngoại lại vô cùng mãnh liệt.
"Ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể."
Thẩm Tịch Xuyên nhận lấy chiếc chén được chứa đầy cơm, lại nghĩ đến U U được bồi bổ đến phát phì như heo mà có chút sợ hãi.
Đây đã là chén thứ hai rồi.
Thẩm Tịch Xuyên cầm chén cơm, tâm trạng có chút phức tạp.
Ngoại trừ lần trước U U nghĩ rằng cậu ăn nhiều như vậy chân sẽ dài ra thì La Bích Anh là người đầu tiên cẩn thận quan tâm đến cậu như vậy.
Đời trước cậu sống hơn hai mươi tuổi, ký ức về bố mẹ đã rất nhạt nhòa, ngoài những bức ảnh chụp ra thì hình ảnh của bố mẹ ở trong đầu cậu rất mơ hồ. Cậu cũng không nhớ rõ bố mẹ cậu có giống như bà, thúc giục cậu ăn nhiều cơm, lo cậu sẽ bị đói hay không.
Thời thơ ấu của cậu phải sống nhờ từ nhà họ hàng gần đến nhà họ hàng xa, cậu giống như một kẻ vô ý tứ đến xâm chiếm, gượng gạo tham gia vào quỹ đạo cuộc sống của những gia đình khác.
Thẩm Tịch Xuyên đã sớm hiểu rõ thân phận của mình, cho dù thế nào cậu cũng không dám nói ra yêu cầu gì, hơn nữa cậu cũng đã học được cách quan sát sắc mặt người khác để sống.
Nếu trên bàn có món ăn mà con họ thích ăn, dù cậu cũng thích nhưng sẽ không đụng đũa đến.
Nếu được gửi nuôi trong một gia đình có điều kiện bình thường, cậu cũng sẽ cố gắng giảm bớt chi phí sinh hoạt của mình, cơm cũng ăn ít đi một chút, quần áo thì mặc đi mặc lại mấy năm, cho dù giày không vừa chân cũng tiếp tục mang.
Cậu không dám yêu cầu gì, cũng chẳng có ai từng hỏi cậu muốn cái gì.
Sau này được nhà họ Cố nhận nuôi. Tuy rằng chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có thay đổi đáng kể, nhưng phần lớn thời gian thì vợ chồng hai người đều bận rộn nên sẽ cho cậu tiền tiêu vặt, họ cũng không quan tâm quá nhiều về mấy chuyện lặt vặt.
Thật ra cậu không cần nhiều tiền như vậy.
Cậu tình nguyện lấy số tiền đó để đổi lấy một gia đình bình thường, hay lải nhải những chuyện vụn vặt.
Tất nhiên trong đó không bao gồm chuyện thúc ép cậu mỗi buổi đều phải ăn hai chén cơm đầy tràn.
"Cảm ơn bà ngoại, nhưng cháu không ăn nổi nữa rồi."
Thẩm Tịch Xuyên vô cùng thành khẩn nói.
La Bích Anh nghiêm túc nói hươu nói vượn:
"Ăn nổi, ăn nổi mà. Bây giờ mới có giờ, còn lâu mới tới giờ đi ngủ, ăn xong bà ngoại dẫn cháu đi dạo để tiêu hóa."
U U nhìn chén cơm đầy của cậu, cúi đầu cười trộm, đây là thời cơ hoàn hảo để bé buông đũa bỏ chạy.
"U U, chạy đi đâu?"
Tay mắt lanh lẹ, La Bích Anh bế U U ngồi lại lên ghế.
"Cháu còn chưa uống canh xương heo hầm với hạt sen và hạt óc chó đâu, cháu và Diệu Diệu mỗi người phải uống một chén."
U U đau khổ nhìn cái chén canh to gần bằng cái mặt của bé, bĩu môi nói:
"Bà ngoại, bụng cháu hết chỗ chứa rồi."
La Bích Anh không chút dao động nói:
"Cơm ăn được chẳng lẽ canh mà cháu cũng không uống nổi sao? Uống đi, cùng lắm là vào nhà WC giải quyết vài lần là hết chứ gì đâu, nếu không uống là canh lạnh đó."
Bà nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mấy đứa bé này có tới mấy cái dạ dày vậy. Một cái dành cho bữa ăn chính, một cái để chứa nước canh, còn có một cái nữa thì đựng đồ ăn vặt.
Hơn nữa, có bao nhiêu cái dạ dày là do bà quyết định.
Ăn xong bữa cơm này, ba người ôm cái bụng căng tròn đi đến ghế sô pha nằm xuống.
Cố Diệu Diệu: "Phải tìm cách phân tán sự chú ý của bà ngoại thôi."
Nếu không chờ đến lúc Cố Khải Châu và Úc Lan trở về, sẽ phát hiện ba người bọn cô đã béo tròn không ra hình người.
Thẩm Tịch Xuyên vô cùng đồng ý: "Ngày mai là cuối tuần, không thể để bà ở nhà nghĩ tới đồ ăn cho chúng ta được. Mau nghĩ ra một lý do để đi ra ngoài, đi chơi mệt rồi thì bà sẽ không nhớ đến chuyện hối thúc chúng ta ăn uống nữa."
Cố Diệu Diệu cảm thấy kế hoạch này rất tốt, vì thế ánh mắt hai người ăn ý nhìn về phía U U.
U U còn đang nằm tê liệt trên ghế sô pha, không hề biết rằng bé đã trở thành một con cờ cho kế hoạch lần này.
Năm phút sau, bé bị anh chị đẩy đến trước mặt bà ngoại.
"Bà ngoại!" Trong miệng U U còn đang ngậm viên kẹo anh trai vừa hối lộ, vui vẻ túm lấy góc áo bà ngoại: "Ngày mai chúng ta đi sở thú được không bà?"
La Bích Anh: "Nhưng mà ngày mai bà ngoại sẽ làm món phật nhảy tường cho mấy đứa đó... "
Cố Diệu Diệu: "U U muốn đi sở thú, em ấy chưa được đi lần nào đâu ạ."
Thẩm Tịch Xuyên: "Mặc dù chúng cháu cũng muốn ăn món phật nhảy tường do bà làm, nhưng từ lâu U U đã muốn đi sở thú rồi đấy ạ."
"Thật vậy sao U U?"
U U vừa định nói thật ra bé cũng không muốn đi lắm đâu, nhưng nhìn thấy tay Cố Diệu Diệu vẽ thành một hình tròn.
Là hình viên kẹo.
"Thật đấy ạ!" Khuôn mặt nhỏ của U U vô cùng thành khẩn, giọng nói vang dội: "U U muốn đi! Rất muốn, rất muốn đi ạ!"
Cho nên, đối với U U mà nói, không có chuyện gì mà kẹo không thể giải quyết được.
Nếu có, vậy thì hãy cho nhiều kẹo hơn!
//