Edit by Thiên Bách Nguyệt
++++++++++
Trước khi bên này U U khóc ồn ào thì Cố Khải Châu đang hỏi han Cố Diệu Diệu một cách gượng gạo.
Đề tài nói chuyện xoay quanh "Có quen ở đây chưa" "Có muốn gì thì cứ nói" "Nếu nhớ bà ngoại thì có thể về thăm vào kỳ nghỉ."
Nhưng tất cả tóm lại đều kết thúc ở một câu---
Phải chăm sóc em gái thật tốt.
Không cần dành đồ với em gái.
Đời trước, Cố Diệu Diệu lúc nào cũng chờ mong ba trở về chống lưng cho cô, sau đó một xô nước lạnh này đã dập tắt chút hy vọng cuối cùng.
Đời này tâm tình Cố Diệu Diệu rất bình thản, nghiêm túc gật gật đầu, còn nhắc nhở Cố Khải Châu:
"... U U ở nhà trẻ hình như không được vui lắm, bố cùng dì Úc nên quan tâm em ấy nhiều hơn."
Cố Khải Châu:......?
Có chút không giống với phản ứng trong tưởng tưởng hắn.
Có điều Cố Khải Châu cho là do đứa nhỏ này lớn lên ở nông thôn nên trưởng thành sớm, cũng không quá để tâm.
"Ta biết rồi." Cố Khải Châu xoa đầu cô, "Diệu Diệu hiểu chuyện như vậy, bố rất vui."
—— chăm sóc tốt U U, chính là cô hiểu chuyện.
Cố Diệu Diệu hiểu rất rõ ý của ông.
Đời trước cô không bằng lòng, từng oán hận, cô không rõ vì sao đều là con gái hắn nhưng Cố Khải Châu lại đối xử giữa cô và U U khác nhau như vậy.
Chờ cô lớn lên rồi, cô mới hiểu được, hóa ra không phải cha mẹ nào cũng thích con của họ.
Nhưng may thay, giờ cô đã không còn mong đợi gì nữa.
"Tiếng động bên ngoài là sao vậy?"
Cố Khải Châu nghe thấy Sầm Tùy hô "Thẩm Tịch Xuyên bị đụng vào đầu", nghi hoặc đứng dậy.
"U U, đây là sao?"
Thấy Cố Khải Châu đi tới, U U chỉ vào Thẩm Tịch Xuyên giọng non nớt nói:
"Anh trai đụng đầu, đau đau, U U thổi thổi."
"Là vậy à." Cố Khải Châu nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu U U, "U U thật ngoan, ba ba biết U U sẽ thích anh trai mà."
Đúng thật là U U rất thích anh trai này.
Đôi mắt anh trai đen láy, tóc đen mượt, còn đẹp hơn cả anh Sầm Tùy.
Trẻ con thường dễ bị người đẹp thu hút, đây là bản tính.
Chẳng qua... ánh mắt anh Tịch Xuyên, đôi lúc khiến bé có chút sợ hãi.
"Anh Tịch Xuyên." U U ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh không thích U U ạ? Anh cũng không muốn chơi với U U?"
Chuyện xấu bé làm trong mơ là với anh trai lớn hơn một chút.
Hiện tại anh trai còn chưa lớn như thế, vì sao lại không thích U U?
U U có chút tủi thân.
Đôi mắt tĩnh mịch của Thẩm Tịch Xuyên nhìn bé.
"Không có."
Giọng nói cậu rất nhẹ, nghe không ra hỉ nộ.
"Tôi sẵn lòng chơi cùng nhóc."
Phục hồi lại tinh thần, tâm trạng Thẩm Tịch Xuyên lần nữa bình tĩnh.
Mắt cũng không chớp mà thốt ra lời nói dối đến cậu cũng không tin.
Biểu hiện này của U U chỉ là giả.
Dựa vào bề ngoài đáng yêu yếu đuối mê hoặc người khác cũng không thể thay đổi bản tính ngang ngược tàn ác đang bị che dấu kia.
Sớm hay muộn, cô ta cũng lộ một mặt kia với cậu.
Thẩm Tịch Xuyên hơi rũ mắt, che đi sự căm ghét cuồn cuộn nơi đáy mắt.
(Mắt đang nhìn thẳng phía trước hơi hạ xuống nhìn dưới đất, mi mắt hơi che đi con ngươi.)
"Tốt tốt." Cố Khải Châu bế U U lên, "Anh trai con phải sắp xếp phòng, U U chờ ngày mai anh trai xếp xong phòng rồi qua tìm anh chơi được không?"
U U dựa vào vai Cố Khải Châu, ngây ngốc nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên.
Không phải bé suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt anh trai thật sự có chút đáng sợ.
——
"...... U U, cho nhóc ăn kẹo, nhóc đừng tức giận nữa nha?"
Vừa mới chọc U U khóc - Sầm Tùy, thấp thỏm bất an đưa cho U U một viên kẹo mềm trắng vị đào.
(lo lắng không yên tâm)
U U mừng rỡ nhận lấy, vừa ăn kẹo vừa hỏi:
"Tức giận cái gì ạ?"
Sầm Tùy trừng lớn mắt: "Nhóc không nhớ rõ?"
Trẻ con mau giận cũng mau quên, U U cũng không phải đứa nhỏ giận dai, ngây người nửa này mới hiểu hắn đang nói đến gì.
"Nhớ, nhớ rõ......"
Bé có chút xấu hổ mà mạnh miệng, nhưng vì kẹo trong miệng vừa ngọt vừa mềm nên lời bé nói ra cũng không cứng rắn lắm.
Vì thế U U đành phải nhấn mạnh:
"Sau này, anh không được nói không có bạn nhỏ nào thích U U."
Sầm Tùy nghiêm túc gật gật đầu.
"Chắn chắn %!"
Mẹ nói biết sai liền sửa là đứa trẻ ngoan.
U U rộng lượng quyết định tha thứ cho hắn.
Sầm Tùy được tha thứ rồi, lúc này mới nhớ tới Thẩm Tịch Xuyên.
"...... U U, về sau Thẩm Tịch Xuyên kia là anh nhóc à?"
"Dạ." U U nhớ tới lời Sầm Tùy nói trước kia, rất hào phóng bảo, "Đừng ngại gì, anh trai U U cũng là anh trai anh."
Sở dĩ nói như vậy là do hôm bữa Sầm Tùy bảo rất muốn có anh chị em.
Nhưng Sầm Tùy nghe xong lại lắc đầu.
U U kinh ngạc nói: "Anh không muốn có anh?"
Rõ ràng mấy ngày trước còn rất mong mỏi mà.
Quả nhiên chị nói không sai, Sầm Tùy là cái củ cải ruột đỏ.
(Chỉ những người bề ngoài ngây thơ trong sáng nhưng bên trong rất đào hoa lăng nhăng.)
"Không phải, không phải nha." Sầm Tùy vội vàng giải thích, "Ý anh là, anh muốn không phải là...... Ai nha, kiểu anh trai anh muốn không phải Thẩm Tịch Xuyên!"
Thẩm Tịch Xuyên vừa ra khỏi cửa phòng thì nghe được những lời này, cậu dừng lại.
U U không hiểu loại lý do này lắm: "Vậy anh muốn kiểu nào?"
Anh trai thì là anh trai thôi, còn phải phân loại à?
Anh Sầm Tùy thật phiền.
"Chính là kiểu có thể cùng anh chơi bóng rổ, giúp anh đánh người xấu, tuyệt nhất là có thể đưa anh đến sân thượng nhà cao tầng..."
U U nghiêm túc nhắc nhở hắn: "Mấy cái anh nói, đó không phải là anh trai mà là Spider Man."
Sầm Tùy đúng lý hợp tình: "Đúng vậy, anh muốn chính là một anh trai Spider Man."
"......"
U U cảm thấy anh Sầm Tùy thật trẩu tre.
"Anh Tịch Xuyên cũng rất tốt nha!"
"Hả?" Sầm Tùy không hiểu được, "Anh ta không thể leo cây, cũng không thể chơi lái xe với tụi mình thì tốt chỗ nào?"
Không phải Sầm Tùy kỳ thị hắn.
Nhưng mà, muốn nói Thẩm Tịch Xuyên là người anh được bạn nhỏ yêu thích thì có chút miễn cưỡng.
Có điều mạch não kỳ lạ ngây thơ - U U lại nói ——
"Anh ấy rất tốt ạ, nếu xe của anh Tịch Xuyên lớn hơn một chút thì càng tốt, U U có thể ngồi xe cùng anh hai, như vậy thì U U không cần phải đi bộ nữa."
U U ngồi trên sô pha đung đưa hai chân mũm mĩm, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Đặt biệt là lúc cùng mẹ đi dạo phố trên xe con, mỗi lần đi mẹ chỉ lo mua quần áo các loại mà chẳng ôm bé nhiều, cứ thế U U phải lết người mệt đến thở hồng hộc như cún con.
Bé thật sự rất không thích phải tự mình đi bộ.
Sầm Tùy: "......"
Thẩm Tịch Xuyên: "......"
Con nhóc này cũng quá lười rồi.
——
Ở Cố gia được vài ngày, Thẩm Tịch Xuyên dần phát hiện vài điểm khác biệt với đời trước.
Có lẽ là do hiệu ứng bươm bướm gì đó nên Cố Khải Châu có thêm một cô con gái lớn.
Cậu dùng điện thoại được Cố Khải Châu cho tìm tìm kiếm kiếm, rất nhanh đã tìm được tin tức về Cố gia.
Tin tức giải trí nói đại đạo diễn Cố Khải Châu khi nổi tiếng thì vứt bỏ người vợ nghèo, còn tiểu tam Úc Lan – hoa đán () nổi tiếng thượng vị, chưa kết hôn đã có thai nên vội vàng tổ chức hôn lễ.
Nếu tin đồn là thật, vậy Cố U U.... Là con của tiểu tam?
Thẩm Tịch Xuyên có chút ngoài ý muốn.
Tuy tin này quả thật là một nhược điểm chí mạng, nhưng Thẩm Tịch Xuyên cũng không định dùng cái này để đối phó Cố U U.
Rốt cuộc thì Cố Khải Châu cũng có ân với cậu.
Hơn nữa, để đối phó U U rất đơn giản.
Bởi vì dù tương lai cô ta ngang ngược hỗn xược, không chuyện ác nào không làm thì lúc này ả----
Chỉ mới ba tuổi.
Buổi tối hôm nay, trong phòng của mình, ngay dưới bàn, Thẩm Tịch Xuyên phát hiện U U đang trốn dưới đó.
"...Nhóc đang làm gì?"
Nhích cái ghế ra, con nhóc đang ngạc nhiên ngây ngốc liền bị lộ.
Hai tay bé cầm bánh quy, miệng bị nhét đầy đến phồng lên, y như sóc con bị con người phát hiện đang ăn vụng, sợ đến mức run cả người.
"U, U U không ăn vụng quà vặt!"
Cô bé hoảng hốt lo sợ đem tay cầm bánh quy giấu sau lưng, ngay mẩu bánh trong miệng cũng hấp tấp nuốt xuống.
Nhưng vừa mở miệng, vụn bánh dính bên mép liền rớt ào ào.
Thẩm Tịch Xuyên: "......"
"Anh hai, anh đừng nói cho mẹ được không." U U đáng thương vô cùng giật giật ống quần cậu, "Mẹ không cho em ăn vặt buổi tối, sẽ đánh U U bụp bụp."
Tất nhiên bé không biết nghe xong lời này Thẩm Tịch Xuyên vô cùng muốn đi mách ngay lập tức, để Úc Lan đánh bé đến khóc lớn.
Nhưng cậu nhịn xuống.
"Được." Thẩm Tịch Xuyên dịu dàng nói, "Anh sẽ không nói, em cứ yên tâm ăn tiếp bánh quy."
Sau khi phát hiện U U không giống trong tưởng tượng của mình, Thẩm Tịch Xuyên không tính lộ một mặt đáng sợ của mình trước mặt bé.
Muốn trả thù Cố U U, có rất nhiều biện pháp.
Trước khi trưởng thành, cậu sẽ luôn ở Cố gia, cậu có thể nhân lúc hiện tại Cố U U còn ngây thơ mà lừa thật tốt, giả làm anh trai ấm áp, giành lấy tin tưởng của cô ta.
Cậu hiểu rất rõ Cố U U kia, ác độc lại ngu xuẩn, đầu óc đơn giản.
Chỉ cần có được sự tin tưởng của cô ta, cậu hoàn toàn nắm chắc phần thắng, đùa giỡn cô ta trong lòng bàn tay.
"Thật ư!"
Vì U U thích ăn kẹo và đồ ăn vặt quá mức mà ngày nào cũng như đi đánh trận, bị Úc Lan và dì Trương đuổi bắt đến mức phải trốn trong phòng.
Ngay cả chị cũng không cho bé ăn nhiều quà vặt, sợ bé sâu răng.
---Anh trai thật tốt!
U U cảm động đến đẫm nước mắt, thậm chí còn hào phóng bẻ một miếng cho Thẩm Tịch Xuyên.
"Anh hai cũng ăn đi, không cần khách khí."
Tay nhỏ cầm miếng bánh mềm mềm, giống ruột quả măng cụt.
Ánh mắt cô bé sáng láp lánh, giọng nói êm ái.
"Anh hai, anh thật tốt, U U thích anh."
Thẩm Tịch Xuyên ngơ ngác.
Đời trước, Cố U U được nuông chiều vô độ nên tính cách kiêu căng, chưa từng trải qua khổ cực, cứ vậy mà đúng lý hợp tình dựa vào gia thế và thân thể khỏe mạnh tùy ý bắt nạt xỉ nhục cậu.
Một đời này cô ta nhỏ tuổi đơn thuần, không có chút cảnh giác nào với người khác, vốn nên là lúc thích hợp nhất sắp đặt kế hoạch.
Cố tình cô ta lại biến thành bộ dạng trẻ con mềm mại vô hại.
Mặc dù giờ cô ta đơn thuần rất dễ lừa, nhưng đối diện với khuôn mặt này mà ra tay tàn nhẫn cũng không phải là một việc dễ dàng gì.
Lúc Thẩm Tịch Xuyên trầm mặc, U U cũng chui từ bàn ra.
Chỉ ăn vụng cái bánh quy thôi mà làm bé mệt chết rồi.
"A" U U vừa liếc mắt liền thấy một cái đồng hồ bỏ túi trên đầu giường, "Anh ơi, đây là cái gì ạ?"
Vòng cổ lung linh lung linh.
Đẹp!
Thẩm Tịch Xuyên quay đầu lại thấy rõ vật bé nói là gì, ánh mắt tối đi.
"Đừng động vào đồ của tôi!"
Thẩm Tịch Xuyên đột nhiên tăng âm lượng làm U U sợ tới mức thụt tay lại.
Cậu đẩy xe lăn, nhanh chóng đi tới lấy lại "vòng cổ" trong tay U U.
Cái này thật ra không phải vòng cổ mà chính là đồng hồ bỏ túi bị U U làm hư đời trước, bên trong là bức ảnh gia đình duy nhất của Thẩm gia.
Cậu vẫn luôn mang theo bên mình, khi nãy vào phòng mới lấy xuống, muốn cất ở chỗ khác.
Thẩm Tịch Xuyên hét một tiếng kia dọa U U thấp thỏm lo sợ.
... Hình như làm anh trai tức giận rồi...
Bé khẩn trương chọt chọt hai ngón trỏ, biết được mình làm sai rồi, nhưng không biết được cụ thể là sai gì.
"Anh hai đừng la U U, U U... U U hát cho anh hai nghe được không?"
Đôi mắt đen láy đáng thương vô cùng nhìn cậu, thấp thoáng chút sợ hãi hoảng hốt.
Đúng vậy, sợ hãi.
Cô ta đang sợ mình.
Thẩm Tịch Xuyên bình tĩnh cất kỹ đồng hồ bỏ túi, cố hết sức làm dịu cảm xúc.
Trong kế hoạch của cậu, không nên để Cố U U lưu lại sợ hãi với cậu.
"Anh không có tức giận, U U đừng sợ."
Cậu cố gắng cong môi, lộ ra vẻ tươi cười.
U U ngây người hai giây.
"Hu hu oa oa oa —— anh hai đừng la U U, U U sợ...... U U về sau không bao giờ %¥%......"
U U bị nụ cười giả tạo kia dọa đến nói năng lộn xộn, bé sụp đổ, khóc lớn lên.
Thẩm Tịch Xuyên: "......"
Bé khóc rất thê thảm, làm Thẩm Tịch Xuyên cho là bé đang dụ người lớn tới rồi đổ oan cậu bắt nạt bé.
Nhưng Thẩm Tịch Xuyên chỉ thử cho bé ăn hai miếng bánh quy nhỏ, U U rất nhanh đã nức nở ngừng khóc.
Trông chả khác gì não cá vàng chỉ có ký ức trong giây, rõ