Đoạt Hồn Kỳ

chương 40: dạ thám cửu thiên tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng Quan Linh bỏ ngay ngựa lại, nhặt hết những đồ vặt vãnh gói chung vào một gói rồi quàng lên vai, sử dụng ngay đến ngạnh công (lối võ cứng rắn) Đinh Giáp Khai Sơn, chàng đi đến đâu vung chưởng bửa chém tới đó, tiếng chưởng ào ào, tiếng ngã huỳnh huỵch! Hễ kẻ nào ngăn lối đều bị quét sạch ráo, khiến cho đám đông hoảng hồn thất phách né tránh tứ tung nhường lối đi cho chàng, chỉ vài bước nhún nhảy,

Thượng Quan Linh đã tung mình ra mấy trượng, khi chàng quay nhìn lại phía Hầu Hạo, thấy chàng ta vẫn còn bị ba người công hãm. Thình lình Thượng Quan Linh cảm thấy có tên ngầm bắn tới, chàng vội rút ngay kiếm bên mình ra hộ thân, nhưng hai chân vẫn không ngưng tung bước, một hơi chàng chạy luôn có mấy dặm xa, những tiếng hò hét inh tai đã hết, trời cũng bắt đầu tối hẳn.

Thượng Quan Linh lại không có ngựa, trong người đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng chàng vẫn cố gắng đi, vất vả lắm chàng mới tới Kinh Môn, thuê ngay một chiếc xe lừa với giá cao, rồi lại hấp tấp lên đường luôn. Cũng nhờ thế mà chàng ngủ suốt một ngày trong xe. Mãi đến tối, chàng cảm thấy đói bụng, chàng bèn căn dặn phu xe cho ngừng xe lại một quán, ăn uống xong rồi đi.

Quán nhỏ này hơi vắng vẻ, ngoài trừ Thượng Quan Linh, có thêm hai đại hán, mình đeo đao, đang ăn uống tại một góc quán, lưng hai người này hướng về phía Thượng Quan Linh, nên họ không chú ý đến chàng vào quán. Thượng Quan Linh hấp tấp gọi ngay vài món ăn, chàng tính no xong lại tiếp tục lên đường ngay, trong khi đó, bỗng chàng nghe hai người kia thì thào nói với nhau, Thượng Quan Linh chỉ nghe câu được câu mất rằng:

- Lãn Hiệp!... thằng chết toi hung... chuyến này kể như nó đã lãnh đủ rồi... đáng kiếp.

Thượng Quan Linh bất giác thất kinh, bụng thầm nghĩ: e không chừng sau khi mình bỏ đi, Lãn hiệp Hầu Hạo đã xảy ra bất trắc gì sao?

Chàng cố lắng tai nghe, chỉ nghe một người rằng:

- Tên Lãn Hiệp này từ Bắc xuôi Nam, nghe nói đâu hắn đã liên tiếp đánh bại hết cả thảy là chín chặng các nhân sĩ trong giang hồ, chính ngày hôm qua trên con đường đến Kinh Môn, đến cả Kim long Tiền Hấp cũng bại về tay hắn, còn Tẩu di đà Đường Kiến và Cửu túc ngô công Chu Trắc đều bị thương ráo hết, ấy thế mà không biết tại sao không qua khỏi chặng Đương Dương Cửu Thiên Tự mới là nguy chứ?

Giọng người khác rằng:

- Anh thì biết cái chó gì? Phải biết rằng Hải Không đại sư ở Cửu Thiên Tự, nếu nói về võ công, tuyệt không phải là đối thủ của Lãn Hiệp, chẳng qua Hải Không đại sư đã dùng kế như thế này...

Tiếng nói khẽ dần và nghe không rõ! Thượng Quan Linh bất giác cuống lên.

Chàng vội rời khỏi quán lên xe đi ngay, trên xe, chàng thầm nghĩ: Có lẽ Lãn hiệp Hầu Hạo đã bị Hải Không đại sư dùng mưu kế gì bắt tại Đương Dương Cửu Thiên Tự chăng? Lãn Hiệp không để ý nên bị mắc bẫy?

Thượng Quan Linh nghĩ: không biết tin này còn ai biết đến không? Và càng không biết vì ai đi theo chàng ta đâu? Nhưng vị hiệp sĩ lười trây xác ra này, từ Bắc xuống Nam, suốt dọc đường đều gây nên những kẻ thù, chỉ có ngoài mình ra chắc không có lấy người bạn nào nữa! Nếu bây giờ mình không ra tay cứu, chẳng hóa ra chàng ta bị hại về những tay bại loại của giang hồ sao?

Thượng Quan Linh lập tức cảm thấy vụ này mình không thể nào làm ngơ cho được, tuy hai bên suốt cuộc hành trình chỉ trao đổi vài câu lưa thưa với nhau, nhưng không thể vì thế mà nói chàng ta không phải là bạn của mình được? Huống hồ người ta là người nghĩa hiệp, mình đâu có thể khoanh tay làm ngơ cho đành.

Nghĩ vậy chàng bèn bảo phu xe cho quay đầu lại về Đương Dương. Đi đâu được hai ba tàn nhang, trong lòng Thượng Quan Linh lại bắt đầu mâu thuẫn, chàng nghĩ đến Nhạc Châu còn cách xa xăm, vụ án đồn về chiếc Lãnh điện tỉ thủ nếu quả thật lại nhằm ngay bạn chí thân của mình là Nhân tâm thần khất Phương Kỳ...

Nghĩ đến đây, lòng chàng càng đâm ra bồi hồi, e không chừng bị nạn thật cũng nên, vậy sao mình không đến Nhạc Châu cho nhanh? Chàng lại thò đầu ra bảo xe quay nhanh đầu xe lại đi về hướng Nam. Nhưng đi được một chập, Thượng Quan Linh lại nghĩ: Nếu Phương Kỳ bị nạn, mình có đến cũng chẳng cứu kịp, còn về Lãn Hiệp... Chàng nghĩ liên miên, mồ hôi ướt đầy mình, vội thò đầu ra, rối rít ra lệnh cho phu xe quay nhanh đầu lại về Đương Dương.

Phu xe tưởng đâu Thượng Quan Linh thần kinh bị rối loạn, chắc người này sắp sửa điên đến nơi rồi, miệng lẩm bẩm cằn nhằn, Thượng Quan Linh vội móc ngay mấy nén bạc đưa ra cho phu xe. Thấy có tiền, mắt phu xe sáng rực tươi tỉnh, ra roi quất mạnh cho xe chạy nhanh về hướng Đương Dương.

Lúc này trời tối mịt, Thượng Quan Linh sợ hành tung mình bị lộ, chàng đành xếp ngay chương trình là cho phu xe về, còn mình mò ngay lại cửa của Cửu Thiên Tự!

Chỉ thấy cửa ngoài chùa vô cùng tráng lệ, lúc này trời đã dần dần sáng, cửa chùa đóng kín, tư bề im phăng phắc. Chờ mãi... chợt nghe tiếng chuông chùa nổi lên, những tiếng ê a đọc kinh truyền ngay ra ngoài, chắc là các tăng lừ đang đọc kinh sáng đấy!

Thượng Quan Linh chẳng biết hư thực bên trong ra sao, lại càng không biết Lãn hiệp Hầu Hạo nay ở đâu chàng bèn tung thân vọt qua tường chùa vào trong. Chân vừa chạm mặt đất, bỗng nghe một tiếng ý nổi lên phía sau, quay đầu nhìn lại, thì ra một nhà sư phát hiện tung tích mình. Thượng Quan Linh tính chụp ngay người sư này hỏi han, bèn vung tay hất mạnh cục đất cứng mình đã chuẩn bị trước, cục đất cứng ấy nhắm thẳng ngay trước ngực nhà sư bắn nhanh lại!

Nhà sư nọ ưỡn ngực ra, cả một chuỗi hột niệm châu đụng ngay vào cục đất của Thượng Quan Linh ném tới, tung tóe ra những bụi cát nhỏ, chỉ thấy hòa thượng chắp tay lên rằng:

- Thí chủ là ai? Cớ sao lại muốn hại người xuất gia như thế?

Thượng Quan Linh không trả lời, chàng muốn bắt nhà sư, thình lình tiến sát thân vào, vồ mạnh ngay ra một chưởng! Nhà sư ngước hẳn mày lên, trong ống tay áo cà sa cũng vung luôn chưởng phong ra. Thình lình bùng một tiếng, kình lực tương giao, Thượng Quan Linh và nhà sư cùng cảm thấy trong mình chấn động, Thượng Quan Linh không dám chểnh mảng bộ pháp, vội dời ngay vị, chuyển nhanh ra phía sau nhà sư, đưa nhanh hai chỉ điểm ngay vào Khúc trì huyệt. Khi chàng thấy mình sắp đắc thủ, bỗng bên tai có tiếng nói giật lên rằng:

- Xin thí chủ hãy ngừng tay?

Giọng nói oang oang, khiến cho Thượng Quan Linh cũng phải giật mình về âm thanh ấy!

Chỉ thấy trên đại điện, một vị lão tăng đang từ từ bước xuống thềm, đằng sau có bốn chú tiểu bưng pháp khí theo sau. Lão hòa thượng này sắc mặt tươi cười, trông đầy vẻ hiền từ!

Trong khi Thượng Quan Linh ngẩn người đứng nhìn lão hòa thượng, thì nhà sư sắp bị chàng điểm trúng huyệt đã thoát nạn vọt nhanh ra vòng.

Lão hòa thượng lên tiếng:

- Thí chủ ở đâu tới?

Dứt tiếng đôi mắt lão hòa thượng sáng quắc ngó thẳng vào mặt Thượng Quan Linh, trông oai phong lẫm liệt lạ!

Thượng Quan Linh thấy hành tung mình đã bị lộ, cũng lên tiếng nói thẳng ngay rằng:

- Tại hạ Thượng Quan Linh tại Ngao Sơn, mục đích đến đây cốt để tham bái Chủ trì của Cửu Thiên Tự là Hải Không đại sư!

Lão hòa thượng cười rằng:

- Hải Không đại sư vốn là sư huynh của bần tăng, bần tăng đây là Pháp Không, giữ chức ty tri khách (chuyên việc tiếp khách) tại ngôi Cửu Thiên Tự đây; dám hỏi Thượng Quan thí chủ muốn gặp sư huynh bần tăng có chuyện gì?

Thượng Quan Linh ung dung rằng:

- Chỉ vì tệ hữu Lãn hiệp Hầu Hạo, nghe đâu anh ta đắc tội với quí tự, nên đã bị bắt giam giữ,... nhưng thiết tưởng quí tự là nơi cửa Phật thanh tịnh, chắc không đời nào làm những chuyện vi phạm Phật pháp như thế!

Ngừng một chập Thượng Quan Linh lại nói tiếp:

- Nay tại hạ đến đây, ý là muốn thay mặt tệ hữu giải thích sự hiểu lầm, nếu tệ hữu quả có chỗ nào quấy, kính xin quí tự chủ trì hãy độ lượng khoan dung cho, và mong quí tự trả ngay tự do cho tệ hữu! Nếu được vậy thì vạn hạnh vô cùng cho tại hạ!

Pháp Không đại sư kinh ngạc vô ngần rằng:

- Ấy ấy? Sao Thượng Quan thí chủ lại nói thế, Lãn hiệp Hầu Hạo thí chủ quả có mặt tại đây thật, nhưng tuy nhiên không phải là do bản tự bức hiếp gì, và càng không ai giam giữ Lãn hiệp cả, chàng đến đây hoàn toàn là do lòng tự nguyện cả.

Thượng Quan Linh nóng lòng sốt ruột, nghĩ đến chuyện mình không thể nào kéo dài mãi được, chàng muốn gặp mặt ngay Hầu Hạo! Chàng hằn học nay:

- Thế thì Hầu Hạo đâu? Xin mau mời ngay ra đây gặp tôi!

Pháp Không rằng:

- Thí chủ muốn gặp chàng không khó, xin hãy theo ngay bần tăng!

Nói xong quay mình dẫn đầu đi trước, Thượng Quan Linh chỉ sợ có biến cố thình lình, chàng đưa tay nắm sẵn chuôi kiếm Lệ thủy tinh của mình theo ngay sau Pháp Không!

Đi ngang vài khúc lan can và mấy ngôi điện nhỏ, thấy một hàng tăng lữ đến ngay đại điện, và đang bước lên bực thạch cấp, khói nhang trong điện nghi ngút, chuông mõ vang lên từng hồi, tiếng ê a tụng kinh vang khắp trong điện.

Dù cho Thượng Quan Linh có sát khí đầy mình, ý muốn động võ, nhưng lúc này nghe những tiếng kinh ê a hòa chung với nhang khói như thế, trong lòng cũng bất giác cảm thấy cảnh sắc đáng kính và nghiêm trang!

Pháp Không dẫn Thượng Quan Linh đứng ngay trước cửa đại điện một lúc rồi nói:

- Thượng Quan thí chủ đã thấy rõ nơi Phật môn thánh điện của bản tự rồi chứ? Nào đâu phải là nơi dung túng quân gian ác làm chuyện phạm pháp đâu!

Thượng Quan Linh liếc mắt nhìn kỹ vào bên trong điện, chàng bất giác thất kinh hồn vía, suýt nữa thốt ra tiếng, chỉ thấy hai bên hương án của điện tiền, các tăng lữ ngồi xếp chân thành một vòng tròn đang đọc kinh, ngồi giữa là chủ trì, trước mặt chủ trì có một người quì ngay ngắn, nhìn sau lưng trông quen mắt lắm! Hình như chính là Lãn hiệp Hầu Hạo thì phải.

Pháp Không đứng cạnh khẽ tiếng nói:

- Thượng toạ ấy chính là sư huynh của bần tăng, cũng là chủ trì của ngôi Cửu Thiên Tự, Hải Không đại sư. Kẻ quì trước mặt đó chính là Hầu Hạo thí chủ, vì thí chủ đã chán kiếp hồng trần vô duyên, nên nhất lòng qui y cửa Phật, nên chàng bằng lòng đến bản tự để mà thọ giới. Pháp sự trong ngày hôm nay đây, chính toàn tăng lữ trong tự đã tham gia đọc kinh cho Hầu thí chủ qui y tam bảo, để tiêu tai trừ nạn cho chàng, cầu sao lòng Phật từ bi phù trì cho chàng được an tâm qui chân cửa thiền!

Thượng Quan Linh nghe vậy kinh hãi không nói được gì nhìn về phía Hầu Hạo, thấy chàng không có gì lạ cả! Chẳng lẽ chàng tình nguyện như thế sao? Thượng Quan Linh hối hận mình đã đến đây?

Pháp Không đại sư lại khẽ lên tiếng rằng:

- Chờ cho pháp sự xong xuôi, bần tăng sẽ cố thu xếp cho thí chủ một cuộc gặp gỡ, chắc chàng ta cũng còn chút trần duyên chưa dứt, vậy thí chủ đã là bạn chí thân của chàng, hãy nên giúp chàng để kết liễu mọi việc còn dở dang; sau này chàng sẽ tuyên thệ trước Phật tổ để khổ tu, diện bích tham thiền, để tiêu trừ tất cả những tội lỗi dĩ vãng... và sau cuộc biệt ly này, chắc thí chủ không còn dễ dầu gì gặp được bạn xưa nữa!

Thượng Quan Linh nghe xong, trong lòng chàng cũng không biết là đang buồn hay đang tiếc, nhưng chàng cảm thấy trong cuộc lễ nghiêm trang, hình như có chuyện gì mờ ám bên trong? Thượng Quan Linh cho rằng: Lãn hiệp Hầu Hạo đang tuổi thanh niên yêu đời, đáng lẽ phải tung hoành dọc ngang trong giang hồ, hành hiệp trừ bạo, gây nên những sự nghiệp oanh liệt trong đời, nay bỗng dưng lại khoác lên áo cà sa như thế sau khi thọ giới xong sẽ suốt đời là người của cửa Phật rồi! Và tất cả những hào khí anh hùng, hành hiệp tế thế sẽ bị bó thúc từ đây! Bỗng Thượng Quan Linh nghe một tiếng chuông thanh vang lên, tiếng tụng kinh ngưng bặt hẳn, thượng tọa Hải Không đại sư từ từ đứng dậy, đưa tay ra từ từ lấy ngay ra chiếc mũ nhỏ trên đầu Hầu Hạo...

Thượng Quan Linh bèn trố mắt thất kinh, chỉ thấy đỉnh đầu của Hầu Hạo láng bóng lên, trên ba ngàn sợi tơ phiền não trên đầu đã biến không còn sợi nào! Hầu Hạo đã thí phát!...

Tất cả mọi thủ tục làm lễ qui y đã xong. Pháp hiệu của Hầu Hạo là Trí Minh. Hai tăng lữ kẹp ngay Lãn hiệp Hầu Hạo đứng ngay dậy, trông chàng lúc này không còn là vị hiệp sĩ lừng danh trên giang hồ nữa, chàng đã nghiễm nhiên trở thành một vị tăng lữ chính thống của Cửu Thiên Tự, pháp danh Trí Minh, và sẽ bắt đầu diện bích mười năm, tu hành khổ luyện để tiêu trừ phạm nghiệt!

Trí Minh hòa thượng bái tạ sư chủ trì Hải Không đại sư rồi làm lễ tương kiến với đồng môn, toàn tăng lữ trả lễ hô lên tiếng phạm ngữ chúc mừng!

Thế là Trí Minh hòa thượng được hai tăng lữ hộ tống rời khỏi điện, bỗng Trí Minh quay ngay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn khắp trong điện một lượt.

Khi nhãn tuyến của hai bên thình lình gặp nhau, Thượng Quan Linh cảm thấy ngay là chàng ta đã nhận ra mình, hơn nữa trong ánh mắt có gì khác lạ lắm!

Trong lòng bất giác thất kinh, chàng quyết tâm để ý khám phá vụ này cho ra manh mối.

Thượng Quan Linh bèn quay sang Hải Không hòa thượng rằng:

- Tại hạ muốn giáp mặt anh ta lần chót, vậy phiền đại sư vui lòng an bài cho!

Pháp Không lập tức bằng lòng ngay và dẫn chàng đến tịnh thất nghỉ ngơi, một chú sãi nhỏ bưng trà bánh chạy đến, Thượng Quan Linh tuy cảm thấy đói bụng nhưng không dám ăn, vì chàng đang hoài nghi về ngôi Cửu Thiên Tự này.

Đâu lối hai tàn nhang, một chú sãi vào báo là chủ trì Hải Không đại sư đến tịnh thất, Thượng Quan Linh bèn đứng dậy, thấy Hải Không đại sư đã thay đổi pháp y giờ mặc tăng bào, đầu đội côn mão (mũ nhà sư), đang đủng đỉnh bước vào với vẻ mặt tươi tỉnh.

Sau khi hỏi rõ lai lịch của Thượng Quan Linh, Hải Không mới cười rằng:

- Hóa ra là cao túc của Nam bút Gia Cát Dật! Hân hạnh! Hân hạnh! Đã đến tệ tự, cũng là có duyên với nhau cả!

Nói xong nhìn ngay về phía hai chú sãi. Hai chú sãi vội bưng ngay trà và bánh chay lại, thêm một bình trà màu lục trông đẹp lạ mắt!

Hải Không đại sư cười rằng:

- Chúng không biết rằng có quí khách viếng thăm, nên đã dùng những trà bánh xoàng xĩnh để tiếp thí chủ...

Vừa nói vừa thân hành rót trà cho Thượng Quan Linh. Một mùi thơm bát ngát thoảng ra.

Thượng Quan Linh sợ bị trúng kế, không dám uống.

Hải Không đại sư lại cười rằng:

- Trà này không phải là trà tầm thường đâu, đã dùng nước tuyết trên tuyệt đỉnh phía sau tự này, và dùng lá thông đun nước và siêu cổ sắc trà xong mới pha lên; lá trà này là vốn sản xuất bên Tây Vực, đêm nào cũng phải gói sẵn một gói nhỏ đem ướp chung với nhị hoa, nếu qua ngày hôm sau có khách quí mới đem ra đãi khách, thơm ngon hơn các loại trà hiện nay.

Thượng Quan Linh vẫn không dám uống, Hải Không hòa thượng rót ngay một chén tự nhấm nháp, Thượng Quan Linh thấy vậy mới yên lòng và chàng nhấm thử chút, quả là trà thơm và mát miệng lạ!

Hải Không đại sư nhìn chàng cười, Thượng Quan Linh tự cảm thấy ngượng vì lòng đa nghi của mình.

Nhưng ngay lúc đó, chàng cảm thấy trà thơm sau khi vào bụng, bỗng nơi Đan điền hình như có hơi nóng tỏa tá, và xông thẳng lên ngực, bỗng cảm thấy tâm thần phảng phất, ý niệm rối reng!

Thượng Quan Linh biết có chuyện lạ, vội bỏ ngay chén trà xuống khay, vội dùng ngay lối vận công khử độc của sư phụ Gia Cát Dật đã truyền dậy, cố định thần vận khí mong bài giải hết những kỳ độc trong mình ra.

Nào hay trà thơm này sau khi vào miệng chàng, lập tức phát sinh ngay công hiệu của nó, Thượng Quan Linh chỉ còn cảm thấy tư tưởng mình rối lung bung, không thể nào tự cường chế nổi!

Trước mặt chàng, Hải Không đại sư nói tiếp:

- Căn cơ của thí chủ bất phàm, hà tất phải quyến luyến trần tục hỗn đục như thế làm gì? Lão nạp xin khuyên thí chủ một câu: Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn (bể khổ vô biên, quay ngay đầu về là bến). Chẳng thà cứ bắt chước ngay Hầu thí chủ, qui y tam bảo, diện bích tham thiền ngay sau Cửu Thiên Tự để tiêu trừ hết nghiệp chướng, sau này công hành viên mãn, đắc đạo phi thăng, rời bỏ hẳn kiếp khổ luân hồi, chẳng hay lắm ru!?

Thượng Quan Linh lúc này vẫn còn tỉnh trí, nghe lời của Hải Không câu nào cũng có vẻ mỉa mai mình, bụng biết ngay mình đã mắc bẫy, miễn cưỡng đứng ngay dậy, chịu đau trong bụng ngầm tụ hết chân lực bửa ngang ra một chưởng.

Nhưng Hải Không đại sư vẫn ngồi uy nghi bất động, thì ra lão hòa thượng đã chuẩn bị sẵn và cũng biết ngay trong tình trạng này, công lực của đối phương đã giảm nhiều, nếu có ra tay cũng chỉ lối được hai phần mười chân lực là cùng, nên Hải Không đại sư không thèm né tránh, vận ngầm chân khí lên toàn thân để chịu một chưởng của Thượng Quan Linh!

Nhưng chưởng phong của Thượng Quan Linh chỉ khiến cho tà áo bào của hòa thượng nổi lên những vết nhăn mà thôi!

Hải Không hòa thượng ha hả cười rằng:

- Hừ! Thí chủ không biết tự lượng sức mình chút nào, lão nạp vốn lòng hoài từ bi Phật độ chi chỉ, vậy trước sau gì lão nạp cũng giúp người thành đạt đắc quả!

Dứt lời vỗ tay ra lệnh, bốn tăng lữ nhảy nhanh ngay vào, Hải Không đại sư bèn ra lệnh rằng:

- Hãy đưa ngay vị Thượng Quan Linh thí chủ lại gặp mặt môn đồ ta là Trí Minh!

Thượng Quan Linh cảm thấy mình mơ mơ hồ hồ bị bốn người tăng lữ khiêng ngay đi, xuyên qua xuyên lại các hành lang trong Cửu Thiên Tự, và tai mình vẫn văng vẳng tiếng cười ròn tan của vị sư Hải Không hòa thượng.

Khá lâu! Bỗng Thượng Quan Linh cảm thấy trước mắt tối hẳn, đồng thời cảm thấy thân mình bị đưa qua đưa lại như lắc võng, tai nghe bốn tăng lữ đếm:

- Một! Hai!...

Và sau tiếng Ba thì chàng cảm thấy toàn thân mình bay luôn! Biết mình đang bị quăng, nhưng không biết họ quăng vào đâu?

Lâm nguy cầu sống vốn bản tính của loài người, huống hồ Thượng Quan Linh lại là con người võ, trong thế nguy nan này chàng tính chuyển ngược mình từ trên không trung để giữ thăng bằng lúc hạ xuống!

Nhưng khốn nỗi toàn thân chàng mềm ra như bún, không làm sao vận sức vào người, trong lòng bất giác gợi lên một nỗi niềm bi ai, hai mắt nhắm chặt chờ tử thần lại đón hồn đi!

Ngay trong lúc tình thế khẩn trương cực độ ấy, Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy toàn thân của mình va chạm mạnh vào trên thân một người, tuy người nọ đã giơ cánh tay ra hứng sẵn nhưng hình như chính người này cũng yếu như sên, hứng đỡ Thượng Quan Linh không nổi, nên cả hai ngã chúi vào nhau, mũi Thượng Quan Linh ngửi thấy mùi rơm khô, hình như hai người đã lăn nhào trên đống rạ!

Bỗng một tiếng rầm vang lên, hình như tiếng đá chận cửa! Thượng Quan Linh lại nghe tiếng sột soạt bên cạnh mình, có người đang bò trên rơm rạ.

Trong cảnh tối thui, có tiếng người hỏi:

- Thượng Quan hiền đệ không bị thương gì chứ?

Đúng là giọng nói của Lãn hiệp Hầu Hạo, Thượng Quan Linh vừa bực mình vừa tức cười, vì hình như chàng ta chuyến này đã hết bệnh lười biếng rồi thì phải? Nếu không, làm sao lại nói được nhiều tiếng như thế?

Xem ra hai người đã bị nhốt chung với nhau một chỗ, toàn thân Thượng Quan Linh tuy đã yếu hẳn, nhưng chàng vẫn bàn tính kế hoạch đào tẩu. Cái lâu đều trở thành cái thói quen, dần dà trong cái tối om ấy Thượng Quan Linh đã nhận ra hai người bị nhốt trong một thạch thất, ngay cửa thạch thất có một hang nhỏ, chắc là nơi dùng đưa cơm nước vào.

Thượng Quan Linh tính thầm trong bụng: sức mình bây giờ bủn rủn như thế, chắc là uống chén trà thơm hồi nãy, cả Hầu Hạo vừa rối cũng không đỡ nổi mình, chắc chàng ta cũng đã mất công lực rồi, nhìn trong thạch thất kiên cố này, dù cho có hợp hết công lực của hai người trong lúc thường, cũng chưa phá nổi, huống hồ bây giờ cả hai người đều yếu như sên vậy thì làm sao nên trò trống gì!

Thượng Quan Linh lại nghĩ đến chuyện mình còn phải về Nhạc Châu thăm tin bạn thân là Phương Kỳ, nay thình lình bị sa cơ nằm đây không biết rồi đến bao giờ mới ra được nơi hắc ám này, chàng bất giác thở dài buồn bã.

Hầu Hạo thấy Thượng Quan Linh không trả lời, chàng bèn bước tới bá vai Thượng Quan Linh nhẹ tiếng hỏi:

- Thượng Quan hiền đệ! Không giận ngu huynh chứ?

Thượng Quan Linh rằng:

- Hầu huynh? Nay chuyện đã đến bước cùng này, tôi có giận huynh cũng đâu có ích gì? Huống hồ chính tôi tự đem thân đến nạp cho miệng cọp! Đáng lý tôi không uống chén trà phải gió đó mới phải! Đáng kiếp! Đáng kiếp!

Hầu Hạo hấp tấp rằng:

- Không phải đâu! Thượng Quan hiền đệ đã nhầm rồi, chính họ không có ý gì muốn bắt hiền đệ, chẳng qua chính ngu huynh bảo họ làm thế cả!

Thượng Quan Linh thất kinh nhảy bổng lên giận dữ, nhưng ác nỗi thân mình chàng mềm như bún, không tung dậy được, vừa ưỡn lên lại ngồi phệt ngay xuống, sắc mặt hầm hầm rằng:

- Tại sao anh lại làm như thế? Anh không biết tôi đang có chuyện gấp bên người sao? Nhất là tôi phải đến nhanh Nhạc Châu sớm ngày nào hay ngày ấy, đâu có thể ngồi đây với anh như thế này?

Hầu Hạo giải thích rằng:

- Hiền đệ chớ vội cuống như thế, hãy nghe ngu huynh nói đây, hiền đệ không phải đang muốn đi truy tầm về vụ Lãnh điện tỉ thủ đó ư? Chiếc tỉ thủ kinh khủng này hiện ở đâu thì duy có mỗi mình ngu huynh biết?

Thượng Quan Linh ngạc nhiên:

- Anh biết thật sao? Mà tôi có nói với anh là đi truy tầm vụ chuyện Lãnh điện tỉ thủ này đâu? Sao anh lại biết rõ như thế?

Hầu Hạo rằng:

- Ngu huynh biết được chuyện này là do hiền đệ mà ra hết, chính bởi hiền đệ đã nói mớ trong lúc ngủ: nào là phải về gấp Nhạc Châu thăm Phương Kỳ, nào là chuyện về chiếc Lãnh điện tỉ thủ. Bởi thế nên ngu huynh mới có thể ức đoán rằng: vị Độc Cước Truy Phong Nhân Tâm Thần Khất hồi sinh tiền vốn là bạn thâm giao của hiền đệ!

Câu nói này suýt khiến cho Thượng Quan Linh chết giấc luôn. Ngàn dặm bôn ba, chàng chỉ ôm chút hy vọng mỏng manh theo như lời nói của Liễu Mi là Phương Kỳ không chết! Nào hay giờ đây hung tin ấy đã được xác thực ngay cửa miệng của Lãn hiệp Hầu Hạo.

Thượng Quan Linh đau đớn tuyệt độ, chàng ảo não rằng:

- Hầu huynh!... xin anh hãy nói rõ tất cả mọi chuyện mà anh biết đi!...

Hầu Hạo trầm giọng nói rằng:

- "Khi ngu huynh chia tay với gia sư, người từng sai ngu huynh về miền Nam để tìm gặp một vị tiền bối trong võ lâm, bởi đã rõ tin tức về chiếc Lãnh điện tỉ thủ xuất hiện trên giang hồ. Loại hung khí bất tường này, nếu lọt vào tay người ác, hậu quả tai hại quả không thể nào lường nổi được. Và gia sư có ý thu nó về và đem cất đi. Nhưng vì người bận việc nên không thể nào xuống miền Nam, nên mới sai ngu huynh đi tìm vị tiền bối võ lâm ấy, nhờ vị tiền bối này thay mặt gia sư để hoàn thành tâm nguyện của người!

Nào hay ngu huynh còn chưa qua khỏi miền Hoàng hà, thì lại nghe tin sự tái xuất hiện của Lãnh điện tỉ thủ, và đã gây nên vụ hung án ở miền Nam, người bị giết lại là một trong Tam Dị Khất của Cùng Gia Bang là Phương Kỳ, ngu huynh hối hận mình đã lên đường hơi trễ, nên không ngăn cản được hung án, trong lòng rối lên nên đã hấp tấp nhắm ngay Nhạc Châu khởi trình! Bởi vậy hiền đệ mới ngạc nhiên là tại sao ngu huynh cứ theo đuổi hoài thế? Nào hay ngu huynh cũng cùng một mục đích là đi Nhạc Châu điều tra rõ chân tướng của vụ án?"

Thượng Quan Linh nghe đến đây đau đớn quá đỗi chàng bơ phờ người ra!

Lãn hiệp Hầu Hạo lại tiếp rằng:

"Bởi thân hình ngu huynh khôi ngô vạm vỡ, suốt dọc đường, không khỏi gây nên những chuyện khiêu khích của các anh hùng hảo hán trong giang hồ, phần thì ngu huynh trừu non đâu biết ngán cọp, huống hồ bấy lâu học nghề chưa có dịp thi thố tài năng của mình ra sao, nhất là ngu huynh có ý thu thập thêm kinh nghiệm trường đời, thế là sau trận thí võ đại thắng tên Hắc Tháp Thần tại Hùng Huyện ở Hà Trung không ngờ tên tuổi do đó lan truyền hẳn trên giang hồ.

Cũng tại ngu huynh tính buồn rầu ít nói, mỗi lần ra tay với thiên hạ, phần đông đều bị nằm trong trạng thái ép buộc mới đánh, nhưng lần nào ngu huynh cũng chỉ cố ý trừng giới nhẹ họ mà thôi, không bao giờ có ác ý muốn giết họ, bởi vậy cái tên Hiệp sĩ lười biếng Lãn hiệp Hầu Hạo mới nổi danh như sóng cồn, từ đó, suốt từ Bắc chí Nam, đâu đâu cũng gặp nhân sĩ giang hồ khiêu khích thí võ, khiến cho ngu huynh bực mình hết sức!

Vào cuối tháng hai năm nay, ngu huynh gặp một nhóm người giang hồ gần phụ cận Nam Cung, nghe họ nói về chuyện Lãnh điện tỉ thủ tái xuất hiện đã giết ngay một trong Tam Dị Khất của Cùng Gia Bang là Độc cước truy phong nhân tâm thần khất Phương Kỳ, địa điểm tại Sài Gia Bảo cách mười dặm phía Nam thành của Nhạc Châu, và tử thi của Phương Kỳ không có chút máu nào, và đúng với tình hình ngu huynh đã thấy trong bức họa đồ. Nhưng trong cuộc hành trình suốt từ Bắc xuống Nam để tìm kiếm vị Độc chỉ Thôi Bác tiền bối, mục đích chính cũng chỉ truy tầm ngọn Lãnh điện tỉ thủ, nào ngờ ngu huynh đi chậm mất một bước, nên ngọn tỉ thủ đã lại gây nên hung án tại Nhạc Châu!"

Nói đến đây, chỉ thấy Thượng Quan Linh cúi đầu khóc nức nở, Lãn hiệp đành thở dài một tiếng rồi khuyên nhủ rằng:

- Hiền đệ cũng đừng nên thương tâm như thế làm gì, ngu huynh cũng có chuyện buồn như hiền đệ: nào thân thế không rõ, cha ngu huynh bị giết, mẹ bị bức chết, em gái bị bắt. Những chuyện này đều do ngọn Lãnh điện tỉ thủ gây nên hết, vậy tình trạng đau đớn này của ngu huynh đâu có khác gì hiền đệ đâu, chúng ta cần nên khuyến khích nhau để tìm cho ra kẻ thù để báo phục! Hà tất phải bi thương như thế cho khổ thân? Nào phải chi có ích gì thì cũng cam?...

Thế là một cuộc bàn tính nghiên cứu của hai vị tiểu anh hùng được tiến hành trong thạch thất, họ cho rằng Thiên Si đạo trưởng chắc là bị Bắc kiếm Phổ Côn gọi đi, lại nữa gần đây Bắc kiếm Phổ Côn đã xuất hiện tại Lạc Thủy, và sẽ tranh đoạt chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ với Thanh Thông Hội, nhưng khốn nỗi không biết hiện Thiên Si Tây Đạo này ở đâu?

Hầu Hạo an ủi Thượng Quan Linh luôn. Thoáng mắt, hai người đã bị nhốt trong thạch thất của Cửu Thiên Tự có hơn tháng trời. Thượng Quan Linh càng ngày trong lòng càng rối như tơ vò, tuy sức độc của chén trà Bách hoa hương ấy đã giải hết, nhưng cây kiếm quí Lệ thủy tinh đã mất, đành ngồi bó gối trong thạch thất rầu rĩ. Ngồi chán hai người lại bàn tán đến chuyện sau này khi trốn ra khỏi thạch thất: nào làm sao về Nhạc Châu điều tra rõ chân tướng vụ án, rồi tìm cho ra vị Độc chỉ Thôi Bác, để tìm hiểu rõ thân thế của Lãn hiệp Hầu Hạo, nào là truy tìm cho ra chiếc hung khí Lãnh điện tỉ thủ, trả sạch ngay mối huyết thù của hai nhà, sau đó Hầu Hạo còn phải lo đi tìm cô em gái của mình; và tin của Túy Đầu Đà, lên miền Bắc để tìm Thiên Si đạo trưởng, cũng là tin mà Thượng Quan Linh và Hầu Hạo nóng lòng muốn biết rõ, và sau này cũng phải lên miền Bắc để tìm tung tích của hai vị cao nhân này.

Trong thạch thất, đôi bên đã cải xưng hô với nhau bằng sư huynh và sư đệ, lúc này cả hai có vẻ tương đắc hết nghịch ý nhau, chỉ còn mỗi việc là chưa biết rõ về vị chủ trì ngôi Cửu Thiên Tự Hải Không đại sư này là nhân vật gì trong võ lâm? Thạch thất tuy tối tăm, nhưng về ăn uống thì được cung cấp chu đáo, và cả đến vấn đề vệ sinh cũng có người hầu sạch sẽ, trong hơn tháng nay, vô tình ngôi Cửu Thiên Tự đã nuôi cả hai người béo mạnh hẳn ra. Công lực của Thượng Quan Linh đã khôi phục như xưa, nhưng chàng lấy làm lạ, không biết những hòa thượng trong Cửu Thiên Tự này tính làm trò trống gì với hai người không biết? Vào một hôm, đang lúc Thượng Quan Linh ngủ say, bỗng bị Hầu Hạo lay tỉnh dậy.

Hễ mỗi khi họ đưa cơm nước tới, bên ngoài thế nào cũng có người thăm nhìn lén lút! Một hôm, Thượng Quan Linh đang cơn nồng giấc, bỗng Hầu Hạo lay tỉnh ngay chàng dậy! Chỉ thấy Hầu Hạo đưa ngay cánh tay lên, lập tức một bắp thịt to tướng nổi ngay lên trên cánh tay của chàng, trông không khác nào lực sĩ đang biểu diễn về thớ thịt khỏe đẹp, trông oai phong lạ! Hầu Hạo thấy Thượng Quan Linh ngơ ngác không hiểu gì, chàng bèn cười nói:

- Này sư đệ, chúng ta có thể ra khỏi đây rồi!

Thần lực của ngu huynh đã khôi phục lại, sư đệ không thấy sao? Tóc của ngu huynh đã mọc dài đấy!

Nói xong Hầu Hạo vận khí dồn hẳn lên cánh tay, một chưởng phạt ngay lên vách tường!

Thượng Quan Linh chỉ nghe ào... một tiếng, vách tường đá bị gọt đi mất một mảnh khá khá!

Hầu Hạo lại cười rằng:

- Sư đệ chưởng này ngu huynh mới dùng có bốn phần mười công lực, nếu huynh mà dùng đủ hết công lực lo gì thạch thất này còn có thể giam hãm chúng ta thế này!

Thượng Quan Linh mừng rỡ, hai người ngồi bàn tính sáng mai trong lúc họ đưa thức ăn sáng lại, sẽ nhân cơ đánh thẳng bật ra ngoài, và lập tức phải hạ độc thủ, và tìm ngay cây Lệ thủy tinh kiếm rồi rời khỏi ngay Cửu Thiên Tự. Bàn tính kỹ xong, sư huynh đệ hai người ôm nhau ngủ vùi.

Sáng hôm sau, nghe có tiếng chân người từ xa đi gần lại thạch thất, sư huynh đệ hai người vội vọt dậy ngay, và phục ngay nơi lỗ cửa nhỏ chờ đợi.

Tiếng bước càng lúc càng gần, và hai người nhận ngay ra đây là Hải Không hòa thượng, thật lạ, thật lạ! Xưa nay Hải Không hòa thượng đâu có đến đây bao giờ, sao hôm nay lại đột nhiên giá lâm như thế? Nhưng mặc! Hầu Hạo vội ghé vào tai Thượng Quan Linh rằng:

- Này sư đệ, khi cửa nhỏ kia mở, ngu huynh sẽ dùng ngay thần lực ra để đẩy phiến thạch môn này, vậy sư đệ phải nhanh chân vọt ngay ra bắt cổ ngay Hải Không đại sư rồi nói chuyện với lão!

Hầu Hạo lại căn dặn thêm:

- Nếu có gì nguy cấp, ngu huynh phụ trách đoạn hậu cho, và sư đệ chớ có lo ngại gì về ngu huynh, nếu sau khi thắng thế cứ việc mạnh ai nấy lo tẩu thoát trước, và hãy đến Nhạc Châu chờ đợi nhau!

Thượng Quan Linh nhận lời, và chàng chuẩn bị ứng biến.

Lỗ cửa nhỏ nơi thạch môn vừa hé mở, Hầu Hạo nhoáng ngay tay phải ra, nhanh như chớp chụp ngay vách miệng cửa lỗ, hai tay có chỗ mượn sức, Hầu Hạo dùng hai tay đẩy mạnh, toàn thân nghiêng rạp hẳn về phía trước, tấn bộ đứng vững chắc, chân lực chuyền khắp lên đôi cánh tay, chỉ nghe tiếng Lãn hiệp Hầu Hạo hét lớn một tiếng:

- Hây ha!...

Nửa cánh cửa đá ấy đã từ từ chuyển động rầm rầm!...

Thượng Quan Linh mừng quýnh lên, bên ngoài có tiếng quát cung tên thủ mau bắn! Thượng Quan Linh rối cuống lên nghĩ bụng: Một cánh tay của Hầu Hạo đang mắc vịn bên ngoài cửa lỗ, như vậy chẳng hóa ra là mục tiêu tốt cho họ bắn sao! Đang tính nhắc tỉnh Hầu Hạo mau rút tay vào, thì bỗng nghe tiếng quát của Hải Không đại sư bên ngoài rằng:

- Cấm bắn tên vội! Hủy đại sư và Phá đại sư sắp đến rồi, chúng ta chỉ việc cố thủ ngay cửa động đây, đừng cho chúng thoát!

Thượng Quan Linh nghe vậy trong lòng đỡ lo, thình lình chàng lại nghe Hầu Hạo hét một tiếng lớn. Song chưởng vận hết toàn lực đẩy ra, phiến đá của cửa thạch thất ít nhất cũng có trên ngàn cân, thế mà ngang nhiên chuyển động ầm ầm, rung rinh cả tảng, trông nguy hiểm trước mắt?...

Bên ngoài, tiếng kinh hoảng thất thanh rú lên liên hồi, tiếng quát hét, tiếng rút binh khí, tiếng chạy hấp tấp của tăng lữ, âm thanh hỗn loạn tưng bừng...

Hầu Hạo vội nói với Thượng Quan Linh rằng:

- Chuẩn bị!

Quả là trời phú thần lực cho Lãn hiệp Hầu Hạo, chỉ nghe một tiếng hét dữ dội vang lên:

- Hây hô!...

Sau tiếng hét lần thứ ba này vang lên, một tiếng ầm long trời lở đất vang lên? Thế là cả một cánh cửa thạch thất nặng nề kinh khủng ấy đã bật toang ngay dưới mặt đất.

Bên ngoài tiếng kinh hãi càng tăng lên hơn trước. Thượng Quan Linh lúc này không khác gì hổ dữ sổ lồng, vọt tung ngay ra và nhắm ngay về phía Hải Không đại sư áp tới.

Vì cuộc biến xảy ra quá nhanh chóng, nên Hải Không đại sư đang vung kiếm chỉ huy mọi người vây cửa thạch thất cho kín thì chàng Thượng Quan Linh đã vọt nhanh tới trước mặt mình, lão hòa thượng vội hấp tấp khua ngay kiếm lên để tự lo thân mình trước!

Thượng Quan Linh đã vạch sẵn những thế đánh từ trong thạch thất, bây giờ ra đến ngoài chàng bèn quạt ngang chưởng bửa mạnh ngay thế Đinh Giáp Khai Sơn, hai tăng lữ chặn đường bị bay bổng ra xa! Trong lúc đó ngọn kiếm trên tay Hải Không đã kề gần bên mặt chàng, chân Thượng Quan Linh vội biến ngay sang cương vị Điên Đảo Càn Khôn, vèo nhanh ra phía sau Hải Không hòa thượng, chưởng bên phải thốc ngược lại, trong sự kinh ngạc tột độ của hòa thượng, chàng nhẹ nhàng điểm ngay vào ma huyệt (huyệt tê buốt) của hòa thượng, leng cheng một tiếng vang lên, cây trường kiếm của Hải Không đại sư rớt văng ra nền gạch?

Nhanh như chớp, Thượng Quan Linh nhặt ngay cây kiếm dưới đất, ánh quang nhoáng lên, chàng nhận ra chuôi kiếm có những cổ tự, trong lòng bất giác ngầm thốt: may quá!, thật là châu hoàn hợp phố, cây Lệ thủy tinh kiếm nay lại về với mình, mà lại quá thuận lợi như thế!

Thượng Quan Linh thấy các tông lữ kéo tới càng lúc càng đông, chàng vội kề ngay kiếm vào cổ Hải Không đại sư quát lớn rằng:

- Muốn giữ toàn mạng hãy mau ra lệnh cho họ ngưng tay ngay!

Hải Không hòa thượng lúc này thấy kiếm báu kề cổ lạnh toát, biết ngay bảo kiếm không phải vật phàm thường, chỉ cần hơi lay động một cái, đầu mình sẽ rời khỏi cổ ngay, đành lên tiếng hạ lệnh chư tăng ngừng ngay trận đấu.

Chư tăng đành phải tuân lệnh, lúc này thấy toàn thân Hầu Hạo bụi cát lấm đầy mình, thân ở trần, đủng đỉnh từ trong thạch thất bước ra, oai phong hùng dũng tuyệt độ. Chư tăng làm như thấy hung thần giáng thế, ai nấy chen nhau thối lui về sau. Hầu Hạo thuận tay tước luôn một tăng bào khoác ngay vào người mình, Thượng Quan Linh cũng vội đưa tay cướp ngay vỏ kiếm Lệ thủy của mình từ trên thân Hải Không.

Lãn hiệp Hầu Hạo sau khi ra khỏi thạch thất, hình như chàng ta lại trở về với trạng thái biếng nhác của mình, lại nghe giọng uể oải nói với Thượng Quan Linh rằng:

- Sư đệ chúng mình đi thôi?

Thượng Quan Linh chỉ sợ chư tăng gây rối, nên chàng vẫn uy hiếp Hải Không hòa thượng, chờ cho Hầu Hạo dắt đến hai con tuấn mã ra, chuẩn bị xong xuôi rồi ép luôn Hải Không hòa thượng ra khỏi cửa Cửu Thiên Tự. Thượng Quan Linh chờ cho Hầu Hạo lên ngựa xong, chàng mới vận sức hất tung ngược luôn Hải Không hòa thượng! Đám tăng lữ vội vàng vây nhanh lại thành một bức tường, và ai nấy đưa tay ra để hứng đỡ vị chủ trì của mình đang từ trên thinh không rớt xuống! Trong tự cung tên bắn ra như mưa rào. Nhưng Thượng Quan Linh và Hầu Hạo đã ra roi tung vó ngựa vọt như bay!

Trên lưng ngựa, Hầu Hạo nói với Thượng Quan Linh rằng:

- Sư đệ ạ! Chúng ta chuyến này đừng nên giết lão hòa thượng Hải Không ấy vội, bởi trong thời gian chúng mình bị giam cầm, lão đã cố tình tận tụy đối đãi với chúng mình, trong vấn đề này thế nào cũng có nguyên do, vậy hãy để lão sống đó, sau này chúng mình còn hỏi đến lão nhiều việc bí mật khác!

Thượng Quan Linh gật đầu đồng ý!

Sư huynh đệ hai người bèn tất tả đi về hướng Nhạc Châu, lộ trình không phải chỉ một ngày mà tới nơi, nhưng may là hai người kỳ này không gặp thêm chuyện lôi thôi gì trong cuộc hành trình này; vào đầu tuần tháng năm; hai người đã đến Bạc Giang của khu Động Đình Hồ. Khi cảnh hoàng hôn vừa tàn thì thành Nhạc Châu đã hiện ra trước mắt; sau khi hai người vượt khỏi ngôi lầu nổi danh Nhạc Dương Lâu tại phía thành Tây, nhanh nhẹ tiến ngay về hướng Nam mười dặm Sài Gia Bảo. Khi tới nơi trời đã tối mịt, hai người thương lượng, chờ đêm khuya hãy khởi sự thám thính cho tiện.

Thượng Quan Linh hồi hộp bao nhiêu thì trái lại Hầu Hạo lại bình tĩnh bấy nhiêu, cả hai nghỉ chân tại khu rừng Bạc Giang, tạm ăn lương khô cho đỡ đói, Hầu Hạo luôn phải tìm cách an ủi Thượng Quan Linh để chàng đừng quá bi ai trong lúc này. Khuya đến, hai người lén lút mò vào Sài Gia Bảo!

Tới cửa thì thấy đóng kín mít, bên trong im lặng như tờ, không một chút ánh sáng nào! Hai người một trước một sau, tung mình nhảy vọt qua bờ tường vào trong. Hầu Hạo thấy ngôi nhà Sài Gia này phạm vi cũng khá lớn, nhẹ tiếng nói Thượng Quan Linh rằng:

- Này sư đệ, chúng ta chia nhau bao bọc soát thử xem nghe?

Thượng Quan Linh gật đầu ưng thuận. Hầu Hạo tung mình vọt nhẹ ngay lên. Thượng Quan Linh quay ngay mình lại, gần ngay một lầu. Bỗng chàng thấy trên lầu có ánh đèn từ cửa sổ rọi ra ngoài. Thượng Quan Linh bèn nhẹ vọt bổng lên, đưa tay khẽ đẫy cửa phòng, bên trong một người đang ngồi đoan trang trong phòng, nhìn kỹ ra, chính là ông bạn chí thân Nhân tâm thần khất Phương Kỳ chứ còn ai! Thượng Quan Linh mừng hớn hở, vội hấp tấp bước ngay vào thi lễ rằng:

- Trời ơi!... Phương tiên sinh!... Những tin đồn đãi về lão đại ca khiến cho tôi suýt ngất mấy lần!... thì ra toàn là tin bịa đặt của thiên hạ cả...

Phương Kỳ nắm chặt tay Thượng Quan Linh cười ha hả... hình như quá vui mừng mà lão hành khất không biết nên nói gì trước! Thượng Quan Linh bị Phương Kỳ nắm chặt tay, chợt chàng như cảm thấy trong cái nắm tay này có gì là lạ... chàng cảm thấy sức nắm chắc và chặt vô cùng, chàng giật mình! Nhìn kỹ thì nơi nắm không phải là bàn chưởng mà là những nơi huyết mạch của cườm tay. Thượng Quan Linh nổi lòng nghi ngay, chàng bất giác nhìn ngay xuống hai bàn tay của Phương Kỳ. Chàng suýt rú thất thanh! Thì ra là đôi bàn tay đen như mực và gân nổi từng đường một đang nắm chặt tay của mình! Bàn tay này đâu phải là tay của Nhân tâm thần khất Phương Kỳ?

Thượng Quan Linh vốn có thể vùng ngay tay ra nhảy nhanh về sau tránh. Nhưng đột nhiên chàng cảm thấy tay mình bị siết chặt như còng khóa, đau nhói thấu tim, tai nghe những tiếng cười dài quái gở...

Thượng Quan Linh vung ngay tay trái lên đẩy mạnh vào lồng ngực bên phải của đối phương! Nhưng người nọ như đã tăng mạnh kình lực vào tay phải của Thượng Quan Linh, chàng không dám công đánh địch trong tình trạng này, vội lo tự cứu lấy mình trước, chàng bèn bung chưởng bên phải thành trảo, tính vùng thoát tay nắm của địch thủ. Nhưng chàng lại nghe tiếng cười quái dị của đối phương, Thượng Quan Linh bất giác chú ý nhìn kỹ vào mặt đối phương, chỉ thấy trong đôi mắt sâu hõm ấy, có những tia nhìn sáng ngời, khiến kẻ nhìn không ớn mà lạnh!

Lúc này chỉ nghe người mạo danh Phương Kỳ lên tiếng rằng:

- Lão đệ đã vào đấy sao? Hay lắm? Tôi đã chờ đây có hơn hai tháng trời rồi! Cuộc hành trình có lẽ vất vả lắm hả? Vậy hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã!

Thượng Quan Linh biết mình bị trúng kế, giọng nói người này tuy chậm nhưng lại trầm hùng vô cùng, hình như kẻ nghe không thể nào kháng cự nổi, huyết mạch bị bấm, công lực bị hạn chế, trong cơn vui mừng và tức giận tột độ ấy, Thượng Quan Linh cảm thấy tứ chi bủn rủn, tinh thần mệt mỏi, trong óc chỉ muốn nhắm mắt ngủ say ngay một giấc cho đã. Tuy trong lòng chàng còn chút tỉnh trí, biết không thể nào để người ta thao túng mình như thế, nhưng ác nỗi khắp mình mệt lả không còn chút sức nào, âm thanh của đối phương lại trầm hùng êm tai như vậy, hình như có một sức thôi miên mạnh vô cùng! Thượng Quan Linh tuy cố gắng vùng vẫy nhưng tiếng nói đối phương lại rằng:

- Bây giờ cậu đã mệt mỏi lắm rồi! Vậy hãy yên trí mà nghỉ ngơi đi.

Thượng Quan Linh bị ngay âm giọng này thu hút, bất giác lại ngước mắt nhìn vào mắt của đối phương, chuyến này chàng không làm sao chống cự nổi nữa, chàng cảm thấy mình buồn ngủ quá đỗi, hai mắt dần dần nhắm ngay lại.

Trong ánh đèn chập chờn trong phòng, người nọ bồng hẳn Thượng Quan Linh lên và âm thầm bước xuống lầu!

Nói về Lãn hiệp Hầu Hạo, sau khi chia tay với Thượng Quan Linh, chàng lần hết nơi này đến nơi khác, thấy nhà cửa tuy nhiều nhưng đều không người! Biết ngay trong Sài Gia Bảo này không còn ai, mình cũng chẳng cần mất thì giờ ở đây làm gì, bụng nghĩ nên rủ ngay Thượng Quan Linh ra về rồi đến ngày mai ban ngày lại xem sao!

Hầu Hạo nhớ vừa rồi Thượng Quan Linh đã đi về hướng lầu có ánh đèn kia, chàng bèn tung nhanh mình lại chỉ thấy ánh đèn lập lòe như muốn tắt, chàng vội lẻn nhanh đến dưới lầu chờ đợi. Vừa vặn trong lúc đó có tiếng chân người từ trên cầu thang bước xuống. Chàng vội núp ngay vào bóng tối, thấy bóng đen đang từ trên cầu thang bước xuống và lững thững bước lại. Hầu Hạo mắt tinh, tuy trong bóng tối, chàng cũng nhận rõ người đang đi có đôi bàn tay đen thui, khi người này đi tạt ngang qua mặt, Hầu Hạo mắt nhận ngay ra người bị bồng ấy chính là sư đệ Thượng Quan Linh. Tâm tính Hầu Hạo nặng trĩu hẳn, không để chậm trễ, chàng nhẹ nhàng nhón theo phía sau. Thình lình vung chỉ điểm nhanh tới phía sau gáy của người đang đi.

Bỗng phía sau lưng Hầu Hạo nổi lên một tiếng “hờ!”. Thình lình sau gáy mình cảm thấy hơi lạnh áp tới, chàng hoảng người lên, lập tức thu ngay thế lại, và đổi ngay lối điểm thành lối đẩy, đồng thời quay nhanh thân đánh ngược ra một chương, dưới chân biến đổi nhanh phương vị, nhảy vèo nghiêng sang một bên. Định thần nhìn kỹ kẻ đánh lén mình, trong bóng tối, chỉ thấy người này không khác gì như một bóng ma: tóc rối bung và xõa bừa trên vai, một bộ mặt hình chữ nhật trắng xóa, hai mắt nham hiểm và độc ác ngó sang mặt Hầu Hạo, khiến chàng Lãn Hiệp không ớn nhưng cũng bồn chồn trong bụng.

Người như bóng ma này hai tay không, thân mặc chiếc áo dài đen dài chấm đầu gối. Hai vạt tay áo bên trong dài gần chấm đất, đôi bàn tay như xương khô lòi hẳn ra ngoài ống tay, hai chân đi đất, đứng uy nghi bất động, thần sắc trông kỳ dị vô cùng.

Hầu Hạo từ khi rời khỏi Tam Đường Thôn đến nay, đi khắp giang hồ từ Bắc chí Nam tới nay, nào đã từng gặp loại người: ba phần hồn người bảy phần vía quỉ như thế bao giờ đâu? Nhìn qua phía kia, Thượng Quan Linh đang bị người nọ bồng đi xa dần, chàng quýnh lên, vội vung bước đuổi ngay theo. Nhưng kẻ quái nhân như bóng ma này nhảy tung một cái, đã chặn ngay lối lại. Hầu Hạo nghĩ bụng: đây tuyệt không phải hồn ma vất vưởng, rõ ràng là cùng một đảng với lão già kia đây! Nghĩ vậy chàng bạo hẳn người lên, song chưởng vận ngay lực đẩy mạnh ra đến bịch một tiếng đánh trúng người nọ; nhưng thấy như bóng nọ vẫn đứng yên không nhúc nhích, sau khi trúng một chường, chỉ thấy tà áo đen nhăn hẳn lên một lớp.

Lãn hiệp Hầu Hạo thất kinh hoảng người, bụng nghĩ: thần lực của mình phát ra cũng đến sáu phần công lực, dầu cho có cứng bằng núi đá chăng nữa, cũng không thể nào chịu nổi trong ngọn chưởng này, không chừng người này không phải là người thật cũng nên? Mà đã là u hồn thì đâu có ngán gì những loại chưởng phong hay ánh kiếm! Nhưng chàng vẫn thấy quái nhân đứng uy nghi với thế dĩ tịnh đãi động (đứng im chờ biến động), Hầu Hạo không phục!

Thân hình nghiêng và bung vọt lên không, xòe hết hai chưởng từ phía trên áp xuống, và bao nhiêu thần lực chàng đem dồn hết vào hai chưởng này... Ngọn chưởng pháp chí mạng vốn là ngọn tinh hoa chường pháp do chính Thiên Si đạo trường độc sáng, kình phong thẳng như Thái Sơn áp đỉnh, lợi hại vô ngần! Nhưng quái nhân nọ hình như cũng biết ngọn chưởng lợi hại, chỉ thấy quái nhân khua nhanh lên một chưởng, Hầu Hạo cố ý thử sức với đối phương, thình lình hoành chưởng áp ngay xuống áp lực này, nào phải chỉ có ngàn cân đâu? Quái nhân lập tức vội vèo ngay ra tránh né! Hầu Hạo trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, bụng chàng nghĩ: ra quái nhân là người thực thọ, hắn vẫn phải tránh đòn! Hờ! Hờ! Nhưng thân pháp nhanh nhẹ và không gây nên một tiếng động nào ấy quả không khác gì bóng ma đang lảng vảng!

Lãn hiệp sau khi chân chạm mặt đất, chàng lại hét lên một tiếng bung thân vọt ngay tới và dùng chỉ lực điểm nhanh sang Tòa tâm huyệt của quái nhân?

Nhưng quái nhân không thấy ra tay chống trả, nhoáng một cái thân hình đã vèo tránh sang một bên, Hầu Hạo đã đoán trước đối thủ sẽ dùng ngọn tránh như thế, tay phải chàng thình lình giở ngược lên, đổi ngay lối điểm sang lối bấu, cái bấu nhanh như cắt này đã bấu ngay sang một đai dài giữa ngay bụng đối phương? Tốc độ của cái bấu còn nhanh hơn chớp, không sao phòng bị nổi, cả đến quái nhân áo đen cũng không thể ngờ được, hắn đã phải phát ra một tiếng ý như kinh ngạc về lối đánh của Hầu Hạo! Lúc này Hầu Hạo càng tăng thêm hùng khí trong lòng, vận thêm kình lực vào ngũ chỉ để bấu mạnh thêm!...

Thình lình là chàng cảm thấy dưới chưởng mình trống rỗng vào hư không? Thế là ngọn bấu lợi hại có chín phần nắm chắc trong tay ấy bỗng trợt hẳn. Thân pháp người này quả nhanh như gió thật, nào có khác gì với hồn ma đâu! Trong cơn nguy cấp như thế mà đối thủ vẫn ung dung tránh khỏi. Tuy phục trong lòng, nhưng Hầu Hạo cũng quát tiếng:

- Quân hèn nhát! Nếu có giỏi hãy tiếp thử một chưởng với ta coi, né tránh lẩn quẩn như thế đâu phải bản sắc của kẻ anh hùng!

Người nọ không lên tiếng, vẫn uy nghi đứng yên trước mặt chàng ngó đăm đăm sang Hầu Hạo.

Hầu Hạo quát tháo:

- Quân ác quỉ! Sao? Có dám đối chưởng với ta không?

Người đối diện đột nhiên lên tiếng:

- Hừ! Nhãi con! Bộ tưởng ta sợ ngươi hẳn?...

Âm giọng lạnh lùng rùng rợn, chẳng khác nào như tiếng ma ai oán trong đêm trường, khiến người nhát vía phải da gà cùng mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio