Đoạt Hồn Kỳ

chương 49: lòng dạ rắn như vàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng Quan Linh thừa biết nếu đấu bằng chưởng lực khó lòng mà hơn nổi đối phương, huống hồ trong lúc này Phủ Chưởng Hàn lại bắt tái phát trong mình. Nhưng chàng đâu chịu lép vế, bụng nghĩ: chẳng thà đấu bừa với địch để mau kết liễu cuộc đời cho rồi, vì dẫu cho mình có may mắn mà thắng thì cũng chỉ sống được có hai ngày nữa là cùng, nay nhân cơ hội này, tội gì mình không biểu lộ bản sắc anh hùng của mình. Quyết định xong chàng thản nhiên trả lời:

- Có gì đâu mà không dám?

Xích Diệm đại sư khen ngay:

- Anh hùng lắm! - Dứt tiếng tay không bước hiên ngang sang. Thượng Quan Linh tra kiếm vào vỏ, miễn cưỡng cố nín cơn đau trong mình, sẵn sàng chờ địch. Chàng thừa biết nếu chưởng pháp của mình dùng lối Đinh Giáp thần công phạt ra, oai lực sẽ tuyệt luân vô cùng, nhưng nội công của Xích Diệm đại sư đã hơn hẳn mình, nếu thẳng tay đẩy bừa, chỉ tăng mau sự bại vong của mình mà thôi, chẳng thà cứ dùng thử ngọn khinh công Điên Đảo Càn Khôn quay quần với đối phương, rồi liệu tìm sơ hở bửa cho địch và chưởng xem sao!

Chàng liếc nhanh nền trời, đã thấy ánh tà dương, lại sắp hết một ngày, mai đây và ngày kia nữa, sự sống mình chỉ còn có hai ngày ngắn ngủi, Thượng Quan Linh cảm thấy tâm tư mình trống rỗng. Chợt chàng nghĩ thầm: mau kết liễu cuộc đời cũng là cái hay! Nhân ngay thế tiến của Xích Diệm đại sư đến gần, chàng đưa ngay song chưởng đẩy ra. Xích Diệm đại sư chỉ cười nhạt, đưa ngay chưởng ra một hấp một dẫn, giải ngay thế của đối thủ. Thượng Quan Linh bèn trở ngay đòn đánh thực sự với lối Đinh Giáp Khai Sơn, thần công đưa ra, song chưởng giơ cao, hét lên một tiếng dữ dội, dùng luôn mười phần mười công lực, nhắm ngay giữa bụng và ngực của Xích Diệm đại sư bửa mạnh tới.

Vốn là kẻ kinh nghiệm phong phú, Xích Diệm đại sư cũng đã nhận ngay lối đánh của địch, chỉ thấy nhà sư không hề biến đổi thân hình, thình lình cũng cử chưởng phạt ngược lên, ngầm dùng chân lực hứng đỡ: bùng một tiếng lớn vang dội, toàn thân Thượng Quan Linh bị vứt tung lên, lảo đảo không khác nào chiếc diều bị đứt dây, bay luôn về phía sau, phần Xích Diệm đại sư cũng giật lùi ngay năm sáu bước mới đứng vững bộ của mình. Các tăng lữ hồi hộp chờ đợi kết quả... chỉ cần Thượng Quan Linh ngã lăn ra mặt đất, không bị chết thì cũng bị trọng thương, thế nào cũng không tránh khỏi, và trận này kể như bên mình thắng! Lúc này chỉ thấy toàn thân Thượng Quan Linh bị ngọn chưởng phong quăng tung khỏi đỉnh đầu đám tăng lữ, bay tung ra xa mấy trượng, nhưng lưng chừng không trung, đã thấy chàng cố giữ thân hình lấy đà nhẹ nhàng lướt ngay xuống đứng uy nghi bên khóm cây của cánh rừng! Các tăng lữ cùng một động tác há hốc mồm ồ lên một tiếng kinh hãi!

Thực ra Thượng Quan Linh lúc này đau đớn vô cùng rồi, sau khi đối một chưởng dữ dội với đối phương, vết độc thương trong người lại bắt đầu nhoi lên, tuy chàng đã cố gắng giữ vững toàn thân cho khỏi bị nằm lăn xuống, nhưng tim chàng đã đập mạnh hơi thở tăng mạnh hẳn, cơn lạnh và đau nhói lại tái phát, đã đến lúc dầu cạn đèn nhấp nhóa rồi!...

Bỗng tiếng Xích Diệm đại sư lớn tiếng rằng:

- Tuyệt lắm! - Dứt lời ung dung bước tới, vung luôn bàn cự linh chưởng của mình đánh thẳng xuống!

Thượng Quan Linh đang bị cơn bệnh hành hạ trong mình, sắc mặt chàng trắng toát, thân lảo đảo muốn ngã! Xích Diệm đại sư thấy vậy không biết duyên cớ tại sao, nhưng có một điều không thể chối cãi là nội ngoại công của Thượng Quan Linh đều cừ giỏi cả, trong lòng y bất giác nổi ngay ý nghĩ kỵ tài, phải nhân ngay cơ hội để giết luôn tên hậu sinh khả úy này mới được. Một tiếng hét vang lên, song chưởng của Hồng y tăng ầm ầm áp ngay xuống!

Thượng Quan Linh đành liều luôn, lực cạn sức càn, chàng đành nhắm mắt chờ tử thần dẫn hồn về cõi u minh!...

Bỗng trên đỉnh đầu ào ào một tiếng vang dội, một thân cây lớn tướng đổ rầm ngay xuống, thế là cả một tàng cây vừa vặn chụp hết cả hai thân hình Xích Diệm và Thượng Quan Linh. Chớp mắt, trong cảnh chập choạng của cảnh trời tắt nắng chiều tà, một làn bạch quang trắng nhoáng lên rồi vụt biến luôn trong cánh rừng!

Dưới tàng cây vừa đổ, không thấy có một động tĩnh gì, các tăng lữ hãi hùng chờ đợi!

Chờ khá lâu, Pháp Không đại sư bèn nói với Hải Không đại sư rằng:

- Này sư huynh, e không chừng Xích Diệm sư huynh và thằng nhãi họ Thượng Quan cùng tận số cả với nhau rồi cũng nên!

Hải Không đại sư gật gù rằng:

- Như thế cũng hay! Vậy chúng ta mau đánh xe đi cho yên?

Mọi tăng lữ vội hấp tấp sửa soạn lại kéo chiếc xe lừa, trong xe tiếng kêu rú kinh hãi của Đông Phương Đình vang lên! Ngay lúc xe sắp chuyển bánh ấy, bỗng đằng sau có tiếng quát lớn:

- Đứng yên ngay hết!

Các tăng lừ ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy chàng Thượng Quan Linh đầy mình bụi bặm thần sắc hiên ngang lẫm liệt đứng ngay đằng sau. Hải Không và Pháp Không thấy Thượng Quan Linh không có hiện tượng gì là bị thương trong mình, trong lòng bất giác đâm ra khớp sợ, vội bước lại hè nhau giở ngay thân cây ra xem, thì ra Xích Diệm sư huynh quả nhiên đã tắt thở, nhìn kỹ thì không phải bị cây đập chết, mà chính bị người ta dùng trọng thủ pháp điểm chết.

Thượng Quan Linh thấy hai người cùng đang ngơ ngác tìm hiểu sự thật, chàng bèn nhân cơn khủng hoảng của hai người quát lớn lên rằng:

- Xích Diệm đại sư nay đã chết! Bộ lũ ngươi tính bội ước sao? Nếu quả vậy hãy thưởng thức thêm ngọn bảo kiếm của ta! - Dứt lời đưa tay soạt một tiếng rút luôn thanh kiếm! Một ánh bạch quang lập tức nhoáng lên trước mắt mọi tăng lữ.

Hai đại sư Hải Không, Pháp Không đưa mắt ngó quanh nhau, biết mình không phải địch thủ của Thượng Quan Linh, Hải Không đại sư chỉ còn nước chấp chưởng lại rằng: võ công của Thượng Quan thí chủ quả tinh tuyệt bọn bần tăng đây khâm phục, sau này còn duyên gặp nhau, xin tái lĩnh giáo sau!

Thế là cả đám tăng lữ lo khiêng ngay thi thể của Xích Diệm đại sư rời ngay luôn trong màn đêm tối dần. Đông Phương Đình lúc này từ trong xe chạy xuống, nàng chỉ thấy sau một trận giao tranh kinh hãi, nay chỉ để lại những tàn tích bừa bãi của trận địa, thân cây đổ xuống và chiếc thiền trượng của Xích Diệm đại sư văn còn đó, Thượng Quan Linh thì đứng như pho tượng thần! Sắc mặt chàng trắng bệch.

Thì ra Thượng Quan Linh đang mải suy nghĩ đến một vấn đề: Xích Diệm đại sư không biết đã chết về tay ai? Chàng nhớ ngay lúc cây to đổ thình lình xuống ấy chính lúc cơn bệnh đang hành chàng đau đến cực độ và tuy không phải thân cây lớn đè trúng mình, nhưng tàng cây cũng đã quất ngã mình ngay trong lúc đang bị đau nhói vì cơn lạnh!

Đến khi tỉnh, nghe đám tăng lữ hối hả kéo cỗ xe lừa và tiếng kinh thét của Đông Phương Đình, chàng mới vội hiện thân ra, và cố gắng tỏ ra một vẻ oai hách hùng dũng để át dọa tinh thần của hai đại sư. Quả nhiên hai đại sư đã bị mắc mưu và lủi thủi rút đi nhanh!

Sự thực chàng đâu hề điểm vào huyệt tử của Xích Diệm đại sư đâu! Không lẽ một trong những nhánh cây của thân cây to tướng ấy lại khéo đến nỗi điểm trúng trọng huyệt của tên Hồng y tăng Xích Diệm sao? Nói ra thật không thể nào tin được! Cái chết của Xích Diệm đại sư vô tình đã khiến cho Hải Không và Pháp Không ghi một món huyết thù trên người mình, vì họ đã cho là chính mình giết chết Xích Diệm sư huynh của họ! Khi không lại rước thêm một mối thù hồ đồ nào vào mình! Chắc chắn là đã có vị cao nhân nào ngấm ngầm tương cứu mình đây? Nếu không, một thân cây to lớn hai người ôm như thế, sao có thể tự dưng đổ xuống một cách ngẫu nhiên như vậy? Rất tiếc là mình bị đè trong tàng cây, nên không phát giác được vị cao nhân nào đã cứu mạng mình!

Người ấy là ai? Thượng Quan Linh ngẩn ngơ suy nghĩ, tại sao sau khi cứu mình, lại không chịu hiện thân ra tương kiến với nhau! Thật khổ! Họ đâu có biết cho mình chỉ sống thêm được trong hai ngày nữa là mãn kiếp trần gian! Thực ra có cứu hay không cũng thế mà thôi, tuy người đã có lòng tốt ra tay cứu mình, nhưng mình đâu có tránh khỏi đại hạn của bảy ngày đâu! Cảnh sắc tứ bề âm u, tâm thần chàng hầu như cũng vắng tanh như cảnh rừng tịch mịch trước mắt!

Đông Phương Đình sực nhớ đến người anh mình là Đông Phương Kiệt, mấy ngày trước đây cũng chết trong một cảnh hoàng hôn chập choạng như lúc này, tình cảnh bi đát ấy vẫn còn in rõ trong bộ óc của nàng.

Nay thấy Thượng Quan Linh đứng trân không nhúc nhích, vội lật đật chạy tới gọi:

- Thượng Quan công tử?... Công tử đã bị thương hay sao?

Thượng Quan Linh không trả lời, nàng liếc mắt ngó quanh tứ bề, cảnh âm u thê lương khiến cho nàng đâm hoảng, nước mắt đầm đìa, đưa ngay tay lay mình Thượng Quan Linh rằng:

- Kìa công tử!... công tử! Công tử có sao không?...

Chàng kinh tỉnh, quay đầu lại nhìn, thấy Đông Phương Đình khóc ướt hẳn một khuôn mặt như đóa hoa bị mưa. Chàng sực nhớ đến lời Đông Phương Kiệt trước cơn hấp hối... chỉ còn có hai ngày! Tiếng thở dài não nề.

Đành dìu Đông Phương Đình lên xe và tiếp tục đi về hướng Tây. Cơn độc thương lại tác quái trong người, chàng đã chán nản đến mức tuyệt độ, chỉ muốn đi tìm một nơi nào đó thật u nhã êm tịnh để âm thầm chết cho xong! Chàng không còn thiết nghĩ đến bất cứ chuyện gì trên trần nữa! Chẳng mấy chốc họ đã đến huyện Phòng Sơn, vào một quán nhỏ nghỉ ngơi, bỗng nghe trong quán thiên hạ đang lao nhao tán gẫu!

Một người lên tiếng rằng:

- Tạo hóa khéo xếp đặt thật! Nhất là hồ Đại Ngũ Trì mới quái dị làm sao đâu? Cả năm cái hồ nước thiên tạo ấy đều nằm hết trên tuyệt đỉnh của Phòng Sơn, mà trên ngọn núi ấy quanh năm phủ tuyết, vắng hẳn chân người. Nghe đồn rằng nước trong Đại Ngũ Trì quái lạ lắm, có gì nhẹ bằng lông ngỗng, ấy thế mà bỏ xuống hồ nước của Đại Ngũ Trì cũng bị chìm ngay tức khắc! Nghĩa là không có một vật gì có thể nổi bềnh bồng trên mặt nước của Đại Ngũ Trì ấy được!

Tiếng một người khác nói đùa ngay rằng:

- Này Trương đại ca, nếu sau này anh có chết sợ ai quật mả, thì trên Đại Ngũ Trì ấy quả là một nghĩa địa kiên cố lý tưởng lắm!

Thượng Quan Linh nghe xong, vờ như người vô ý, hỏi ngay lối đi Phòng Sơn, thì ra chỉ cách thị trấn đây có mười dặm đường. Trong lòng Thượng Quan Linh bèn ngấm ngầm quyết định ngay dự tính của mình, chàng chọn ngay Đại Ngũ Trì trên tuyệt lãnh của Phòng Sơn làm nơi mai táng hài cốt muôn đời của mình, nước ở đó có thể khiến cho tất cả mọi vật đều chìm, mình nhảy xuống đó để làm nơi an nghỉ cuối cùng càng hay! Chẳng còn ai biết ở đâu?

Trên xe lừa, chàng vung roi khởi trình, quá giờ ngọ, cỗ xe lừa đã đến dưới chân núi Phòng Sơn, chỉ thấy ngọn cao phong sừng sững nguy nga, mũi phong chọc thủng các đám mây lơ lửng lưng chừng, những ngọn ánh nước phản chiếu óng ánh, chắc có lẽ đã do Đại Ngũ Trì gây nên.

Đông Phương Đình thấy xe ngừng lại một chân núi cao chót vót hiểm trở đây, trong lòng nàng đâm ra băn khoăn, không biết Thượng Quan Linh đưa mình đến đây làm gì?

Đứng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, lòng Thượng Quan Linh đâm ra băn khoăn, chàng đang suy nghĩ là làm cách nào giải thích vấn đề cho Đông Phương Đình, nhưng một người yếu đuối như nàng đây, nếu biết được cái tin không may của mình chắc thế nào cũng bị ngất xỉu mất! Hay là cho nàng biết rõ anh ruột nàng là Hầu Hạo hãy còn sống trên thế gian này, để nàng nuôi một hy vọng lớn lao đi tìm người anh? Nhưng không biết sư huynh giờ đây ở đâu? Mênh mông bụi trần như thế, biết đâu mà tìm? Và càng biết nhờ ai đây để hộ tống em gái của sư huynh mình trên dặm trường giang hồ? Chàng nghĩ và... nghĩ! Nhưng không sao mở miệng.

Nàng Đông phương Đình hình như cũng đã phát giác thần tình lạ lùng của chàng, hình như chàng ta có gì muốn nói nhưng không tiện mở miệng mà thôi.

Nàng đành cất tiếng hỏi:

- Thượng Quan công tử! Chắc công tử có chuyện gì cần nói với tôi sao?

Thượng Quan Linh đành dứt khoát ngay, và chàng cho hay tất cả những mối quan hệ của mình với Hầu Hạo, nhất là trong lúc sư huynh đệ hai người bị nhốt trong Cửu Thiên Tự, Hầu Hạo đã kể hết thân thế cho Thượng Quan Linh biết, và mọi sự chứng minh rõ là Đông Phương Đình chính là em gái ruột của Hầu Hạo.

Nghe vậy nàng Đông Phương Đình mừng quýnh lên, vội hỏi ngay anh ruột mình hiện ở đâu? Thượng Quan Linh lắc đầu không rõ, tiếp đó chàng cho nàng hay sơ về tình hình hai người sau khi đến Nhạc Châu và bị chia tay ngay đó!

Đông Phương Đình lộ ngay vẻ tươi tỉnh rằng:

- Thưa Thượng Quan công tử! Chắc anh tôi đã đến tìm vị Độc chỉ Thôi Bác rồi, nay đã biết vị tiền bối ấy ẩn cư trên Mặc Phụ Sơn, cuộc tìm kiếm cũng dễ dàng lắm, và tin chắc vị tiền bối kỳ nhân Độc chỉ Thôi Bác ấy thế nào cũng biết thân thế lai lịch của hai anh em chúng tôi cũng nên!

Thượng Quan Linh cũng thừa biết người thiếu nữ sẽ lấy làm lạ là tại sao mình đã là sư đệ của anh nàng, lại biết lối đi Mặc Phụ Sơn, sao không chịu mau mau đưa nàng đi tìm người anh ruột Hầu Hạo. Trong lòng Thượng Quan Linh vô cùng băn khoăn không biết nên nói sao với nàng. Từ từ chàng ngửng đầu lên, bắt gặp đôi mắt vô cùng quyến rũ của Đông Phương Đình đang chăm chăm ngó vào mặt mình, Thượng Quan Linh lại càng cảm thấy ân hận, chàng ấp úng rằng:

- Đình cô nương!... tuy tôi biết rõ tất cả mọi việc này, nhưng... nhưng tôi không... không có cách gì để giúp cho anh em cô đoàn tụ!

Đông Phương Đình bỗng biến sắc mặt kinh hãi hấp tấp hỏi ngay:

- Thưa công tử!... Công tử... nói sao?

Thượng Quan Linh vô cùng buồn rầu rằng:

- Trước cảnh hấp hối của lệnh huynh là Đông Phương Kiệt, tôi muốn khiến cho chàng ta an tâm khi nhắm mắt lìa trần, nên đành hứa liều cho được việc trong lúc ấy, nhưng cũng ngay khi đó tôi biết là lời hứa của tôi không thể nào thực hiện nguyện vọng được!

Đông Phương Đình truy hỏi ngay:

- Sao thế?

Thượng Quan Linh hít hơi mạnh cố trấn tĩnh lòng xúc động rằng:

- Bởi vì... bởi vì thân tôi đang mắc bệnh độc thương nan y, cuộc sống của đời tôi cũng sắp chấm hết đến nơi!

Nàng Đông Phương Đình cảm thấy đầu óc mình long lên như bị sét đánh ngang tay... Nàng trợn tròn mắt đứng ngẩn người ra...

Tiếng Thượng Quan Linh lại rằng:

- Và vết độc thương chỉ có thể cho tôi sống nổi trong bảy ngày mà thôi...

Đông Phương Đình vội hấp tấp rằng:

- Công tử chớ lo, chúng ta hãy vào ngay trong thành tìm lương y chữa chạy...

Thượng Quan Linh bơ phờ lắc đầu rằng:

- Loại độc thương này, đến như hiệp y trứ danh trên giang hồ là Hoạt thương công Hoa Diệp Tử cũng dành phải thúc thủ vô phương cứu, vì nó là một thứ chưởng lực cực kỳ hiểm độc được mệnh danh là Phủ Chưởng Hàn. Hôm nay tôi chọn nơi vắng vẻ của Đại Ngũ Trì trên ngọn Phòng Sơn tuyệt lãnh làm nơi yên nghỉ cuối cùng của đời tôi, bởi ngày mai đây cũng ngày thứ bảy rồi, một ngày chót nhất của tôi trong trần gian!...

Giọng chàng vẫn hiền hòa nói:

- Đình cô nương! Tôi vô cùng ân hận nhưng mong cô thông cảm và tha thứ lỗi cho, tôi quả thật không muốn chết trong khách sạn hay giữa dọc đường, nên chỉ còn nước tuyển chọn một nơi yên tĩnh thanh vắng như đây để gửi nắm xương tàn... Tôi đã không thể nào hoàn thành lời trọng thác của Đông Phương huynh, tôi quả thật đau buồn lắm, và tôi cũng sẽ ôm thêm mối hận này xuống tuyền đài... Nếu quả thật người chết mà còn có linh thiêng, thế nào linh hồn tôi cũng sẽ tiếp tục bảo vệ cô tìm cho ra Hầu sư huynh mới thôi! Bây giờ tôi không mong gì hơn là cô nương hãy hiểu cho nỗi lòng khổ tâm của tôi... Càng mong cô hãy tự bảo trọng lấy thân, đừng nên nản, tin chắc thế nào cô cũng gặp được Hầu sư huynh... - Nói tới đây, Thượng Quan Linh nghĩ đến bước đường của nàng còn lắm gian nan, chàng nghẹn ngào ngưng tiếng luôn.

Nghe xong, nàng Đông Phương Đình bỗng nhiên kiên quyết rằng:

- Thưa Thượng Quan công tử, số kiếp tôi bạc bẽo như thế, có sống trên đời cũng chẳng vui thú gì, lắm gian nan chờ đợi, để hành vò thể xác lẫn tinh thần mình như vậy, chẳng thà chết đi cho rảnh nợ đời, vậy xin công tử hãy cho tôi theo luôn ngọn tuyệt lãnh Phòng Sơn tìm sự giải thoát vô biên luôn!

Thượng Quan Linh không ngờ nàng lại nói như vậy cuống lên rằng:

- Chết! Chết!... cô nương không thể nào quyên sinh dễ dàng như thế?

Trời đã nhá nhem tối, ngước đầu nhìn ngọn phong, cũng mất thêm một quãng thời gian mới lên đến nơi đỉnh, chàng không chần chờ gì thêm nữa, cố nén lòng thốt ra câu từ biệt:

- Xin cô tự bảo trọng! - Dứt tiếng chàng tung mình chạy như bay lên núi.

Đông Phương Đình tuy đã nhanh tay ra níu, nhưng nào đâu có kịp! Nàng cũng chạy theo phía sau chàng luôn!. Nhưng đường lối lên núi gập ghềnh khó đi, có lúc phải bám vào những dây leo của rừng, nàng Đông Phương Đình vốn lại là người không biết võ công, thân liễu lại yếu như sên, làm sao mà có thể theo đuổi kịp được Thượng Quan Linh, thoạt tiên còn trông thấy bóng hình của chàng phía trước, nhưng chỉ trông thấy chớp mắt thân hình của Thượng Quan Linh đã thoăn thoắt biến mất trong bóng tối. Đông Phương Đình cất tiếng gọi lớn, nhưng không tiếng trả lời, trái lại tiếng gọi ấy đã kinh động các mãnh thú trong rừng, tiếng gầm của các mãnh thú đã ứng tiếng vang lên, trong cảnh thanh vắng quả rùng rợn lòng người.

Đông Phương Đình bỗng quay đầu nhìn xuống, thấy đã khá cao, tuy thế núi hiểm nghèo tuyệt độ, nhưng tinh thần cố gắng không sờn của nàng đã khiến nàng leo được hơn già nửa đường, nàng ngửng đầu lên, ánh phản chiếu của Đại Ngũ Trì đã ẩn hiện trước mắt.

Bất chất tất cả các tiếng gầm rùng rợn của thú rừng, nàng vẫn cố gắng leo, vì nàng đã ôm một tinh thần sẽ chết trên núi này.

Nàng Đông Phương Đình vốn là một cô gái thâm khuê yếu đuối đâu chịu nổi cảnh cực và nguy hiểm này bao giờ, chỉ thấy nàng lúc này áo rách nhiều nơi, đầu tóc rối bung, tay chân đều bị gai rừng cào sứt, cũng có chỗ đã ứa máu. Nhưng nàng hình như không phát giác đến những chuyện ấy, vẫn tiếp tục leo, nàng đã quyết định liều lĩnh; nếu chừng nào quá mỏi không thể nào chịu được nữa, nàng sẽ buông tay cho toàn thân rớt xuống vực sâu chấm dứt cuộc sống thừa của mình vậy!

Đã liều nàng không còn sợ gì hết, chẳng mấy chốc, nàng lại leo cao thêm được khá xa, bỗng trước mắt nàng hiện ra một khu rừng, tuy nàng biết trong đó thế nào cũng có nhiều mãnh thú, nhưng mặc, nàng vẫn cúi đầu lủi bừa vào rừng, nhưng chớp mắt nàng phát giác một đôi mắt kinh khủng đang theo dõi hành động của mình, đến khi nàng định thần nhìn kỹ, thì ra đôi mắt ấy chính lại là của một con độc hổ. Đúng là hổ vì nàng đã từng biết qua hình dáng của nó qua các bức tranh vẽ trong khuê phòng của mình xưa kia, nàng không ngờ hiện giờ mình lại được mục đích tường tận như thế, sự oai hùng của con mãnh hổ đã khiến nàng mỏi rời cả hai chân, đầu nàng cảm thấy choáng váng, toàn thân nàng bủn rủn, đứng nguyên tại chỗ.

Nàng không hiểu tại sao con hổ lại không nhảy vồ ngay mình; trong chuyện kể, nó còn chờ đợi gì kia? Nàng thử bước tới một bước, một tiếng gầm vang lên dữ dội! Và hổ ta vọt mình nhảy vồ sang. Đông Phương Đình chỉ còn lơ mơ nhận ra những khoanh trắng vàng trên thân con mãnh hổ, nhưng chỉ trong nhoáng mắt mà thôi, nàng lập tức nhắm chặt mắt lại chờ chết! Trong óc nàng lúc này không còn nghĩ qua tí gì về trần gian, nàng yên trí mình sắp được giải thoát...

Bỗng nàng cảm thấy bên cánh trái của mình vang lên ầm dữ dội, hình như có vật gì nặng nhọc rớt xuống vậy, nàng ngửi thấy mùi bụi, tiếng gió tạt ngang người mình. Nàng bất giác khẽ hé mắt nhìn lén. Ơ! Quái lạ! Con mãnh hổ to bằng con bò này sao tự dưng nằm chết lăn quay nơi đây thế này! Nó chết thật rồi sao? Nhưng nàng tức khắc tìm được câu trả lời ngay, vì trán của con mãnh hổ bị một vật nhỏ sáng nhoáng găm ngay trên ấy, máu chảy lênh láng cả vũng!

Ngay trong lúc nàng còn kinh ngạc sự kiện xảy ra trước mắt ấy, thình lình toàn thân người bị quắp bay bổng lên, chớp mắt đã hạ thân một nơi trống trải ngoài khu rừng.

Đông Phương Đình chỉ thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp đứng trước mắt mình, toàn thân một màu trắng xóa, tà áo thỉnh thoảng bị gió thổi phất phơ trông không khác nào một tiên nữ. Đông Phương Đình nhận ra ngay, chính là thiếu nữ mặc áo tang mà mình đã gặp hôm trước mà suýt bị con tuấn mã của nàng tông phải.

Sắc mặt thiếu nữ như đầy vẻ u oán cất tiếng hỏi rằng:

- Thượng Quan Linh đâu rồi?

Đúng mà! Nàng này là tình nhân của Thượng Quan Linh công tử, nên mới có vẻ lo lắng như thế, Đông Phương Đình nghĩ xong bèn vội vàng nói:

- Anh ấy đã lên trên tuyệt đỉnh để nhảy xuống hồ Đại Ngũ Trì tự tử, cô...

Không chờ cho nàng Đông Phương Đình nói hết câu thiếu nữ đã biến sắc mặt, đưa tay quắp ngay nàng Đông Phương Đình tung mình lướt ngay lên đỉnh phong, chỉ thấy nàng thoăn thoắt khác hẳn lối bò lết cực nhọc của mình nhiều quá! Chẳng mấy chốc, ngang nhiên đã lên đến trên tuyệt lãnh của Phòng Sơn, quả nhiên trên này có năm hồ mà gọi là Đại Ngũ Trì, cả năm đều xếp thành một hình vuông, mỗi diện tích của mặt hồ có trên mười trượng vuông, mặt hồ lăn tăn và phát hào quang.

Cảnh sắc hoang vu và... hoang vu... không thấy một vật gì của Thượng Quan Linh để lại! Chỉ thấy thiếu nữ đưa tay ôm mặt gào khóc và lớn tiếng gọi:

- Anh Linh! Anh Linh ơi!... Anh ơi!... Sao nỡ bỏ em Liễu Mi của anh vậy?

Nàng càng gào khóc, không một tiếng âm vang nào cả!

Đông Phương Đình mặt nhòa lệ nói:

- Thượng Quan công tử bị trúng độc thương, và ngày mai là hạn sống sót chót của công tử, may được tỉ tỉ giúp tôi lên trên tuyệt lãnh này, nhưng trần gian này không còn gì để tôi luyến tiếc yêu đời, xin chào tỉ tỉ! - Nói xong nàng lao mình xuống hồ!

Nhưng thiếu nữ tự xưng là Liễu Mi nhanh hơn Đông Phương Đình, chỉ thấy nàng đưa ngay cánh tay ngọc của mình cản lại, nàng Đông Phương cảm thấy như một lan can sắt chặn ngang thân của mình vậy, khiến nàng không sao lao mình qua được!

Thiếu nữ áo trắng thảm đạm rằng:

- Sao cô lại có ý quyên sinh vậy?

Đông Phương Đình bèn vắn tắt kể lể tên họ và sự quen biết với Thượng Quan Linh, đồng thời cho biết tuy còn người anh ruột, nhưng chân trời góc biển rộng bao la như thế, biết đâu mà tìm. Nay thân gái bơ vơ, dặm trường lại đầy hiểm nguy, xem ra tìm ngay cái chết phủi sạch nỗi khổ cho yên phận!

Thiếu nữ áo trắng rằng:

- Đình cô nương! Xin cô đừng thương tâm như thế làm gì, Thượng Quan Linh công tử vốn là... bạn tốt với tôi, tôi họ Liễu tên Mi, vậy anh ấy không nói lại gì với cô sao?

Nàng Đông Phương Đình thấy Liễu Mi đã thay đổi hẳn thái độ với mình! Quả nhiên mình đã đoán trúng, Liễu Mi chính là người yêu của Thượng Quan Linh, nàng bèn lắc đầu rằng:

- Mấy ngày nay, Thượng Quan công tử trầm mặc ít nói năng lắm, và công tử không hề nói gì đến cô cả!

Nhưng thấy nét mặt Liễu Mi buồn thảm thêm, nàng vội giải thích hộ Thượng Quan Linh rằng:

- Chắc Thượng Quan Linh công tử biết về độc thương của mình vô phương cứu, nên anh ấy muốn tìm một cái chết âm thầm, và không muốn cho cô hay vì ngại cô đau khổ cũng nên!

Liễu Mi cũng nghĩ đến điểm này, và nàng đã thông cảm ngay nỗi lòng của người yêu, nàng cảm thấy bi thương đau khổ.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả những nét anh phong của nàng đã biến hết, nàng ngồi phờ người ra bên cạnh hồ, trong đầu óc nàng lúc này hiện ra tất cả những cảnh nhớ nhung: chàng anh tuấn, dũng cảm, lịch thiệp, thành thật và tính tình chính trực, đúng là mẫu người tri kỷ lý tưởng nhất của mình... những nét nghi biểu, võ công, ăn nói và sự nhiệt tâm của chàng đã ghi sâu vào trong đáy lòng của Liễu Mi. Ngoài Thượng Quan Linh ra, nàng không còn có biết những chàng trai nào dưới trần gian này nữa, bây giờ nàng cũng tự biết là nàng đã yêu và đã quá yêu chàng Thượng Quan Linh rồi...

Rồi thình lình tai họa xảy đến, chỉ nội trong một đêm, Thượng Quan Linh đã bị địch thủ hạ độc, đến khi Liễu Mi tìm ra được tung tích chàng và ngấm ngầm theo dõi thì lại phát giác chàng đang cùng đi xe với một thiếu nữ xinh đẹp khác, cơn ghen nàng nổi lên ngấm ngầm, cố ý không lộ diện, để theo dõi xem sự thể phát xảy ra sao? Khi Thượng Quan Linh kịch đấu với Xích Diệm đại sư, Liễu Mi đã nấp lên trên cây và ngầm ra tay trợ giúp chàng lúc lâm nguy, và nàng cũng rút đi ngay trong lúc đó.

Đến sau, nàng phát giác họ đi về phía chân núi Phòng Sơn, không biết họ đến một nơi hoang vắng đó làm gì? Hấp tấp lại theo lén. Kết quả đã chậm mất một bước, cỗ xe trống nằm ngang lề đường, hai người không biết đã biến vào đâu? Và tình cờ nàng kịp cứu Đông Phương Đình trong nanh vuốt của mãnh hổ, và biết nguy cơ đang hiện trên tuyệt lãnh, vội vàng lên cứu, nhưng rút cuộc vẫn bị chậm, và trong năm hồ nước quái dị này, không hiểu chàng Thượng Quan Linh đã nhảy vào hồ nào?!

Liễu Mi lúc này chỉ cảm thấy bao nhiêu hy vọng và mộng đẹp trong tâm hồn đã biến tan... nàng thất vọng, bi ai và trở thành người trì độn ngớ ngẩn...

Trong lúc này, nàng Đông Phương Đình quên bẵng ngay ý nghĩ tìm đến cái chết để tự giải thoát cho mình, nàng đứng ngạc nhiên nhìn Liễu Mi, chỉ cảm thấy vị tỉ tỉ này thật là tuyệt sắc giai nhân, võ công không những tinh tuyệt, mà lại còn đa tình đa cảm, nếu để nàng ta quẫn trí tự tử vì tình chẳng uổng lắm sao?

Đông Phương Đình nhè nhẹ đưa tay nắm vạt áo của Liễu Mi để như phòng hờ mọi biến cố bất ngờ có thể xảy ra...

Liễu Mi bỗng cất tiếng ngâm rằng:

- Đản giáo tâm tựa kim điền kiến. Thiên thượng nhân gian hội tương kiến!

Hai câu này vốn là danh cú trong Trường Hận Ca của Bạch Lạc Thiên, tả sự yêu nhau của một đôi tình nhân bất di bất dịch, dù có sự tử biệt cũng không bị cách trở bao lâu, thế nào cũng có ngày hội ngộ, không trần gian thì cũng trên thiên đình!

Trên đời quí nhất là sự yêu đương trung thành, nếu đã thực sự yêu nhau, vấn đề sinh ly tử biệt không thành vấn đề! Ra nàng Liễu Mi đã thấu triệt hai câu thơ trên, Đông Phương Đình cũng mừng thầm hộ cho nàng.

Nhưng từ nay cuộc đời của nàng sẽ đi về đâu?... Nàng cũng không trả lời được.

Liễu Mi bỗng từ từ đứng dậy và nói với Đông Phương Đình rằng:

- Đình cô nương, chúng ta đi thôi! Lời nói của anh Linh không bao giờ bị thất tín được, những chuyện gì của anh ấy chưa hoàn thành, tôi phải thay thế anh ấy để tiếp tục trọng trách, tôi phải giúp cô đoàn tụ với anh ruột của cô, như thế mới hoàn thành lời tín nghĩa của anh Linh, khiến anh ấy có thể an tâm nhắm mắt dưới chín suối... Và tôi càng phải tìm cho ra kẻ thù của anh ấy để giết tế vong hồn của anh Linh!

Đông Phương Đình ngại ngùng nói:

- Nhưng, trời đã tối như thế này!... Thưa chị, chúng mình làm cách nào mà xuống núi đây?

Liễu Mi ngửng đầu nhìn bầu trời, quả nhiên tối om, tiếng gió và mãnh thú thỉnh thoảng vang lên, tăng thêm cảnh thê lương và âm u khắp xung quanh, Liễu Mi lại khôi phục ngay lại hiên ngang của mình, nàng đưa mắt nhìn xuống núi, nghiễm nhiên rằng:

- Không có gì khó đối với tôi! - Nhưng nàng nhìn thấy Đông Phương Đình đang như e ngại, bèn ôn tồn nói tiếp: - Đình muội muội! Em chớ có sợ! Tỉ tỉ sẽ lo bảo hộ cho em được an toàn.

Đông Phương Đình cảm thấy Liễu Mi bỗng thay đổi thái độ gọi mình bằng muội muội như thế, trong lòng cảm thấy sung sướng vô ngần, bất giác thốt lên rằng:

- Chị Liễu Mi, chị thật tử tế với em quá!... - Nàng sung sướng không còn nói gì thêm được nữa!

Liễu Mi mỉm cười nói:

- Bây giờ em hãy nhắm mắt lại nhé, chị sẽ đưa em xuống núi!

Đông Phương Đình y theo lời nhắm mắt lại, nàng cảm thấy Liễu Mi đang ôm bổng mình và hình như đang tung mình phi thân xuống núi, hai bên chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.

Đêm đó hai nàng đành ngủ lại trong cỗ xe lừa, sau khi đốt lên một đống lửa và săn vài con thú rừng nướng chín tạm chống cơn đói.

Nhưng tâm thần Liễu Mi rối như tơ vò, tuy biết Thượng Quan Linh bị trúng Phủ Chưởng Hàn độc công, nhưng lại không biết chàng gặp nhân vật nào trong võ lâm? Còn Hầu Hạo nay ở đâu cũng chẳng rõ? Suốt đêm nàng thao thức trằn trọc.

Nhưng nàng đã tìm ra nhiệm vụ ngay trước mắt: một là phải tìm cho ra nhân vật đã dùng Phủ Chưởng Hàn độc công để trả thù cho Thượng Quan Linh, nàng cũng biết rằng những loại âm độc chưởng như thế, trên giang hồ này không có mấy tay luyện được, chỉ cần âm thầm điều tra, thế nào cũng tìm ra kẻ thù! Thứ hai: đưa nàng Đông Phương Đình đi gặp Hầu Hạo, tuy không biết Hầu Hạo ở phương nào, nhưng thế nào anh cũng đến tìm chị em Châu Thị tại Mặc Phụ Sơn, nơi cư ngụ của Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác, mình có thể đưa nàng Đông Phương Đình đến đó thử thời vận, dù cho không gặp được cũng còn biết sơ tin tức của Hầu Hạo. Thứ ba: trong thời gian Thượng Quan Linh còn sống, việc chàng để tâm nhất là làm sao trả thù cho các bạn thân và sư phụ, mà lão bà bịt mặt mà mình nhận thấy hình như là thủ phạm trong vụ này, tuy mình không biết danh tánh và lai lịch của người này, nhưng cẩn thận điều tra thế nào cũng rõ đầu đuôi của nó! Ba việc này tuy là những việc hết sức khó khăn nhưng nàng Liễu Mi sẽ cố sức tìm cách để giải quyết từng vụ, vì nàng đã quyết tâm nhất định như thế, còn về chuyện sau khi giải quyết xong những việc này, đời nàng đi đâu về đâu, chính nàng cũng chưa biết được tâm trạng của mình! Cũng có lẽ nàng sẽ tìm về cõi u minh để gặp người yêu duy nhất của mình! Và cũng có thể nàng sẽ thí phát thành ni cô để sống một đời thanh tâm nơi cửa Phật, nghĩa rằng nàng muốn rằng mình càng giải thoát được tâm hồn u buồn càng sớm chừng nào hay chừng nấy. Nhưng trước mắt hiện nay, còn ba nhiệm vụ đang chờ đợi nàng hoàn thành, và nàng đã quyết định đến Mặc Phụ Sơn để tìm Độc chỉ Thôi Bác.

Bàn tán kỹ với Đông Phương Đình, sáng hôm sau hai người nhắm hướng Nam khởi trình. Để tránh tai mắt thiên hạ dòm ngó Liễu Mi đã cải dạng thành trai để làm huynh muội với Đông Phương Đình, đôi huynh muội giả dạng này cứ thế dong ruổi suốt trong lộ trình về hướng Nam. Thời tiết đã vào trung tuần tháng bảy, khí hậu cũng trở nên mát dịu.

Một hôm, hai người đến gần thị trấn Chung Tường, Liễu Mi cho xe ngừng lại, dặn Đông Phương Đình hãy chờ trong xe, còn mình sẽ vào thị trấn mua ít vật dụng cần thiết.

Nhưng đến khi nàng quay về bất giác trong lòng kinh khủng! Nhìn thấy một đám tăng lữ, tay cầm thiền trượng và giới đao, đang vây quanh chiếc xe lừa và có mấy tên đang lo lôi kéo Đông Phương Đình từ trên xe xuống và đang chực bắt nàng đi, nhưng nàng Đông Phương Đình đang cố chống lại bằng cách túm, ghì, lết sát dưới đất để có kéo dài thời gian chờ cho Liễu Mi về kịp giải cứu.

Liễu Mi cố ho khan một tiếng lớn, ung dung cử bước lại gần đám tăng lữ, mặt tươi cười rằng:

- Chư vị đây đều là người xuất gia, mà đã là người xuất gia thì phải thanh tâm hỏa dục chứ? Tại sao ngang nhiên níu kéo vị cô nương này giữa đường giữa lối như thế, chắc chư vị cần quyên tiền cúng hương hỏa sao?... Dù có muốn kết chút thiện duyên bố thí của người ta, cũng đâu có trò cướp ép ngang như vậy? Lạ thật! Lạ thật! - Vừa nói, nàng vừa quăng những vật dụng trên tay mình vào cỗ xe lừa bằng cách quăng ngang qua đầu đám hòa thượng.

Đám tăng lữ ngạc nhiên, thấy một người ăn mặc nho sinh thanh nhã và đẹp trai như thế, nhất là thân hình lại nhỏ bé yếu ớt, đâu thèm để ý cho lắm, có tiếng đã quát lớn:

- Lải nhải muốn can thiệp vào những chuyện chính đáng của bọn ta hả? Khôn hồn thì cút mau ra! Không lại tự rước họa vào thân bây giờ!

Liễu Mi đưa tay gạt nhẹ, hai ác tăng khụy mạnh gối quỳ thụp ngay xuống đất đến cụp!

Liễu Mi vờ cuống lên rằng:

- Ấy chết chửa! Nhị vị đại sư sao lại hành đại lễ với tiểu sinh như thế? Bộ muốn cho tiểu sinh phải tổn thọ đấy sao? Thôi vậy, chắc nhị vị đại sư đã lâu không được chút thiện duyên nên đói quá tay chân bủn rủn chăng? Vậy sẵn tiểu sinh còn hai đồng tiền đây, mong nhị vị hãy nhận đỡ lại đằng kia mua chút bánh tạm dùng cái đã! - Nói xong nàng quả nhiên lấy ra hai đồng tiền, đưa ra cho hai tên ác tăng.

Hai ác tăng đâu có thể chịu nổi nỗi làm nhục đó, hét lên một tiếng đứng dậy, chia nhanh ra tả hữu đưa tay chụp sang phía Liễu Mi.

Liễu Mi xòe ngay đôi bàn tay có đồng tiền trên bàn tay chưởng cười nói rằng:

- Ấy ấy! Chớ có giành giựt như thế, phần ai người ấy lấy chứ?

Tiếng nói vừa dứt thì hai tiếng Pắc! Pắc! nổi lên rõ ràng, thì ra hai ác tăng, mỗi người bị một cái tát nên thân trên má. Liễu Mi cười khúc khích nói:

- Có duyên lúm đồng tiền như thế mà cũng đi tu! Hoài của!... Hoài của!...

Hai ác tăng bị tát tóe đom đóm, vừa đau vừa thẹn lại càng nổi điên, cả hai đang tính nhảy xổ lại trả thù, nhưng thình lình có tiếng tuyên Phật hiệu xong cất lớn tiếng rằng:

- Kính xin nữ bồ tát hãy khoan động thủ! Hai ngươi hãy lui ra mau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio