Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

chương 62: tiểu vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Phong đã thả bồ câu đi đưa tin, tiếp theo chính là chờ đợi. Mặc dù sính lễ chưa tới nhưng Bồng Lai Các đã tràn ngập vui mừng hân hoan rồi, Miểu Miểu liền nhân cơ hội này gầy sòng cá cược, cái tên nhóc Tiểu Vũ kia thua đến không còn quần mà mặc, có điều vui là chính.

Trong thư phòng, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ ngồi cạnh nhau đang đấu võ mồm, Dịch Thiên đang ngồi xử lý sự vụ. Vụ Huyền gõ cửa đi vào, cầm trên tay một thiệp mời . Đi tới trước mặt Dịch Thiên nói: “Chủ thượng, thiệp mời của Đại Hội Võ Lâm.” Mặc dù Vụ Thiên Các hằng năm đều không tham gia, nhưng người tổ chức Đại Hội Võ Lâm thật đúng là kiên nhẫn, hằng năm đều đưa thiệp mời tới.

Miểu Miểu nghe vậy nói: “Đại Hội Võ Lâm này, ta muốn đi.” Trước hết không nói tới chính mình đối với đại hội này có hứng thú, thêm vào đó chuyện tình Ngân Tiêu giả xuất hiện cũng muốn biết rõ ràng. Dịch Thiên khẽ gật đầu, nhìn Vụ Huyền nhàn nhạt nói: “Năm nay Vụ Thiên Các tham gia.” Vụ Huyền khẽ nhíu mày lĩnh mệnh đi ra ngòai, hắn sớm biết chỉ có thể là kết quả này rồi, chuyện về Ngân Tiêu tất cả mọi người đều rất muốn biết.

“Chừng nào xuất phát?” Miểu Miểu rất nóng lòng muốn xem thử. “Đồ ngốc, bây giờ còn rất sớm, vẫn còn một tháng nữa, tỷ sốt ruột cái gì a.” Tiểu Vũ ngồi bên cạnh khinh bỉ, tại sao người này chuyện gì cũng không biết hết vậy. “Đi đi đi chỗ khác chơi, đồ con nít xấu xa, đi tới chỗ nào mát mẻ mà tự kỉ một mình đi, aiz, được rồi, chúng ta hình như cũng có chuyện chưa nói rõ ràng đó, vừa đúng lúc, bây giờ rảnh rỗi, ở đây cũng không có ai, bây giờ nói đi.” Miểu Miểu nhìn về phía Tiểu Vũ chờ đợi rất kiên nhẫn, bản thân có nguyên một bụng nghi vấn muốn giải quyết đây.

Dịch Thiên nghe vậy cũng bỏ công việc đang làm xuống, im lặng nhìn hai người. “Không biết kể từ đâu, tỷ hỏi đi.” Tiểu Vũ chỉnh tư thế lại ngồi thẳng lên nói, chuyện gì tới cũng sẽ tới, nói rõ ràng ra cũng tốt.

“Được, trước tiên là nói về việc làm sao mà đệ biết ta có Ngân Tiêu?” Ở khách điếm lúc lấy ra nó cũng không kinh ngạc chút nào, chỉ có hứng thú với việc mình cùng với Tiêu công tử có quan hệ ra sao.

“Còn nhớ rõ lần đầu tiên các người đi Dược cốc không? Có một đêm ta nghe thấy có tiếng tiêu truyền đến, vì vậy ta liền ra xem là ai đến, lúc đó nhìn thấy các người, còn có Ngân Tiêu của tỷ, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra đó chính là Ngân Tiêu của Tiêu công tử, vởi vì Ngân Tiêu của hắn không giống với những cái khác, nó uốn lượn, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay.”

“Cho nên đệ cố ý bảo Tiểu Lục ra dẫn dụ chúng ta vào cốc?” Miểu Miểu hỏi.

“Đúng vậy. Nếu không ta làm sao có thể tìm được lý do đi theo tỷ đây.” Tiểu Vũ nhấp một ngụm trà, chờ Miểu Miểu hỏi tiếp.

“Tại sao đệ lại đi theo ta?” Miểu Miểu lại hỏi.

“Ta muốn biết quan hệ giữa tỷ và Tiêu công tử, lúc đầu ta còn tưởng tỷ là nữ nhi của hắn.” Tiểu Vũ nhìn nàng một cái.

“Lão già kia mà có được đứa con xinh đẹp như ta sao, thiệt tình, đúng là không có mắt nhìn người.” Miểu Miểu khinh bỉ hắn, Tiểu Vũ cũng không thèm phản bác. “Kế tiếp chính là vấn đề quan trọng nhất, đệ là ai?”

“Ta là con của nữ nhân mà tỷ muốn giết, ta biết tỷ muốn tìm mẹ của ta, ta đóan có thể là Tiêu công tử muốn tỷ tìm bà báo thù.” Tiểu Vũ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.

Hử, con của nữ nhân đó, nàng đã nghĩ đến rất nhiều thân phận của Tiểu Vũ, chỉ duy nhất không nghĩ đến điều này. “Mẹ của đệ đâu?”

“Chết rồi, từ lúc ra còn nhỏ đã chết rồi, giống tỷ, trúng Mị Thương, chỉ là lúc ấy sư phụ chưa nghiên cứu ra giải dược, không cứu được mẹ của ta, tỷ xem như là rất may mắn đó.” Nói về mẫu thân đã qua đời, Tiểu Vũ lại có chút đau lòng.

“Kẻ nào hạ độc?” Mình là bị tên Hoàng đế chết tiệt kia hạ, có điều năm đó Hoàng đế vẫn còn nhỏ, không có khả năng là hắn.

“Kẻ đã đẩy Tiêu công tử xuống vách núi.” Đó không phải là tình nhân của mẹ đệ sao? Miểu Miểu nghĩ thầm.

“Mẹ của ta năm đó cũng là bị lừa, cái này sau này từ từ ta nói với tỷ sau.” Tiểu Vũ nhỏ giọng.

Miểu Miểu khẽ gật đầu, bây giờ cũng không cần nóng vội: “Vậy cha đệ là ai? Đệ biết nam nhân kia là ai không?”

Tiểu Vũ đột nhiên cúi đầu hạ giọng nói: “Cha ta chỉ là một người rất tầm thường, mẹ ta gả cho người rất hạnh phúc. Có điều sau khi mẹ ta chết, người vì thay mẹ ta báo thù cũng đã chết. Kẻ kia cùng ta có thù không đội trời chung, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Ta sở dĩ vẫn đi theo tỷ là vởi vì muốn biết tỷ từ nơi nào mà lại muốn tìm mẹ của ta, có lẽ ta có thể tìm được kẻ kia. Vì sợ sau khi ta lớn lên tìm hắn báo thù, bỏ luôn mạng nhỏ này nên cha mẹ ta vẫn không nói cho ta biết kẻ đó là ai, hơn nữa ta lúc ấy vẫn còn rất bé, không hiểu chuyện.

Ta nói lão đầu a, điều này ngay cả lão cũng không biết đúng không, bây giờ nữ nhân đó đã chết, hình như năm đó nàng cũng là bị lừa gạt, hơn nữa cũng đã bị giết, ta có phải là nên tìm nam nhân kia báo thù đúng không a.

Miểu Miểu hơi trầm tư lại nói: “Mẹ của đệ nói cho đệ biết chuyện của Tiêu công tử?”

Tiểu Vũ có chút khinh bỉ nhìn nàng: “Đã nói với tỷ rồi, ta lúc đó còn nhỏ, chính là sư phụ nói cho ta biết, là mẹ của ta trước khi lâm chung nói cho lão, nhờ lão nói cho ta biết, sau này nếu có thể gặp Tiêu công tử, nói với hắn một tiếng xin lỗi, có điều xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi, có lẽ ở dưới kia bọn họ đã gặp nhau rồi.”

Miểu Miểu gật đầu nói: “Lão đầu cũng bảo ta nhắn với mẫu thân đệ, lão nói lão không hề hối hận khi yêu nàng. Tuy nhiên bây giờ cũng không nhắn được rồi, hai ta bây giờ có thể xem như là có cùng kẻ địch rồi, mẹ đệ cũng đã chết rồi, ta cùng không tìm nàng nữa, đổi qua tìm nam nhân kia đi.”

Tiểu Vũ lạnh lùng nói: “Đừng giành nam nhân kia với ta, ta nói rồi, ta sẽ tự tay giết hắn.”

“Được rồi được rồi, ta nhân tiện đâm thêm vài lỗ thôi.” Miểu Miểu nói, nhìn nghiêm túc như vậy, vậy thì ta nhường cho đệ đó.

“Bây giờ tỷ có đầu mối gì rồi?” Tiểu Vũ hỏi. Miểu Miểu hơi sửa dáng lại hạ giọng nói: “Không có đầu mối, trước mắt chỉ mới biết được nàng là từ trong Hách Liên gia mà gặp lão đầu, về phần là ai mang đến, từ đâu tới đây cũng không biết, lão đầu cũng không rõ ràng lắm, năm đó yêu đến chóang váng đầu óc, cái gì cũng không thèm hỏi. Tuy nhiên lần trước ở hội đấu giá, nghe nói hai mươi năm trước Hách Liên Hồng mua qua một nữ nhân, ta hòai nghi nữ nhân đó là mẹ của đệ, có điều lúc muốn tra lại, tất cả chứng từ đều bị kẻ khác phá hủy, cho nên không giải quyết được gì rồi.”

“Ừm,” Tiểu Vũ gật đầu, xem ra cần phải thâm nhập vào Hách Liên gia mới có thể tra được, “Ngươi không phải là quen biết cái tên Hách Liên Thành kia sao, tìm lý do rồi ta với ngươi cùng nhau đến Hách Liên phủ ở.”

Miểu Miểu gật đầu, đây cũng là một biện pháp, hai người dang chìm đắm trong suy nghĩ tìm ra kẻ kia như thế nào, một giọng nói truyền đến: “Ta không cho phép.” Miểu Miểu hòan hồn lại, quên mất vị đại gia này, cười nói: “Chàng yên tâm, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, hơn nữa Tiểu Vũ cũng rất lợi hại a.”

“Nàng đã quên mất tên Hoàng đế kia rồi hả.” Dịch Thiên hơi sa sầm mặt, cho dù người của Hách Liên gia không dám, nhưng mà tên Hoàng đế kia không phải là ngồi không, hắn để tâm đến Miểu Miểu như vậy, nhìn thấy nàng đơn độc một mình không biết sẽ còn giở trò gì nữa. Aiz, Miểu Miểu không nói gì, tại sao lại quên mất tên đại gia nham hiểm kia, thật là sẹo lành thì quên đau a.

Tiểu Vũ nghe vậy cũng không biết nói gì, nữ nhân này quen biết ai tại sao cũng phiền tóai như vậy a, đi theo nàng ngọai trừ ra không bị đói, hình như không có chỗ nào hay ho, còn phải thường xuyên cứu nàng, thật là mệt.

Hoàn Quyển

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio