Độc Bộ Thiên Hạ

chương 454: ở cùng một chỗ với chó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Húc nghe thấy thanh âm xích sắt rung lên, trong lòng không khỏi cả kinh. Hắn vốn tưởng con chó trông coi báu vật hoa viên đã sớm hóa thành xương khô, nhưng nghe thấy thanh âm như thế, chứng minh con chó kia vẫn còn sống, nghe thấy thanh âm mọi người đều tiến lên xem xét.

"Con chó nào có thể sống được tới mấy chục vạn năm?" Già La Minh Tôn ánh mắt trợn tròn, miệng mở lớn, cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ tới nơi.

Cho dù hắn là hoàng tộc thiên ma lấy sống lâu mà trứ danh, tu luyện tới trình độ tam bất diệt cảnh, tuổi thọ cũng chỉ có mấy ngàn năm. Tu luyện tới cảnh giới vu hoàng cũng chỉ có thọ nguyên vạn năm, rất ít người có thể vượt qua được con số này.

Về phần nhân gian vu hoàng, thọ mệnh còn không bằng vu hoàng ma tộc, chỉ có tuổi thọ mấy ngàn năm mà thôi.

Con chó phụ trách trông coi báu vật hoa viên không ngờ có thể sống từ tận thời đại nghệ hoàng tới hiện nay, khiến trong lòng hắn có cảm giác loạn.

Thế giới này đã không có đạo trường sinh, không có khả năng như viễn cổ tiên nhân, có được thọ mệnh vô cùng vô tận. Một lần sống lâu tới mấy chục vạn năm. Nhưng mà con chó này còn sống lâu hơn cả vu hoàng khiến cho mọi người sắp sụp đổ tới nơi.

Tiếng bước chân thùng thùng mà xích sắt chạm xuống mặt đất vẫn còn đang truyền tới. Mặt đất rung lên bần bật, còn chưa có nhìn thấy con chó này, đám người Diệp Húc liền có thể tưởng tượng, tất nhiên là một đầu quái vật cực lớn, không hề kém những viễn cổ cự thú bên ngoài kia.

"Sống nhiều năm như vậy, con chó này hơn phân nửa đã trở thành vu hoàng…"

Bạch Nam Hiên rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Một con chó trở thành vu hoàng, đủ cho mọi người phải điên cuồng, hận không thể tự sát…"

Mạc Tang Tang buồn cười nói: "Chỉ sợ là con chó duy nhất thế gian chứng đạo vu hoàng đi?" Nguồn:

Lộ Dao Già lắc đầu nói: "Sư muội đừng nói giỡn, mọi người cẩn thận một chút."

"Không sai, nếu tình thế không ổn mà nói, chúng ta chi bằng nhanh chóng rút lui khỏi đây, mặc kệ là chủng tộc gì chứng đạo vu hoàng, đều không phải là chúng ta có thể chống lại!" Già La Minh Tôn vẻ mặt khẩn trương, trán toát mồ hôi lạnh, giống như thác nước đổ xuống, lau lau mồ hôi trên trán, run giọng nói.

Tiếng xích sắt càng ngày càng tới gần, bước chân ngày càng nặng hơn, ầm ầm chấn động, giống như có một đầu cự thú to lớn vạn trượng đang trầm trọng bước tới vậy. Mọi người trong lòng khẩn trương, theo tiếng nhìn lại, không khỏi nao nao.

"Chó thật, nặng như vậy…"

Chỉ thấy một con chó nhỏ dài không quá một xích, đang kéo một cái xích sắt rất kỳ cục, thở hổn hển từ sâu bên trong báu vật hoa viên gian nan đi ra. Nó lách qua một hòn giả sơn, hiện ra trước mặt mọi người.

Con chó nhỏ này dường như chỉ có một hai tháng tuổi, cả người lông mao đen nhánh, cách biệt cả trời cả vực với những cự thú viễn cổ trong tưởng tượng của mọi người. Nó cực kỳ nhỏ, dường như ngay cả răng sữa cũng chưa mọc ra hoàn toàn nữa.

Khí thế của nó tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không có mạnh tới mức thái quá. Chỉ có điều tương đương với cao thủ tam thần cảnh hợp thể kỳ. Nó cũng không phải con chó đầu tiên chứng đạo vu hoàng như trong tưởng tượng của mọi người.

"Chó thật, mấy tên có hai đùi này, chẳng lẽ là nhân loại trong truyền thuyết sao? Quả nhiên là xấu như trong truyền thuyết vậy…"

Tròng mắt của mọi người nhanh chóng rơi xuống tới nơi rồi, con chó nhỏ này mở miệng ra là đầy thô tục, đặt mông ngồi dưới đất, mở miệng là chó thật, hùng hùng hổ hổ.

"Minh Tôn, con vật nhỏ này là vu hoàng?" Diệp Húc sắc mặt cổ quái, hồ nghi nhìn về phía Già La Minh Tôn.

"Khụ khụ, cái này, này…"

Già La Minh Tôn gãi đầu cười gượng hai tiếng, nói thầm: "Con bà nói, nếu ranh con này mà là vu hoàng, thì lão tử là thiên đế rồi. Tuy nhiên nói gì thì nói, nó sống lâu tới mấy chục vạn năm không ngờ chỉ là tam thần cảnh, tuổi tác quả thực là sống lên thân chó rồi…"

Con chó nhỏ màu đen kia nghe thấy vậy giận tím mặt, lập tức đứng lên, cố hết sức đi đi tới bên cạnh Già La Minh Tôn, đi được vài chục bước thì mệt thở ra hồng hộc, phun ra đầu lưỡi thở vù vù, nhe răng nhếch miệng với Già La Minh Tôn nói: "Ngươi mới là tuổi tác sống lên thân chó, cả nhà người tuổi tác sống lên thân chó! Chó thật, ngươi không ngờ dám mắng chửi người, nếu không phải lão tử bị cái vòng này đeo lên người, lão tử đã sớm nhảy lên gặm chết ngươi rồi…"

Con chó đen này tuy nhỏ nhưng miệng đầy thô tục, mắng cho Già La Minh Tôn cẩu huyết lâm đầu, sau một lúc lâu nói không thành lời.

Diệp Húc cũng không biết phải nói gì, con chó này không biết học được một bụng thô tục từ ai nữa, quả thực ác ôn à.

"Minh Tôn con chó nhỏ này hiển nhiên không có khả năng sống tới mười vạn năm. Nói vậy con chó trông coi báu vật hoa viên đã sớm chết rồi, con chó đen này chỉ sợ là con cháu do nó lưu lại. Ngươi nói ai xuyên xích sắt cho nó, vây nó ở chỗ này nhỉ?"

Diệp Húc lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, nghệ hoàng hành cung chủ nhân đã sớm chết hơn mười vạn năm, hành cung không một bóng người. Như vậy xích sắt trên cổ con chó đen này là do ai xuyên cho nó.

Già La Minh Tôn trong lòng cũng khẩn trương, vội vàng nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ trong hành cung còn có người sống?"

Con chó nhỏ này ngay cả răng nhũ cũng chưa có dài, tự nhiên không thể sống lâu mấy chục vạn năm được. Hơn phân nửa là đời sau của con chó trông coi báu vật hoa viên.

"Ai lại nhẫn tâm như vậy, lại dùng sợi xích sắt thô to như vậy mà xuyên qua cổ con chó nhỏ này?" Tích Hàn Nguyệt thương cảm, lông mi cau lại nói.

Con chó nhỏ này nâng cái chân sau lên, gãi giã lên xích sắt trên cổ mình. Xích sắt trên cổ nó thô và to đáng sợ, so với thân hình nó cùng muốn to hơn mấy lần, không biết nó làm thế nào để mang theo cái xích sắt thô to như vậy từ sâu bên trong báu vật hoa viên đi ra.

"Các ngươi ai có thể giúp ta mở cái xích sắt này ra?"

Con chó nhỏ lắc lắc cái đuôi, hướng đám người Diệp Húc a dua nói: "Chỉ cần các ngươi có thể mở xích sắt ra này, cứu ta ra ngoài, đồ ăn trong vườn hoa này tùy cho các ngươi hái, thậm chí ta có thể đưa cho các ngươi!"

Già La Minh Tôn ánh mắt sáng lên, tiếng nhanh tới cười lạnh nói: "Một cái xích sắt mà thôi, lấy tu vi của bản tôn, còn không thể làm gì được nó sao?"

"Người cao to, không lên đụng!" con chó đen nhỏ cả kinh kêu lên.

Già La Minh Tôn vừa mới đụng tới cái xích sắt này, chỉ thấy xích sắt như có linh tính rầm rầm vòng một cái, chụp lên trên cổ hắn, hoàn toàn cài lại, khóa hắn cùng con chó đen nhỏ này cùng một chỗ.

Diệp Húc vừa kinh ngạc vừa buồn cười, xích sắt này hiển nhiên không phải là phàm vật, không ngờ còn có thể khóa được Già La Minh Tôn.

Già La Minh Tôn rống giận, quanh thân phun ra ma diễm tràn ngập, bám lên trên xích sắt, hừng hực thiêu đốt.

Xích sắt không chút sứt mẻ, Già La Minh Tôn chớp chớp ánh mắt, hai tay bắt lấy xích sắt, dùng sức xé rách. Lực lượng của hắn mạnh mẽ vô cùng, thậm chí ngay cả núi rừng bên trong Bắc Hải bí cảnh cũng có thể nhổ lên tận gốc. Cánh cửa chính tức nhưỡng cũng có thể nắm trong bàn tay, tuy nhiên đối với xích sắt này lại hồn nhiên không chút tác dụng gì cả. Cho dù hắn sử dụng lực lượng toàn thân cũng không thể đoạn được xích sắt này ra, mà thoát thân.

Hắn rống giận liên tục, tế khởi linh cữu thanh đăng, lấy lửa đèn thiêu đốt, cũng không có biện pháp nào, xích sắt này căn bản không có dấu hiệu hòa tan.

"Ngay cả khốn tiên thằng trong trảm tiên đài cũng không thể vây được ta, một sợi xích sắt, căn bản mơ tưởng buộc lão tử và con chó này cùng một chỗ."

Hắn tế khởi Thiên Khuyết Chiến Kích, lại xuất ra thế võ toàn thân, liều chết chém tới xích sắt. Chỉ thấy chiến kích đánh xuống, một toàn thiên cung tiên khuyết tinh xảo hiện lên chung quanh chiến kích, quay chung quanh chiến kích mà chuyển động nhanh chóng. Chiến kích uy năng kịch liệt bành trướng, thậm chí ngay cả không gian hành cung nghệ hoàng cũng bị bổ ra một mảng lớn.

Đương!

Ánh lửa văng ra khắp nơi, thiên khuyết chiến kích chém lên trên xích sắt, chỉ để lại một đạo bạch ngân nhợt nhạt, dấu vết nhanh chóng biến mất không thấy, xích sắt lại khôi phục nguyên trạng.

Già La Minh Tôn vừa sợ vừa giận, nắm lấy xích sắt dùng mồm cắn, răng nanh suýt nữa thì vỡ.

"Đừng uổng phí khí lực, xích sắt này là tên khốn khiếp nghệ hoàng dùng để buộc lấy sáu tên đại gia hỏa kia. Còn thừa lại phần đuôi, ngay cả lão tổ tông ta đều không cắn được nó, lấy tu vi của ngươi, có tu luyện trăm ngàn năm nữa cũng không thể xách một đoạn được!"

Con chó đen nhỏ thương hại nhìn hắn, an ủi nói: "Không có gì, lúc mới đầu cũng không quen lắm, nhưng nói nhiều thành quen. Bạn hữu, ta dẫn ngươi đi xem nhà của chúng ta, đây là ổ lão tổ tông lưu lại cho ta…"

"Lão tử không muốn xưng huynh gọi đệ cùng một chỗ với chó, không muốn nói chuyện với chó, lão tử cũng không muốn ngủ ở ổ chó!" Già La Minh Tôn tức giận như phát cuồng, rít gào không ngừng.

"Cái gì mà ổ chó?"

Con chó đen nhỏ sắc mặt không tốt, cả giận nói: "Nơi ngươi ngủ mới kêu là ổ chó, lão tử không cho ngươi ngủ nữa, sau này ngươi ngủ ở bên ngoài!"

"Xích sắt này ta tuyệt đối không chạm vào được, đại tôn, ngươi nghỉ ngơi một lát, tiểu đệ chút nữa tới giải cứu ngươi sau." Diệp Húc khiêng cái cuốc lên, mang theo lẵng hoa lách qua bên người con chó đen nhỏ.

Lộ Dao Già cũng cầm một lẵng hoa đuổi theo hắn, mọi người nối đuôi nhau đi vào trong báu vật hoa viên.

Già La Minh Tôn trơ mắt nhìn bọn họ đi qua, ủ rũ.

"Người cao to, đám người kia muốn trộm đồ ăn của chúng ta. Trong vườn này đều là đồ ăn của chúng ta, bị bọn họ trộm sạch mà nói, sau này chúng ta sẽ bị đói bụng." Chó đen nhỏ đi tới bên người Già La Minh Tôn, nhảy lên bả vai hắn, nói nhỏ vào trong tai của hắn.

"Đừng nói như vậy với lão tử, cái gì mà chúng ta, lão tử không thân với ngươi như vậy!" Già La Minh Tôn gần như sụp đổ, vẻ mặt cầu xin khiêng lên xích sắt, đi theo phía sau đám người Diệp Húc.

Chó đen nhỏ tiếp tục thì thầm bên tai, nói: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều à người lưu lạc nơi chân trời, phải bị trói trong cái vòng này mãi tới khi chết già…Uông! Bọn họ thực sự trộm đồ ăn của chúng ta! Cắn hắn!"

Đám người Diệp Húc đi vào hoa viên, chỉ thấy báu vật hoa viên này các loại hoa, dược hương nhào vào mũi, tiên trân dị thảo rực rỡ muôn màu.

Nghệ Hoàng và Nga hoàng hiển nhiên coi nơi này là hậu hoa viên của mình, trồng rất nhiều loại kỳ trận dị bảo. Hiện giờ số lượng trải qua chục vạn năm, nơi này dược liệu nhiều lần chết khô, không ai xử lý, không ít linh dươc chết héo trong hoa viên, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều linh dược sinh tồn xuống được.

"Dược liệu mấy vạn năm cho dù là một con chó ăn phải, cũng chỉ sợ sống thêm mấy trăm năm!" Bạch Nam Hiên hết nhìn đông nhìn tây, mắt lộ ra dị sắc nói.

Chó đen nhỏ trên đầu vai Già La Minh Tôn trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Húc nhăn mặt nhăn mày, dược tài bốn phía tuy không ít, nhưng dược tài nơi này, lại không phải là linh dược mấy vạn năm trở nên.

"Minh Tôn, chẳng lẽ dược vương mấy vạn năm trở nên đều bị con chó nhỏ này ăn hết luôn rồi?"

Già La Minh Tôn quay dầu nhìn chó đen nhỏ trên đầu vai của mình, ánh mắt không khỏi tỏa sáng cười ha hả nói: "Con chó nhỏ này ăn nhiều dược vương như vậy, dược lực trầm tích trong cơ thể nó. Quả thực là một viên đại linh đan còn sống, ăn vào khẳng định đại bổ!"

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Chó đen nhỏ cảnh giác nói: "Không được nghĩ loạn, chúng ta đều là chó bị khóa trên dây xích này. Ngươi ăn ta thì chỉ còn lại một mình ngươi ngây ngốc lẻ loi trong này, hiu quạnh cả đời!"

"Lão tử nói qua bao nhiêu lần rồi, lão tử không phải là chó."

Già La Minh Tôn giận dữ, vài lần muốn xử lý con chó nhỏ này, bắt nó ăn tươi nuốt sống, rồi lại kiềm chế xuống, trong lòng thê lương vạn phần, u oán nói: "Thật không thể ăn nó, nói không chừng cả đời lão tử sẽ bị nhốt ở trong này, có một con chó làm bạn cũng tốt…Diệp lão đệ, năm trăm năm sau, Bắc Hải bí cảnh mở ra, ngươi phải nhớ trở về thăm ta. Mang theo vài người tới cho ta, …Ngươi phải nhớ kỹ, năm trăm năm tới xem ta một lần, chờ khi ta chết già, hy vọng có người có thể thu thập xương khô của ta, không nên chôn ta với con chó này cùng một chỗ…"

Hắn nói thê thảm vô cùng, Diệp Húc không khỏi khuyên nhủ. "Đại tôn, xe tới núi ắt có đường đi, nói không chừng chúng ta còn có thể có biện pháp mở cái xiềng xích này ra…"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio