"Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo bái kiến nhạc phụ đại nhân!"
Bên trong Thiên Yêu cung, đám cao thủ yêu tộc cùng tụ tập lại. Diệp Húc đi lên Hi Hoàng điện, thi lễ với Yêu chủ rồi cất cao giọng nói: "Tiểu tế lần này đến vội nên không có chuẩn bị đại lễ, chỉ có vài lễ vật nhỏ không đủ để tỏ sự tôn kính của mình."
Già La Minh Tôn đứng ở sau lưng Diệp Húc, nghe thấy thế bèn bĩu môi.
Lần này đến quá vội sao?
Người khác không biết chứ lão là biết rõ ràng. Vì chuyến đi đến Thiên Yêu cung lần này, Diệp Húc đã tốn đi chừng nửa năm, có thể nói là bước khắp thiên sơn vạn thủy, đi cả hàng tỉ dặm đường, thậm chí trên đường đi còn đụng độ Nhân Hoàng đỉnh phong của Thái Dương Thần Cung, chống lại cấm bảo.
Vội vàng ở đâu ra chứ? Rõ ràng là mưu đồ đã lâu.
Huống hồ, lễ vật mà Diệp Húc chuẩn bị cũng không hề nho nhỏ, mà là hậu lễ.
Lão có thể tưởng tượng ra cảnh khi lấy ra món hậu lễ này, đám đại vu, cự đầu, lão quái vật cùng bá chủ yêu tộc nơi đây sẽ kinh ngạc như thế nào.
Yêu chủ tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Diệp Húc, trong lòng cũng có phần kinh ngạc: "Tên tiểu tử này rốt cuộc cũng chịu từ mình đến Thiên Yêu cung ta cầu hôn đứa con gái thứ hai. Lần trước ta tự đến Hoàng Tuyền Ma Tông đã hạ mất mặt lắm rồi. Cũng tốt, nếu hắn mà không tới Thiên Yêu cung dù chỉ một chuyến, mặt của ta liền không có chỗ đặt. Về phần cái gọi là lễ vật nho nhỏ kia thì cũng không quan trọng lắm…"
Hắn chính là người đứng đầu Thiên Yêu cung, Thánh chủ của một thánh địa, có bảo vật nào là chưa từng gặp qua? Có thể nói trên đời này, thứ khiến Yêu chủ khiếp sợ hầu như không có mấy.
"Tu vi tên tiểu tử này trái lại biến hóa từng ngày, chắc là nay đã tu luyện tới cảnh giới thân thể bất diệt bát phẩm rồi."
Hắn đánh giá Diệp Húc từ trên cao xuống, cũng biết rõ tu vi tiến cảnh của Diệp Húc, không khỏi âm thầm sửng sốt, khi nhìn thấy Già La Minh Tôn vị Nhân Hoàng hoàng tộc Già La kia thì lại cả kinh. Nhân Hoàng Ma tộc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ bên người Diệp Húc lại có một vị Nhân Hoàng của hoàng tộc Già La đi theo.
Khi hắn nhìn thấy con phá cẩu Hao Thiên Khuyển kia thì lộ vẻ động dung, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở Vu Hoàng từ trên thân thể con phá cẩu kia.
Diệp Húc khẽ vỗ tay, Già La Minh Tôn lập tức bước lên, cung kính nói: "Chủ công nhà ta dâng lên chín cành Thuần Dương linh mạch bậc chín, một cây Bàn Đào, mười quả Bà Sa Đạo, trăm đóa Bỉ Ngạn Hoa, chúc Yêu chủ vạn thọ vô cương."
Lão vung tay lên, chín cành Thuần Dương linh mạch bậc chín như chín con kim long xuất hiện trước, chúng tản ra hơi thở khủng bố y như Vu Hoàng. Những đại vu yêu tộc có tu vi hơi yếu thậm chí còn bị luồng hơi thở này đè bẹp. Bạn đang đọc truyện tại -
Ngay sau đó một gốc Bàn Đào xuất hiện, thụy khí ngàn cành, những chiếc rễ bay múa, trên cây còn hơn mười quả Bàn Đào chưa chín, hương khí xộc vào mũi. Mỗi một quả Bàn Đào đều có một mảnh Thiên cung bên trong, mây mù xa xăm, dường như ẩn chứa đại đạo hằng cổ.
Còn có mười quả Bà Sa Đạo đỏ tươi, bên trong đao quả có linh sơn, trên linh sơn có ba tôn Phật đà, được xưng là Tam Thế Thân, Tam Thế Phật, ba vị cổ phật quá khứ, hiện tại và tương lai.
Lại có trăm đóa Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, vô cùng ảo diệu.
Trong điện Hi Hoàng yên lặng xuống, yên lặng một cách đáng sợ, thậm chí một sợi tóc rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ngay sau đó là một mảnh xôn xao, tiếng nghị luận vang lên ầm ỹ. Dù là cường giả Thiên Yêu cung nghe thấy lễ vật của Diệp Húc cũng không khỏi mất đi cấp bậc lễ nghĩa, mất đi chừng mực.
Thậm chí vị thánh chủ Yêu chủ kia cũng không nhịn được mà đứng dậy khỏi vị trí Tông chủ, khá là kích động.
Hắn quả đúng là hiểu sâu biết rộng, gặp qua rất nhiều bảo vật, thậm chí tặng hậu lễ cho Hoàng Tuyền Ma Tông lúc trước cũng không hề chớp mắt một cái, chuyện trò vui vẻ.
Nhưng hậu lễ tặng lại của Diệp Húc kia đúng là vượt qua những gì hắn dự liệu.
Vài món "lễ vật nho nhỏ" này khiến cả hắn cũng phải động tâm. Nếu Diệp Húc không phải con rể tương lai của hắn, không phải đến tặng sính lễ mà lấy ra những bảo vật đó để khoe khoang thì hắn sẽ lập tức giết người đoạt bảo.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng mười quả Bà Sa đạo quả kia đã đủ để hắn ra tay giết người. Một quả Bà Sa đạo có thể tăng thọ nguyên ba trăm năm, đối với cường giả bậc thánh chủ mà nói thì không có thứ gì có thể hấp dẫn hơn việc kéo dài thọ nguyên.
Mà cây Bàn Đào kia lại càng quan trọng. Gốc cây Bàn Đào này có hơn ba mươi quả Bàn Đào, mỗi một quả có thể kéo dài thọ nguyên ngàn năm, giá trị hơn xa Bà Sa đạo quả, huống hồ đó lại là một gốc Bàn Đào.
Về phần Bỉ Ngạn Hoa, loại linh tài này có thể làm cho vu sĩ đột phá giới hạn tư chất, nhìn được đến bờ bên kia tu vi, đạt được thành tựu không có khả năng đạt được. Trăm đóa Bỉ Ngạn Hoa có nghĩa là Thiên Yêu cung có thể xuất hiện thêm trăm vị cao thủ Tam Tương cảnh, cũng là một món tài sản không thể khinh thường.
Nhưng trong các bảo vật này, thứ quý giá nhất chính là chín cành Thuần Dương linh mạch bậc chín có hình dáng kim long kia.
Đây là một món của cải nặng nhất, chín cành Thuần Dương linh mạch bậc chín hoàn toàn có thể tạo ra chín vị Vu Hoàng, làm cho số mệnh một thánh địa hưng thịnh vô cùng. Tất cả đệ tử đều có thể dùng Thuần Dương linh khí tu luyện, tăng lên tu vi.
"Chẳng lẽ gần đây có thánh địa nào bị tên tiểu tử này tiêu diệt sao? Nếu không thì hắn lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy! Những bảo vật này, cho dù là vị Thánh chủ nào cũng đều động tâm."
Yêu chủ cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không nghe nói có thánh địa nào bị diệt hay ai bị cướp sạch, thầm nghĩ: "Khoản hậu lễ này lại nói là lễ vật nho nhỏ, đúng là hiền tế của Thiên Yêu cung ta. Nếu Thiên Yêu cung có thể chiêu thêm được vài cậu con rể như vậy thì đã sớm vượt qua Thanh Đế môn, trở thành thánh địa thứ nhất trong yêu tộc, thậm chí là thánh địa thứ nhất trong chính ma yêu tam đạo rồi."
Hắn càng nhìn Diệp Húc lại càng thích. Lúc trước hắn còn ghét tên tiểu tử này được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, đã đính hôn cùng Khổng Tước lại còn dụ dỗ em vợ Phượng Yên Nhu, lúc này lại thấy tiểu tử này có vẻ thuận mắt.
"Hiền tế à… Không đúng, tên tiểu tử này thật đa mưu túc trí, ngay cả ta cũng tính kế."
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi trở nên âm trầm, hắn suy nghĩ: "Hắn đưa tới lễ vật dầy như vậy rõ ràng là cũng đòi đồ cưới đủ phân lượng đây mà, đáng giận!"
Nếu người khác được sính lễ dầy như vậy thì đã sớm vui mừng, choáng váng cả đầu óc, nhưng tư duy của vị Yêu chủ này cực khác người thường, tưởng tượng ra những thứ mà người ta chưa nghĩ đến nên hắn lập tức nghĩ đến chỗ không ổn.
"Tên tiểu tử này lấy ra nhiều bảo vật như vậy chắc chắc là để đòi đồ cưới rồi, chắc chắn là như vậy!"
Sắc mặt hắn có phần phát xanh, thầm nghĩ: "Khoản đồ cưới này gõ ta thật ác a! Nếu người khác hỏi ta "Yêu chủ, con rể ngài đưa sính lễ dày như vậy, ngài hồi môn lại cái gì?" thì ta nên trả lời thế nào đây?"
Tay Yêu chủ run run lên, không khỏi có phần chán nản. Diệp Húc mang ra khoản hậu lễ này thật làm hắn khó xử, đồ cưới hồi môn không kém sính lễ bao nhiêu, Thiên Yêu cung thật sự không lấy ra được đồ cưới nặng như thế, trừ khi là cấm bảo.
"Ta biết ngay tên tiểu tử này không tốt như vậy, hóa ra là ngóng trông cấm bảo của Thiên Yêu cung ta… Không được, cấm bảo của Thiên Yêu cung ta chính là do tổ sư truyền lại, không thể để lọt ra ngoài, cần phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn mới được…"
Diệp Húc chỉ thấy sắc mặt vị nhạc phụ tương lai này lúc thì xanh lúc thì trắng, hoàn toàn không ngờ ông ta có thể nghĩ ra nhiều tâm tư như thế chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi.
Sắc mặt Yêu chủ khôi phục nguyên trạng, hắn cười nói: "Con đã có tâm như thế, lễ vật nhỏ đó ta xin nhận!"
Hắn vung tay áo cuốn lấy những bảo vật đó lại rồi cười nói: "Thiếu Bảo, con đường xa đến đây, còn chưa gặp thê tử tương lai. Người đâu, đi mời…"
Hắn còn chưa nói xong thì Diệp Húc đã nói trước một bước: "Ta cùng Yên Nhu muội muội tình đầu ý hợp, nhưng hồi lâu không gặp, nay đính hôn cũng nên gặp một lần."
"Yên Nhu?"
Đám lão quái vật Thiên Yêu cung kia đều cả kinh, ai nấy đều thấy kỳ quái.
Có người thấp giọng nói: "Sao lại liên quan đến Tiểu công chúa? Không phải là đính hôn với Nhị công chúa sao?"
"Đúng vậy! Hình như đối tượng định thân là Nhị công chúa…"
"Chớ nói! Chuyện này có phần cổ quái, cứ từ từ nghe Thánh chủ nói sao đã."
Diệp Húc cũng có phần không yên trong lòng. Hắn biết rõ ngày đó Yêu chủ đến Hoàng Tuyền Ma Tông là tính cho hắn đính hôn với Nhị công chúa Khổng Tước, Ứng Tông Đạo cứ thế đồng ý. Nhưng lúc này hắn cố ý không nhắc đến chuyện này mà chỉ nói tới Phượng Yên Nhu, chính là ở trước mặt mọi người dời hoa nối cây đổi vị hôn phối, định ra chuyện này trước mặt các vị lão quái vật Thiên Yêu cung này.
Yêu chủ nhìn hắn vài cái thật kỹ, sắc mặt Diệp Húc vẫn không hề thay đổi nhưng lòng hắn lại vô cùng khẩn trương. Đột nhiên Yêu chủ cười ha ha, nói: "Hiền tế à, ta và con chưa từng có cơ hội ở chung, con đi theo ta."
Hắn lướt ra ngoài cung, Diệp Húc chỉ phải kiên trì đuổi theo.
"Khụ khụ, này các vị, nơi đây có đồ ăn hay không?"
Chờ Diệp Húc cùng Yêu chủ rời đi rồi, Hao Thiên Khuyển lập tức lắc lư chạy ra, kêu lên: "Mang vài con yêu quái đến nếm thử xem nào."
Trong Hi Hoàng điện, vô số ánh mắt tức giận nhất thời dừng lên người con phá cẩu này khiến nó hoảng sợ, vội lui ra sau lưng Già La Minh Tôn, thầm nói: "Bọn người này thoạt nhìn khá hung tàn…"
Già La Minh Tôn bị nó làm cho tức suýt hộc máu, đây đều là đám lão quái vật của Thiên Yêu cung, tên khốn này còn kêu la đòi ăn yêu quái, thật đúng là không biết chữ chết viết như nào.
"Hiền tế, ta có thể gả cả Nhị nữ nhi cùng tiểu nữ nhi cho con."
Trong hậu hoa viên của Thiên Yêu cung, Yêu chủ và Diệp Húc một trước một sau đi trên một cây cầu kiều, Yêu chủ nhàn nhạt nói.
Bên kia cây cầu, hương hoa thơm ngát, đủ mọi loại hoa tươi nở rộ.
Diệp Húc im lặng một lát rồi cười khổ, nói: "Dưa xanh hái thì sẽ không ngọt! Khổng Tước sư tỷ tâm chí cao xa, ta rất bội phục, nhưng bội phục chỉ là bội phục chứ không phải là tình cảm."
Yêu chủ mỉm cười rồi đột nhiên vẫy tay, một quả đu đủ còn xanh rơi vào trong tay, cười nói: "Dưa xanh cũng có thể rất ngọt! Ví như quả đu đủ này, dấm vài ngày là có thể chín. Ta cưới bảy vị phu nhân, có cướp, có cưới, cũng có tự nguyện gả cho ta, nay không phải đều là tôn trọng lẫn nhau?"
Diệp Húc kinh ngạc không nói lời nào, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: "Nhạc phụ thứ lỗi, tâm ý ta đã quyết, không ai có thể sửa được."
Yêu chủ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta tâm ý đã quyết, cũng không ai có thể sửa được. Nếu ngươi nghịch ý ta, hậu hoa viên này chính là mồ chôn của ngươi."
"Nhạc phụ đại nhân, thời nay không có vị Thánh chủ nào có thể giữ được tiểu tế, chỉ có Vu Hoàng là còn làm được."
Diệp Húc lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào Yêu chủ, áy náy nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài cũng không được."
Tinh quang bắn ra từ trong mắt yêu chủ, hắn nhìn Diệp Húc rồi đột nhiên lộ ra vẻ kinh dị.
Diệp Húc đứng ở nơi đó như một vị Thần Vương tọa trấn Trung Ương, hằng cổ bất động, lại giống như chân thân hắn không ở nơi này mà đã dung nhập vào trong hư không, chân thân ở trong dị độ thời không. Giữa hắn và Diệp Húc dường như cách nhau không biết bao nhiêu không gian, xa xôi vô cùng, cả tỉ dặm cũng không thể tính toán được.
"Ta cũng không được?"
Khóe mắt yêu chủ run lên, cười lạnh một tiếng, đang định ra tay thì trên không trung Thiên Yêu cung truyền đến một giọng nói già nua: "Đặng Lâm và Đinh Dần từ Chu Thiên Tinh Cung đến cầu kiến Yêu chủ! Hai người chúng ta phụng mệnh Tinh Đế mời Yêu chủ đi Chu Thiên Tinh Cung cùng bàn đại sự."