Trên Kim Thuyền, nhiều văn võ quần thần của Thánh Ung hoàng triều vừa sợ vừa giận, Diệp Húc trực tiếp bóp vỡ Bàn Sơn điện hạ, bóp đi bóp lại, tu vi của Bàn Sơn điện hạ đã tổn hao nhiều, từ tu vi Nhân Hoàng của y đã rớt xuống đại vu Tam Bất Diệt cảnh.
Trong chớp mắt, Diệp Húc đã bóp vỡ Bàn Sơn điện hạ hai mươi lần. Loại chuyện này đối với Thánh Ung hoàng triều mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, không thể tha thứ.
"Tiểu tử, cho dù ngươi chết trăm ngàn lần cũng không quá đáng!"
Văn võ quần thần Thánh Ung hoàng triều đều đã xuất toàn thân tu vi, hợp lực thúc dục Kim Thuyền. Nhân Hoàng nhiều như thế, sức mạnh khổng lồ như thế, đem uy năng chiếc Đại Ung Kim Thuyền lớn này, phát huy toàn bộ.
Chiếc Kim Thuyền này chính là cấm bảo bán thành phẩm, uy năng tuy rằng so sánh thì kém cấm bảo, nhưng nếu phát huy toàn bộ hết uy năng Kim Thuyền, đủ để sánh ngang một kích toàn lực của Thánh chủ.
Vô số cấm vân tràn ngập khắp thuyền, trận vân trong Kim điện giống như đại dương mênh mông, trong nháy mắt liền bao phủ đám người Diệp Húc, Phượng Yên Nhu và Già La Minh Tôn.
Hô!
Bên trong vô số cấm vân, đột nhiên xuất hiện một cây cành gỗ xanh, trong cành từng đạo cấm vân ráng xanh tràn ngập, từng vầng thái dương giống như những viên ngọc sáng làm đẹp cho những cấm vân ráng xanh kia, giống như những chiếc dù tán lớn mở ra, lập tức triệt tiêu hết cấm vân Kim Thuyền.
Kiến Mộc thần trượng cũng là cấm bảo bán thành phẩm, so với Thánh Ung Kim Thuyền cũng không hơn kém là mấy, nhưng tu vi Diệp Húc vượt xa Bàn Sơn điện hạ, vượt xa văn võ quần thần Thánh Ung hoàng triều. Tất cả những Nhân Hoàng này tập chung vào cùng một chỗ, cũng không thâm hậu bằng tu vi của hắn.
Kế hoach hắn thúc dục thần trượng này, cấm vân tạo thành bảo hồn giới, sẽ làm phân tán Kim Thuyền bảo hồn giới, lập tức áp chế uy năng của Kim Thuyền, thậm chí ngay cả tu vi của mọi người ở đây cũng đều bị khắc chế.
Diệp Húc một tay bung dù, ngăn cản nhiều Nhân Hoàng công kích, một tay tiếp tục bình tĩnh bóp vỡ Bàn Sơn điện hạ,
" Đồ khốn khiếp! Ngươi có biết trong tay ngươi là ai không? " Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Một gã Nhân Hoàng vừa sợ vừa giận, gào lên: " Đây là Lục thái tử của Ung Hoàng, ngươi dám đối đãi với ngài như vậy, thế giới Vu Hoang các ngươi đều bởi vì hành động của ngươi mà gặp phải họa diệt tộc! "
" Không sai! Ung Hoàng bệ hạ nhất thống Huyền U thế giới, dưới trướng vô số cường nhân, thậm chí ngay cả Vu Hoàng cũng nghe theo bệ hạ điều khiển, ngươi chỉ là một tiểu bối, dám liều lĩnh đối đãi với điện hạ như vậy, ngươi nhất định phải chết, thế giới Vu Hoang các ngươi tất cả mọi người chết chắc rồi! "
Diệp Húc bịt tai không thèm nghe tiếp tục chà đạp Bàn Sơn điện hạ. Bàn Tiên Nhi ánh mắt chớp động, vẫn ngồi cao ở trên Kim điện mỉm cười, với phong thái điềm tĩnh tự tin, cười nói: " Chư vị không cần kinh hoảng, có Bổn cung ở đây, Bàn Sơn sẽ không có việc gì. Hắn tính tình linh hoạt tùy tiện, lần này được giáo huấn, chắc chắn sẽ phải điềm đạm rất nhiều, với hắn mà nói đó là một chuyện tốt. "
" Nhị tỷ, ngươi... " Bàn Sơn điện hạ vừa mới ngưng tụ ra hình thể, nghe nói như thế sắc mặt kịch biến, lập tức lại bị Diệp Húc bóp vỡ.
Bàn Tiên Nhi vẫn cười, chuỗi ngọc trên đỉnh đầu hơi hơi lay động, ánh mắt thâm thúy, giống như biển lớn mênh mông sâu không lường được, hiển nhiên tâm tư của nàng cũng không muốn cho Bàn Sơn điện hạ được lịch lãm đơn giản như vậy.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: " Bàn Sơn mà chết, ta cũng có khả năng vấn đỉnh Thái Tử vị, tương lai Thánh Ung hoàng triều không chừng lại có một vị nữ hoàng đế... "
Bàn Sơn điện hạ trong chớp mắt lại bị Diệp Húc bóp nát mấy mươi lần, tu vi đã rơi xuống còn không bằng trình độ thân thể bất diệt, thậm chí còn đang không ngừng rơi xuống nữa.
Cảnh giới của hắn vẫn còn là Nhân Hoàng, nhưng tu vi lại dùng một lần thiếu một thứ, nếu trong bất diệt chân linh năng lượng biến mất, thì mặc dù vẫn là cảnh giới Nhân Hoàng, tất nhiên cũng sẽ chết.
Hiện giờ hắn đã không dám hy vọng vào Nhị tỷ Bàn Tiên Nhi cứu hắn. Thừa dịp bàn tay Diệp Húc còn chưa nắn xuống, vội vàng cao giọng quát: " Bàn Thánh, phụ hoàng cứu ta! Chiến hoàng Mạc Vấn Thiên Pháp hoàng Sở Vân Vũ, hai người các ngươi hãy mau tới cứu giá!"
Bàn Tiên Nhi nghe nói như thế, khẽ nhíu mày lập tức nhướng cao đôi mày. Nhiều Nhân Hoàng trong Kim điện lộ ra sắc vui mừng, nhẹ nhàng thở ra, không tiếp tục công kích Diệp Húc nữa.
Bàn Sơn điện hạ cười ha hả, điềm nhiên nói: " Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết! Phụ hoàng ta và Chiến hoàng, Pháp hoàng đều là Vu Hoàng, vừa rồi cô đã kêu gọi bọn họ, phân thân của bọn họ rất nhanh sẽ tới, cô muốn cho ngươi chết một nghìn lần, một vạn lần! "
" Lắm miệng! "
Diệp Húc khẽ nhíu mày, dùng sức bàn tay bóp nát y. Già La Minh Tôn thấp thỏm không yên, thấp giọng nói: " Chủ công, nếu nghe gọi mà đến là cấm pháp phân thân của ba vị Vu Hoàng, chỉ sợ tình cảnh chúng ta, có chút không ổn... "
Phượng Yên Nhu cũng cảm thấy bất an, lập bản đồ thúc dục Hà Đồ, cấm chế rậm rạp trải rộng trong điện. Tiên hạ thủ vi cường, nàng bày ra cấm chế dày đặc ở trong Kim điện, tính toán cho ba vị Vu Hoàng phân thân này một đòn phủ đầu.
Tuy rằng nàng biết rõ hành động này đối với trình độ các vị Vu Hoàng sắp tới, cũng chỉ là gãi ngứa. Nhưng vẫn phải cố gắng bố trí cấm chế, để có thể tranh thủ một cơ hội chạy trốn.
" Tiểu tử áo lam kia, ngươi hãy run sợ đi, bây giờ run sợ hãy còn kịp, đợi đến khi tam đại Vu Hoàng Thánh Ung hoàng triều giáng lâm, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! " Một gã Nhân Hoàng Thánh Ung hoàng triều kêu lên.
" Hành động của ngươi, thật sự đã khai chiến với Thánh Ung hoàng triều ta, thế giới Vu Hoang, hàng tỉ thương sinh linh đều phải vì ngươi mà chết! "
" Vu Hoàng phân thân, cách ta một thế giới, ước chừng bao lâu có thể giáng lâm? " Diệp Húc tiếp tục nghiền nát Bàn Sơn điện hạ, vừa dò hỏi.
Già La Minh Tôn lắc đầu nói: " Cái này ta cũng không biết, Ma Hoàng lúc trước trong nháy mắt giáng lâm đến Bàn Hoàng lăng, là vì thế giới Vu Hoang và Ma Vực chỉ cách một hàng rào rất mỏng và yếu. Còn cái hàng rào ở giữa thế giới Vu Hoang và cái gọi là Huyền U thế giới này phải dầy không biết gấp bao nhiêu lần. Nhưng đối với Vu Hoàng thời gian tiêu phí để đi lại, đột phá hàng rào hẳn là không dài lắm. Bản thể Vu Hoàng có thể tùy ý ngao du, xuyên qua ba ngàn thế giới. Đối với bọn họ mà nói, hẳn không phải là vô cùng khó khăn... "
Phượng Yên Nhu hạ giọng nói: " Sư huynh, ta nghe cha ta nói, Vu Hoàng cảm ứng kêu gọi, phân thân giáng lâm, nếu như là ở bên trong một thế giới, có thể giáng lâm cấm pháp phân thân, nhưng nếu cách một cái thế giới mà truyền năng lượng khổng lồ như thế sẽ bị giảm mạnh trong hư không. Bởi vậy, nhiều nhất chỉ có thể có được pháp lực Nhân Hoàng đỉnh phong... "
Oanh!
Nàng còn chưa dứt lời, trong Kim điện hư không đột nhiên rung động, bên trong một cái lối đi xuyên qua hai Đại Thế Giới, truyền đến hơi thở vô cùng khủng bố hống hách, lập tức lại có hai cái lối đi trong Kim điện, truyền đến cảm giác hống hách và áp bách của hai luồng hơi thở thuộc loại Vu Hoàng này.
" Người nào to gan dám ức hiếp con ta... "
Âm thanh vô cùng uy nghiêm theo đường thứ nhất trong thông đạo truyền đến, tiếp theo năng lượng khủng bố trong hư không, hóa thành một vị Hoàng đế, lập tức lại có hai cổ năng lượng Vu Hoàng xuất hiện, hóa thành hai người dị thường mạnh mẽ.
Đây là ba Vu Hoàng phân thân, tuy rằng không phải cấm pháp phân thân, nhưng tích chứa năng lượng cường đại vô cùng, gần như có thể sánh ngang với Nhân Hoàng đỉnh phong, lập tức áp chế được Kim Thuyền không bị khống chế, theo khoảng không rơi xuống.
Oanh!
Kim Thuyền rơi xuống đất, đè sụp cả đám núi, mặt đất bị nện nứt ra từng đường lớn.
" Điện hạ chớ sợ, Chiến hoàng Mạc Vấn Thiên ở chỗ này! "
Một gã thân hình cao lớn khôi ngô, chiến ý ngút trời Đại Hán phất tay đảo qua, liền lau sạch cấm chế dày đặc do Phượng Yên Nhu bày ra, ánh mắt của hắn trong nháy mắt liền chú ý đến Diệp Húc đang nắm trong tay Bàn Sơn điện hạ, trầm giọng nói: " Một tiểu bối giống như một con kiến lại dám khi nhục Lục thái tử củaThánh Ung hoàng triều ta, đồ không biết sống chết! Loại con kiến này, không cần bệ hạ động thủ? Pháp hoàng, ngươi tới giết hắn hay là ta tới giết? "
Một gã Vu Hoàng phân thân khác lại là một gã cường nhân bộ dáng văn thần, nghe vậy mỉm cười nói: " Ai tới giết đều giống nhau. Nó chỉ là một vật nhỏ, bất kể ngươi ra tay hay là ta ra tay, hắn đều là chỉ có một kết cục, đó là chết! "
Cầm đầu là một vị Vu Hoàng bộ dáng Hoàng đế khinh thường khẽ hừ một tiếng, chỉ thấy trong Kim điện quần thần Thánh Ung hoàng triều đều quỳ xuống lạy. Hắn nhìn quét mọi nơi, ánh mắt dừng ở trên người Bàn Tiên Nhi, âm thanh lạnh lùng nói: " Tiên nhi, thực lực của ngươi vượt xa Sơn nhi, vì sao ngươi không ra tay giải cứu Sơn nhi? "
Bàn Tiên Nhi mặt hơi biến sắc, nhưng nét mặt lập tức lại tươi cười như hoa, giòn giòn giã giã nói: " Phụ hoàng, Sơn đệ tính tình tùy tiện, lần này bị nhục đối với hắn cũng là một chuyện tốt... "
" Nói xạo! "
Ung Hoàng quát một tiếng, giận đến tái mặt, cười lạnh nói: " Tâm tư của ngươi, trẫm sao có thể không biết rõ ràng? Hiện giờ không ngờ ở trên người tiểu đệ của mình lại có tâm tư không đứng đắn... "
" Khà khà! Ba vị, không phải chân thân các ngươi giáng lâm, cũng không phải cấm pháp phân thân... "
Diệp Húc cười vang một tiếng, hạ giọng nói: "... Các ngươi kiêu ngạo cái rắm? Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng, nơi này là triều đình Thánh Ung hoàng triều của các ngươi? "
Chiến Hoàng cười ha ha, điềm nhiên nói: " Giỏi một tên tiểu bối to gan, ngươi can đảm lắm, thực lực cũng không kém, đáng tiếc, đối mặt bổn hoàng, ngươi căn bản không mơ tưởng có bất kỳ cơ hội sống sót nào! "
Diệp Húc bịt tai không thèm nghe, trong tay Kiến Mộc Thần cành đột nhiên rung lên, vô số cấm vân chải về hướng ba vị đại Vu Hoàng phân thân.
" Cấm bảo? "
Pháp Hoàng sắc mặt khẽ biến, bị vô số đạo thần trượng cấm vân một kích chải bạo, giận dữ hét: " Tồi tệ, chúng ta chỉ có pháp lực Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng không có mang theo vu bảo, căn bản khó có thể chống cự uy năng cấm bảo! "
Chiến hoàng cũng thay đổi mặt sắc, vội vàng trốn tránh. Nhân Hoàng có được cấm bảo đó là Thánh chủ, thực lực phải vượt xa đỉnh cao Nhân Hoàng, hiển nhiên thực lực của Diệp Húc, so với Thánh chủ bình thường còn mạnh mẽ hơn không biết nhiều ít. Bọn họ chỉ có pháp lực của Nhân Hoàng đỉnh phong, mà những khối phân thân này khi xuyên qua thế giới, lại không thể mang theo cấm bảo đến.
" Tiên nhi, còn không mau đem Kim Thuyền giao ra đây? " Ung Hoàng cũng vừa sợ vừa giận.
Bàn Tiên Nhi chần chừ một lát, Diệp Húc dĩ nhiên đem một trượng chải mạnh Pháp hoàng, lập tức Chiến hoàng cũng không thể trốn thoát, đều bị Kiến Mộc thần trượng đánh tan tất cả pháp lực, gạt bỏ thần thức.
Ung Hoàng quát lớn, Huyền U thế giới dâng lên. Một vị Thánh hoàng trấn thủ bên trong thế giới, hướng Diệp Húc đánh tới. Diệp Húc một cành quét tới, phá nát Huyền U thế giới, Thánh Hoàng ảo ảnh manh diệt, lập tức tái khởi một trượng, đập vào đỉnh đầu Ung Hoàng phân thân, đánh y tan nát.
Hắn tứ trượng diệt Tam Hoàng, ba vị đại Vu Hoàng phân thân hùng hổ tới, không đến thời gian một hơi thở, liền bị đánh tan hết thảy.
Trên mặt Bàn Sơn điện hạ lộ vẻ tuyệt vọng, quay đầu nhìn về phía Bàn Tiên Nhi, kêu lên: " Nhị tỷ, ngươi còn không cứu ta? "
Lốp bốp~! Lốp bốp~! Lốp bốp~!
Bàn Tiên Nhi vỗ tay, đoạn đứng dậy, đi xuống khỏi ngai vàng, cười nói: " Làm nô tài cho bổn cung, ngươi thật sự rất thích hợp, thậm chí ngay cả phụ hoàng ta, Chiến hoàng và Pháp hoàng phân thân ngươi đều có thể dễ dàng đánh giết. Hiện tại ngươi thả Sơn đệ ra, bổn cung vẫn giữ câu nói trước, làm nô tài cho bổn cung, bổn cung tha cho ngươi khỏi chết. "
Diệp Húc khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu: " Ta nói rồi, y phải chết một trăm lần, nay là lần thứ chín mươi chín, chỉ thiếu một lần cuối cùng là hồn y có thể về cõi cực lạc rồi.. "
" Chẳng lẽ ngươi không thấy lạ, Bổn cung từ đâu mà có thể tin tưởng ngươi, có thể thuyết phục ngươi, cho ngươi cam tâm tình nguyện làm nô tài cho Bổn cung? " Bàn Tiên Nhi ánh mắt chớp động, cười nói.