Khóe miệng Long Bân hơi run rẩy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt giống người máu, hãi hùng khiếp vía. Lúc trước anh ấy tỷ thí với cô thì đã biết cô lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới mức lợi hại đến như vậy.
Đại tiểu thư dịu dàng thân thiết đâu? Đây là nữ ma đầu mà.
“Long Bân, Tiêu Ân đâu?” Triệu Húc Hàn lập tức hỏi.
“Tôi bảo anh ấy đi báo cho Triệu Phiên Vân.” Long Bân nói: “Cậu chủ, nơi này xử lý thế nào? Bên ngoài cũng ngửi được mùi máu tươi.”
Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt, nói với Thiết Quý Hoành: “Anh gọi Úy Mẫn Nhi, bảo Tôn gia tới nhặt xác đi!”
“Giết luôn mấy người kia hả?” Thiết Quý Hoành nhìn sáu người còn sống còn lại, bốn người đã chết, Triệu Húc Hàn giết chết một người, Kỷ Hi Nguyệt giết chết ba người.
Những người còn lại đều chỉ bị thương hôn mê. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy bản thân thật sự quá yếu.
Thiết Quý Hoành gọi điện thoại, Tôn gia biết nhất định sẽ đến nhặt xác, bởi vì nếu cảnh sát quốc tế tham dự thì mọi việc chỉ sẽ càng thêm phiền phức. Tôn gia xuất động sát thủ giết người quy mô lớn ở quốc gia khác, đây tuyệt đối không phải việc mỗi quốc gia đều có thể tiếp thu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt nhìn nhau, Long Bân nói: “Tôi tới đâm một dao.” Nói rồi anh ấy nhặt lên một con dao trên mặt đất, chuẩn bị đi đến bên cạnh sáu sát thủ hôn mê để đâm họ.
“Chậm đã!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên ngăn cản.
Mọi người quay đầu nhìn cô, Triệu Húc Hàn nói: “Chắc không phải em muốn bảo bọn họ nghe lệnh em chứ? Loại sát thủ này không thể làm vậy, cho dù có thể thì Tôn gia cũng sẽ không để cho bọn họ làm vậy, chỉ sẽ mang đến phiền phức cho em mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Em chả thèm mấy người bọn họ đâu. Em chỉ cảm thấy người luyện khí công chết quá đáng tiếc, em muốn thử hấp thu khí công của bọn họ.”
“Cái gì?” Long Bân bị dọa giật mình, tròng mắt sắp rớt ra.
Thiết Quý Hoành mới vừa gọi điện, nghe được lời này cũng không để ý đối phương bên kia là Úy Mẫn Nhi, anh ta quên nói chuyện, chỉ là cực kì kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, biểu cảm hơi rối rắm, nói: “Được không đó?”
“Không biết, em có thể thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, ngay sau đó đi đến trước mặt một nam sát thủ hôn mê ngồi xuống, trực tiếp cầm tay anh ta.
Ba người đàn ông tập trung nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt. Trong điện thoại của Thiết Quý Hoành, giọng Úy Mẫn Nhi bực bội: “Thiết Quý Hoành, vậy mà anh còn chưa chết!”
Đầu tiên Thiết Quý Hoành không trả lời, Úy Mẫn Nhi bên kia vui vẻ, chẳng lẽ Thiết Quý Hoành chết rồi, hoặc là sau khi trọng thương mới gọi điện thoại cho cô, nhưng không đủ sức nói chuyện?
“Thiết Quý Hoành! Anh chết chưa vậy?” Úy Mẫn Nhi hỏi chuyện cũng coi như quá tự tin.
Lúc này Thiết Quý Hoành mới phục hồi tinh thần lại, cách xa một ít, nói: “Úy Mẫn Nhi, con điên này, muốn chúng tôi chết không dễ vậy đâu. Mười sát thủ cô bỏ ra tỷ mời đến đã bị chúng tôi giết sạch, cô bảo Tôn gia tới nhặt xác đi, nếu không có thể sẽ bị dã thú ăn thịt!”
“Cái gì! Các người không chết?” Úy Mẫn Nhi bên kia kinh hô lên: “Sao có thể? Kỷ Hi Nguyệt đâu! Đã chết chưa?”
“Cô chết cô ấy còn chưa chết đâu!” Thiết Quý Hoành cười lạnh: “Úy Mẫn Nhi, cô lo mà trốn cho kĩ đi, nếu để chúng tôi tìm được thì cô không xong đâu!” Nói xong anh ta lập tức cúp máy.
Bởi vì đôi mắt anh ta vẫn luôn nhìn Kỷ Hi Nguyệt bên này, Triệu Húc Hàn và Long Bân cũng đã tới rất gần nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Họ lập tức thấy Kỷ Hi Nguyệt nhắm mắt lại, mọi người đều nhìn không ra cái gì, chỉ mơ hồ cảm giác không khí bốn phía bao lấy thi thể tựa hồ đang lưu động.
Rất nhanh, bọn họ hoảng sợ nhìn thấy thân thể của thi thể chậm rãi khô quắt đi, áo đen quần đen đầu mũ trùm đen đều bắt đầu bẹp xuống, thật giống như một khinh khí cầu bị thả khí.