Đốc Công Thiên Tuế

chương 12: chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cô nương ở Giáo Phường cũng không như ngài nói...” Nàng cúi đầu nói nhỏ, ” Còn nữa, trước mặt Đốc Công, sao dám lỗ mãng?”

Hắn khẽ hừ một tiếng, kéo ghế qua ngồi nghiêng phía trước nàng, Tương Tư lúc này mới cẩn thận nhặt tấm khăn trắng kia, nhẹ nhàng lau vết thương trước trán.

Cơn đau nhói khiến cho nàng cắn chặt môi, Giang Hoài Việt im lặng không lên tiếng nhìn nàng, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

Tương Tư chờ giây lát, không biết hắn đến cùng muốn làm gì, lại không dám mở miệng, ngay lúc bất an, Giang Hoài Việt bỗng mở miệng: “Ta vừa rồi có hỏi qua Dương Minh Thuận, vết thương của tỷ tỷ cô sẽ không chuyển nặng, chờ ít ngày nữa khi chuyện này kết thúc, hẳn là có thể trở về.”

“Thật sao?” Tương Tư không khỏi lén lút liếc hắn một chút, đè nén vui mừng trong lòng, thăm dò nói, ” Đốc Công bằng lòng để chúng ta đi?”

“Cô không phải nói ở lại cũng vô dụng sao?” Hắn cố ý dừng một chút, nhìn thấy Tương Tư vẻ mặt xấu hổ, mới hạ giọng, “Chẳng qua...!Trước đó, có lẽ cô sẽ phải bị thẩm tra một lần.”

“Thẩm tra?” Nàng ngạc nhiên.

“Còn chưa chắc chắn.” Nơi Giang Hoài Việt ngồi vốn là cách nàng không xa, lúc này, hắn nghiêng người về phía trước, áp bách lấy ánh mắt của nàng, “Chỉ là cô phải suy nghĩ một chút, người đã tiến vào Tây xưởng còn muốn sống ra ngoài, phải như thế nào?”

Hơi thở Tương Tư ngưng trệ.

Nàng chưa bao giờ thấy qua đôi mắt nào như vậy, đẹp đẽ lại lạnh lùng.

Tựa như chất kịch độc trong nhụy hoa khiến người hít thở không thông.

Nàng miễn cưỡng bình tĩnh lại, cố nặn ra vẻ tươi cười.”Nghe theo...!Đốc Công chỉ lệnh.”

Có một chút ý cười trong đôi mắt ấy, chỉ là dường như cái lạnh vẫn còn đó.

“Chỉ lệnh?” Hắn lắc đầu, “Cô chỉ là nói ra những gì bản thân tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy, cần gì chỉ lệnh?”

Tương Tư hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đốc Công dạy bảo đúng.”

Từ lúc nàng được đưa về tiểu viện, mấy ngày sau đó, chỉ có Phiên Tử một ngày ba lần đưa đồ ăn tới, những người còn lại đều không đến quấy rầy.

Sáng sớm ngày thứ ba, thời tiết âm trầm oi bức, Tương Tư được đưa tới nơi khác, nhìn thấy Phức Quân.

Phức Quân nằm trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng thấy được vết thương đều được đắp thuốc.

Nàng nhìn thấy Tương Tư rất là vui mừng, thừa dịp trong phòng không có người liền vội hỏi đến cùng là có chuyện gì đã xảy ra, Tương Tư chỉ nói Tây Xưởng muốn chờ tất cả mọi chuyện đều xử lý xong mới có thể để các nàng về Giáo Phường, những chuyện khác đều không đề cập đến.

Nhưng Phức Quân nhìn sắc mặt của nàng, cảm giác được là chuyện gì khác, không khỏi truy vấn: “Vậy bọn họ tại sao lại tách muội ra giam giữ?Những tên Phiên Tử kia...!Có bắt nạt muội hay không?”

“Không có.” Nàng vô ý thức quay đầu nhìn quanh một chút, rất nhanh cười cười, “Nếu thật sự bị khi nhục, muội làm sao còn có thể đứng đây với tỷ?”

“Nhưng ta...” Phức Quân còn muốn nói, Tương Tư đã ngắt lời: “Tỷ yên tâm, chỉ cần không làm bọn họ tức giận, hẳn là không sẽ rước họa vào thân.”

Phức Quân kinh ngạc nhìn nàng, Tương Tư nhẹ nhàng cầm bàn tay chồng chất vết thương, rũ mắt: “Tỷ tỷ, cho tới nay tỷ luôn lo lắng thay muội, nhưng bây giờ muội đã không phải là cô em nhỏ ở Tần Hoài mỗi giây mỗi phút đều muốn ỷ lại tỷ.”

Nghe lời này, Phức Quân trong lòng càng chua xót, miễn cưỡng chống người lên nói: “Không có việc gì là tốt nhất, cũng như tỷ lúc trước đã nói qua, hai xưởng Đông Tây đều là bọn xảo trá ác độc thâm hiểm, tuổi của muội còn nhỏ, chưa gặp gỡ nhiều người, ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa!”

Tương Tư suy nghĩ một chút, nhưng vẻ khó hiểu trong mắt nhanh chóng bị hàng mi dài che lại.

“Tỷ tỷ lại nghĩ đi đâu vậy? Thân phận như chúng ta, đối với Tây Xưởng có giá trị lợi dụng gì?” Nàng quay người rót ấm trà, còn chưa kịp đưa đến bên giường Phức Quân, ngoài cửa đã có người trầm giọng Gọi: “Tương Tư cô nương, nên đi!”

Nàng rời đi dưới ánh mắt nghi ngờ của Phức Quân, mới bước ra khỏi sân, liền bị hai tên Phiên Tử áp giải về phía trước.

Lần này không phải đưa đến hình phòng, mà là xuyên qua mấy cái sân, rẽ vào phòng tối ở một bên.

Gian phòng nhỏ hẹp âm u, sau khi bước vào tựa như lồng giam, nàng bất an đứng trong bóng tối, bốn phía hoàn toàn yên lặng.

Qua hồi lâu, bỗng nhiên cửa mở ra, có người đến kéo nàng ra ngoài.

Con đường màu xanh lam dẫn thẳng về phía trước, hai nhóm Phiên Tử dắt đao đứng im ở bên, đôi mắt u ám.

Có một bia đá sừng sững bên cạnh tiền sảnh cao chót vót, nàng thậm chí không thể nhìn nó với vẻ hoảng sợ tột độ, nhưng nàng chỉ có thể kiểm soát tâm trí của mình.

Mới bước vào ngưỡng cửa cao, liền thấy hai tên Phiên Tử kéo một người mang áo phạm nhân, nam tử tóc tai bù xù nam tử hướng ra ngoài cửa.

Người kia vừa phí công giãy dụa, vừa hét lên bừa bãi, nhưng lời nói lại không có đầu đuôi, giống như bị mất trí.

Tương Tư vốn không dám nhìn nhiều, nhưng mà người đang bị kéo ngang qua trừng mắt nhìn, nàng bị dọa đến sợ hãi tránh sang bên cạnh.

Chưa từng nghĩ đến chỉ trong vòng có mấy ngày, Cao Hoán vốn kiêu căng ngạo mạn lại lưu lạc đến hình dạng này!

Lúc này Phiên Tử ở sau lưng đẩy, nàng lập tức quỳ xuống, giọng hơi run: “Nô tỳ bái kiến các vị đại nhân.”

“Ngươi chính là quan kỹ bị bắt vào Cao Phủ?” Có người ở công đường chậm rãi đặt câu hỏi, giọng rõ ràng mười phần.

Nàng không dám nói nhiều, chỉ đáp: “Đúng vậy.”

Còn chưa chờ người kia hỏi lại, quan viên trung niên ngồi bên phải đã tức giận nói: “Nhìn quan kỹ này tuổi còn nhỏ, vốn là người dễ bị thao túng, lại ở tại Tây Xưởng mấy ngày nay, lời sao có thể chứng?”

Quan viên ngồi ở chính giữa sảnh bởi vì bị ngắt lời mà nhăn mày: “Lưu Đại Nhân, chưa hỏi đã kết luận lời nàng không thật, phải chăng ngài đã quá gấp gáp rồi?”

Người đàn ông trung niên đó là Lưu Học Sĩ, trước đó đã cố gắng hết sức để chống lại việc tra hỏi của Tây Xưởng với Cao Hoán.

Lúc đầu Hoàng đế đã quyết định để Giang Hoài Việt toàn quyền phụ trách việc này, nhưng mà Lưu Học Sĩ chờ quan viên kịch liệt phản đối, cũng đành phải thương lượng với Hồ Khiên đến Tây Xưởng thẩm tra.

Giang Hoài Việt bình thường kiêu căng hôm nay ngược lại làm bộ làm tịch khiêm tốn, mời hai người bọn họ ngồi ở vị trí chủ trì, bản thân chỉ ở một bên nghe, cũng không hề lên tiếng.

Nhưng cho dù là như vậy, Lưu Học Sĩ vẫn cảm thấy tên tiểu nhân nham hiểm như hắn có mặt ở công đường, liền tựa như âm hồn bất tán.

Còn có tên Hồ Khiên kia, tuy có cấp bậc cao hơn hắn ở trong nội các, xưa nay chỉ như bù nhìn, vừa rồi dường như tin tưởng toàn bộ lời khai các nghi phạm từ Tây Xưởng, khiến cho hắn đầy bụng tức giận.

Hắn biết rất khó để lật tẩy lời khai mà Giang Hoài Việt đã dâng cho Hoàng Thượng, nhưng hắn phải tìm chứng cứ vu oan giá họa bằng mọi cách, lúc này thấy Tương Tư cúi thấp đầu điềm đạm ngoan ngoãn, Lưu Học Sĩ liền bỗng nhiên đập mạnh miếng gỗ xuống bàn, quát lên: “Nữ tử dưới công đường nghe rõ, ngươi không cần e ngại quyền thế Tây Xưởng, nếu là có người uy hiếp lợi dụng ngươi, phải thành thật nói ra ở công đường này! Chúng ta là tuân lệnh Hoàng Thượng đến đây tra rõ sự thật chuyện này, ngươi không được có chỗ giấu diếm!”

Tương Tư giật mình, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nàng dù không dám nhìn kỹ, nhưng có thể đoán được Giang Hoài Việt hẳn là cũng ở công đường.

Cho dù hắn không ra mặt, cảm giác áp bách vô hình toát ra từ bốn phía, khiến cho nàng tim đập như trống chầu.

Môi của nàng hơi khô, giọng nói cũng trở nên khàn: “Đại nhân, nô tỳ tuyệt đối không dám nói dối.”

Hồ Khiên ngồi ở giữa liếc Lưu Học Sĩ một chút, vuốt râu hỏi: “Lời khai đã nói, sau khi ngươi bị bắt vào Cao Phủ, nghe được cuộc trò chuyện của hắn cùng thương nhân Tống Dẫn, bọn họ bàn bạc điều gì?”

Tương Tư cúi rạp người dập đầu nói: “Bẩm đại nhân, nô tỳ lúc ấy bị giam trong phòng, nghe được thương nhân kia hỏi thăm chuyện diễn biến thế nào, Cao Hoán liền đáp đã dâng lễ cho phía trên, bảo hắn không cần phải lo lắng.”

“Cấp trên? Có từng đề cập đến ai?”

Nàng do dự một chút, Lưu Học Sĩ lúc này ngồi thẳng người quát hỏi: “Làm sao lại ấp a ấp úng? Không phải là chột dạ?”

Tương Tư trong lòng rối bời, đúng vào lúc này, nghe được giọng nói trẻ tuổi thong thả chậm rãi lên tiếng: “Lưu Đại Nhân, tâm hỏa quá vượng cũng không tốt.

Thêm nữa, Hồ đại nhân đang thẩm vấn, ngài nếu như gấp gáp cũng phải chờ hắn hỏi xong rồi nói sau?”

Lưu Học Sĩ cười lạnh mấy tiếng, cũng không nhìn hắn chút nào.

Hồ Khiên đành phải nhẫn nại đề cập đến câu hỏi lại một lần, Tương Tư lúc này chỉ biết Giang Hoài Việt cũng ở công đường, mỗi một động tác hay lời nói đều được hắn giám sát, không thể có nửa điểm sơ suất.

Thế là áp chế sợ hãi trong lòng, thấp giọng đáp: “Nô tỳ nghe Cao Hoán nói một câu, hẳn là đưa cho một vị đại nhân họ Chu.”

Hồ Khiên hướng Giang Hoài Việt nhìn một chút, nhưng mà Lưu Học Sĩ đã xụ mặt chất vấn: “Nói bậy nói bạ! Dựa theo lời ngươi nói, Cao Hoán cùng Tống Dẫn biết rõ ngươi bị giam trong phòng, lại còn bàn luận những việc này bên trong, chẳng phải là khác thường?”

Tương Tư đôi mắt khẽ nhúc nhích: “Nô tỳ đã cố phản kháng, bị Cao Hoán đánh ngất đi nhốt vào phòng, trong lúc bọn họ bàn chuyện trong phòng, nô tỳ từ từ tỉnh dậy có nghe được một phần nội dung.”

Lưu Học Sĩ nghiêm mặt nói: “Quan kỹ trước đó bị Cao Hoán đưa vào trong phủ không phải người khác sao? Bản quan đã phái người thẩm tra qua, Phức Quân và ngươi là quan hệ tỷ muội, hiện tại nàng ở chỗ nào? Vì sao từ lúc chuyện xảy ra đến bây giờ chưa quay về Khinh Yên Lâu?”

Truy hỏi dồn dập khiến Tương Tư bàng hoàng, trước đây Giang Hoài Việt cũng không có chỉ dẫn cặn kẽ làm sao trả lời các vấn đề này, ánh mắt Lưu Học Sĩ lạnh lùng, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.

Tương Tư vô ý thức nâng mắt nhìn một chút, bóng dáng từ phía bên kỷ án sảnh trái lọt vào tầm mắt.

Áo mãng bào đỏ ô Kim quan, Giang Hoài Việt vẫn là đạm mạc trầm tĩnh như thế, tay bưng chén trà bằng sứ xanh, không chút biến sắc nhìn về phía bên này.

“Phức Quân tỷ tỷ bị Cao Hoán đánh đến trọng thương, cho nên tạm thời ở chỗ này tĩnh dưỡng, ta cũng ở lại đây chăm sóc nàng...” Tương Tư lời mới xong phân nửa, Lưu Học Sĩ đã cười lạnh một tiếng, “Tĩnh dưỡng? Chẳng lẽ Tây Xưởng này trở thành nhà từ thiện hay sao? Ta thấy rõ ràng là bị giam lỏng ở đây, vì chính là để tạo dựng chứng cứ giả mạo thôi.”

Lời vừa nói ra, bầu không khí ở công đường bỗng nhiên ngưng trệ.

Hồ Khiên sắc mặt xấu hổ, Giang Hoài Việt vẫn không nói một lời, khóe môi uống trà có chút giương lên, giữa hàng mày có phần mỉa mai giễu cợt.

Tương Tư hi vọng hắn có thể mở miệng giúp đỡ, nhưng nhìn hắn tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, trong lòng không khỏi có mấy phần lo sợ nghi hoặc, chỉ đành phải nói: “Đại nhân dựa vào cái gì mà cho là vậy? Tỷ muội chúng ta cùng vụ án Cao Hoán có liên quan, cho nên Đô đốc đại nhân mới giữ chúng ta ở đây.

Nô tỳ cũng không có bị giam lỏng, cũng không biết cái gì là ngụy tạo bằng chứng.”

“Cao Hoán vừa rồi đã nói rõ ràng, từ lúc ngươi được đưa về phủ, hắn căn bản không cùng Tống Dẫn bàn bạc chuyện gì, có muốn gọi hắn cùng đến công đường đối chất với ngươi không?” Lưu Học Sĩ hai hàng lông mày giơ lên, tiếng nói sắc bén.

Lòng bàn tay Tương Tư giấu ở trong tay áo bắt đầu đổ mồ hôi, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân gì, trước lời định tội này, nàng lại quyết tâm ngẩng đầu dùng đôi mắt tỏng suốt nhìn thẳng đối phương.

“Đại nhân, nô tỳ dù không biết Cao Hoán đã khai gì, nhưng điều mà nô tỳ biết, hắn chính tên ác bá ỷ thế hiếp người.

Dạng này người vì mạng sống, tất nhiên sẽ lươn lẹo, sao có thể tin là nói thật? Đại nhân nếu không tin nô tỳ, có thể đến xem thương thế của Phức Quân tỷ tỷ, nhìn xem thủ đoạn Cao Hoán đến cùng là độc ác ra sao, suýt nữa lấy luôn tính mạng tỷ tỷ.

Còn có tên thương nhân họ Tống, đại nhân không phải cũng có thể thẩm vấn hắn sao? Nô tỳ chẳng qua một quan kỹ từ giáo phường, sao dám ở trên công đường mở mắt nói dối?”

“Khá lắm nhanh mồm nhanh miệng, xem ra ngươi chỉ giỏi vu oan giá họa! Người đâu, kéo xuống cho hai mươi trượng, xem còn dám mạnh mồm mạnh miệng nữa hay không!”

“Lưu Đại Nhân.” Giang Hoài Việt tĩnh tọa ở một bên bỗng nhiên ngắt lời hắn, “Xin hỏi đại nhân luôn miệng cho rằng quan kỹ này bị người ta áp chế, phải chăng có chứng cứ?”

Lưu Học Sĩ khinh bỉ nói: “Trước mắt ngươi ngồi ngay ngắn ở công đường, lời nàng nói sao có thể tính thật?”

Giang Hoài Việt đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng: “Giang mỗ bắt người hay cứu người đều có chứng cứ rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều có, trong phủ Cao Hoán có lượng lớn vàng bạc châu báu không rõ nguồn gốc, đám thương nhân kia lại lần lượt khai ra từng hối lộ chính là vì thay con cháu thăng quan tiến chức.

Hoàng Thượng đã nói việc này không thể tha thứ, mà bây giờ Lưu Đại Nhân lại một lòng muốn từ đó gây sự, cho rằng những chứng cứ này đều một tay ta tạo ra.

Giang mỗ xin hỏi Lưu Đại Nhân, ngài làm như vậy, là vì nhìn ta không vừa mắt, hay là cùng Cao Hoán cũng có chỗ liên quan, bởi vậy muốn giúp hắn bỏ trốn chịu tội?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio