Là Dung Dung gọi đến, định đến nhà họ Phạm uống trà trò chuyện với cô, sau khi biết cô đến công ty thì cứ la hét đòi phải đến tham quan cho biết.
Giang Tâm Đóa biết nhất định là vì cô bạn tốt của mình muốn tìm Phạm Trọng Nam, hy vọng từ hắn nghe được chút nội tình nào đó có lợi cho mình. Dù sao ăn trưa với Phạm Trọng Nam xong cô cũng không có chuyện gì làm, buổi tối lại không phải đến trường, vừa khéo có người cùng trò chuyện, với lại cô cũng muốn hỏi bạn tốt chuyện tối qua tham gia tiệc đính hôn.
Vừa ngắt điện thoại thì đã thấy Phạm Trọng Nam đẩy cửa vào.
'Anh bận xong rồi sao?'
Thấy hắn bước vào, Giang Tâm Đóa nở nụ cười ngọt ngào, tiến đến kéo tay hắn, 'Nhanh đi rửa tay đi.'
'Em đặt cơm rồi sao?' Phạm Trọng Nam nhướng mày nhìn hộp cơm đặt trên bàn, để mặc cô kéo mình đến phòng vệ sinh rửa tay.
'Không phải, em bảo đầu bếp ở nhà làm.'
Nói rồi cô kéo hắn vào phòng vệ sinh, cau đôi mày thanh tú khi thấy hắn vẫn đứng yên như tượng, chỉ huy hắn cởi áo vest ra khoác nó lên cánh tay còn mình thì giúp hắn cởi nút tay áo sau đó lật lên mấy lượt đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn rỏi.
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khi giúp hắn lật tay áo khiến lòng Phạm Trọng Nam ấm áp vô cùng, 'Đóa Đóa...'
Hắn thấp giọng gọi tên cô, đổi lại nhận được một nụ cười rạng rỡ đẹp đến mê hồn, 'Rửa tay nhanh lên, đợi lát nữa thức ăn nguội hết thì không ngon đâu.'
Giờ hắn hoàn toàn chẳng thèm ăn gì cả, giờ hắn chỉ muốn ăn cô, chỉ muốn một ngụm nuốt luôn cô vào bụng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Phạm Trọng Nam kéo cô vào lòng rồi bế bổng lên, đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, trước khi cô kịp có phản ứng gì, đôi môi với những đường nét rõ ràng đã áp xuống, nuốt hết những lời cô đang muốn nói vào bụng...
Nhiệt độ trong phòng vệ sinh bỗng trở nên nóng đến không chịu được...
Người đàn ông tham lam hút lấy sự ngọt ngào đến say lòng của cô, mãi cho đến khi kết thúc nụ hôn tưởng chừng dài đến cả thế kỷ này hắn vẫn không nỡ buông cô ra, hơn nữa chừng như còn lưu luyến, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng miết trên đôi cánh môi mềm đã bị hôn đến càng thêm hồng nhuận ướt át của cô.
'Đóa Đóa...' Kề môi bên tai cô, Phạm Trọng Nam thì thào gọi.
Giọng nói trầm thấp như say lòng người mang theo một chút khàn khàn đầy từ tính lại khiến người ta có cảm giác an toàn một cách lạ thường, nhất là sau nụ hôn nóng rực kia, càng trầm thấp, càng đầy sức quyến rũ.
'Gì?' Đôi má trắng nõn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, đôi mắt long lanh mê li như phủ một lớp sương mù, mấp máy môi trả lời theo bản năng.
'Ăn cơm.' Người đàn ông nhìn cô gái vừa bừng tỉnh từ cơn sóng tình cứ một mực cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn, vẻ thẹn thùng đó khiến tâm tình hắn cực tốt.
Sắp làm mẹ người ta rồi mà vẫn thẹn thùng đến thế sao?
Hắn cúi xuống hôn phớt lên tóc cô, lúc này mới thỏa mãn ôm cô từ bồn rửa tay xuống, rửa tay xong rồi cùng bước ra.
Lúc Dương Dung Dung đến tập đoàn Phạm thị, vì không có hẹn trước nên bị chặn lại nơi đại sảnh.
Cô gọi điện thoại cho Giang Tâm Đóa nhưng lại không có ai nghe, gọi cho Lạc Tư cũng không gọi được, cả hai người này, không biết đang làm gì nữa.
Tức tối, Dương Dung Dung nhìn cô tiếp tân, 'Tôi là Dương Dung Dung, bạn của Phạm phu nhân, cô giúp tôi gọi đến phòng làm việc của Phạm Trọng Nam, bảo cô ấy nghe điện.'
Đáp lại vẻ bực dọc của Dung Dung, cô tiếp tân vẫn cười một cách lịch sự, 'Thực xin lỗi Dương tiểu thư, ở đây tôi không thấy có ghi chép về chuyến đến thăm của cô, tôi cũng không có quyền gọi điện thoại cho Phạm tổng.'
Gần nửa năm nay số lần Phạm boss đến Singapore càng lúc càng nhiều, thời gian làm việc ở đây vì vậy cũng nhiều hơn hẳn khiến cho cả phòng thư ký ngày nào cũng khẩn trương như sắp có chiến tranh, chỉ sợ mình làm sai chuyện gì chọc giận boss huống gì là những người ở cấp bậc thấp như các cô, lại càng phải thận trọng hơn nữa.
Hôm nay vị tiểu thư này căn bản là không có hẹn trước mà muốn trực tiếp lên tìm boss, nếu cô gọi điện lên bảo với phòng thư ký thì chẳng phải tự dưng chịu mắng hay sao?
'Vậy được, số điện thoại bao nhiêu, tôi tự gọi.' Dương Dung Dung nhường một bước.
'Thực xin lỗi, tôi không thể tùy tiện tiết lộ.'
Chết tiệt! Thật muốn mắng một câu thô tục.
'Vậy cô muốn tôi làm thế nào?' Dương Dung Dung bực dọc hỏi, điện thoại trên tay “cạch” một tiếng, đập mạnh xuống quầy tiếp tân khiến cô gái giật nảy mình, cũng khiến bảo vệ bắt đầu chú ý đến động tĩnh bên này, một người bảo vệ vẻ mặt lạnh lùng bước đến.
'Cô à, nơi đây là chỗ làm việc, xin cô rời đi.'
Dương Dung Dung tức đến suýt ngất, cô nhìn có giống loại người nhàn rỗi đến đây gây sự không chứ?
'Phải thế nào thì tôi mới được lên đó?'
'Vậy xin cô đăng ký cuộc hẹn ở đây.'
Chết tiệt! Dương Dung Dung quyết định gọi thẳng về nhà họ Phạm tìm quản gia, nhờ ông gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam, vừa mới xoay người lại đã thấy thang máy chuyên dụng dừng lại, người bước ra là người khiến cô mỗi lần thấy là một lần bực dọc – Lý Triết.
Còn Lý Triết cũng đã thấy Dương Dung Dung đứng đó cùng bảo vệ và cô nhân viên tiếp tân, vừa định đi qua xem xảy ra chuyện gì thì cũng cùng lúc nhìn thấy Dương Dung Dung gọi điện thoại.
Cô ấy chắc là đến tìm Lạc Tư chứ gì? Xem ra tình cảm phát triển thật nhanh! Lý Triết xoay người rời đi, trong đôi mắt tinh anh trước giờ chợt thoáng qua một chút buồn bã không dễ phát hiện.
'Tại sao không thể cho tôi biết?' Dương Dung Dung lần nữa tức muốn phát điên, quản gia của nhà họ Phạm thế mà lại nói với cô không thể cho cô biết số điện thoại của Phạm Trọng Nam. Lần đầu tiên Dương Dung Dung cảm thấy muốn tìm một người lại khó đến như vậy, nhất là người đó lại là dạng đại boss như Phạm Trọng Nam, haizzz, khó còn hơn lên trời nữa.
Mà điện thoại của Đóa Đóa vì sao không ai nghe chứ? Còn Lạc Tư chế giẫm kia nữa, đi đâu mất rồi?
Khóe mắt liếc thấy Lý Triết đang định đi ra khỏi cửa công ty, Dương Dung Dung đành liều một phen, tay cầm điện thoại chân bước vội đến.
'Này, anh đứng lại cho tôi.' Cô dừng lại cách hắn khoảng một mét nhưng lại dùng một chữ “này” không chút lịch sự để gọi.
Cô, không muốn gọi thẳng tên hắn.
Tuy rằng giữa hai người đã từng có quan hệ thân mật nhất nhưng trên thực tế, quan hệ giữa họ còn không tính là bạn bè, cô biết hắn không thích tính ngang bướng cảu cô, còn cô cũng không thích cá tính luôn tự cho là đúng của hắn.
Cho nên, có thể nói họ nhìn nhau là thấy chướng mắt. Nếu như không phải vì đi tìm Đóa Đóa, thuận tiện hỏi Phạm Trọng Nam vài tin mật về tình hình của thị trường chứng khoán, cô căn bản là không có hứng thú nói chuyện với hắn.
Haizz, năm triệu của cô quả nhiên là không dễ kiếm. Tên Lạc Tư kia lại không chịu giúp cô phân tích thị trường chứng khoán mỗi ngày, đôi khi cô gọi điện cho hắn, nếu không phải đang ngủ thì là đang bận không có thời gian để ý cô, hại cô mấy ngày nay chẳng có thu nhập gì đáng nói, thật không dễ dàng gì Phạm Trọng Nam mới về nước, cô đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.
Hừm, tính ngang ngược này vẫn không thay đổi chút nào! Nếu như hắn có thể cứng rắn một chút thì nên coi như không nghe thấy mà tiếp tục rời đi mới phải, thế nhưng đôi chân lại không nghe lời lí trí. Chân tuy dừng lại nhưng người không chịu quay đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi, 'Dương tiểu thư, có chuyện gì sao?'
'Tôi muốn tìm Phạm Trọng Nam.'
Gì? Không phải đến tìm Lạc Tư sao? Lý Triết tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không định hỏi quá nhiều chuyện của hai người, 'Trong lịch trình làm việc của boss không có sắp xếp gặp mặt cô.'
Hắn nói bằng giọng bình thản.
Bỏ đi, cùng lắm là cô ngồi đây đợi Đóa Đóa xuống là được! Dù sao hai người cũng đã hẹn thời gian xong rồi, có lẽ của Đóa Đóa hết pin đã tắt nguồn mất rồi, đến giờ hẹn chắc bạn ấy sẽ gọi lại thôi.
Quyết định như vậy, Dương Dung Dung mím môi xoay người đi về phía đại sảnh, cô không tin là ngồi chờ ở đây cũng bị họ đuổi.
Không nghe thấy sau lưng có ai trả lời nhưng từng tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Triết cố đè nén cảm giác lo lắng trong lòng xoay người lại, vừa kịp thấy bóng lưng thẳng tắp của Dương Dung Dung đang rời đi, cuối cùng, hắn vẫn dằn lòng không được...
'Tôi đưa cô lên.'
Mặc kệ hắn vì sao lại từ chối sau đó lại đổi ý, Dương Dung Dung không muốn suy đoán quá nhiều, nhưng từ chối vận may ập đến không phải là tác phong của cô, cho nên cô tiếp nhận lời đề nghị của hắn.
'Cám ơn.' Cô cũng dùng giọng xa lạ đáp lại.
Hai người nối chân nhau đi vào thang máy chuyên dụng khiến cả cô tiếp tân lẫn bảo vệ đều nhìn đến trố mắt.
Trợ lý đặc biệt Lý Triết trước giờ tác phong làm việc luôn nghiêm cẩn chừng mực như boss lại biết cô gái ngang tàng kia? Hơn nữa còn đích thân dẫn cô vào?
Chẳng lẽ cô ấy thực sự là khách quý của boss? Chắc họ không xui xẻo như vậy chứ?
Trong chiếc thang máy chuyên dụng, hai người mỗi người đứng ở một góc, không nói một lời.
Dương Dung Dung thì cúi đầu nghịch điện thoại còn Lý Triết thì nhìn bóng cô phản chiếu qua vách tường sáng loáng của thang máy.
Rõ ràng chỉ ngắn ngủi một phút thôi nhưng bầu không khí trong thang máy an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Có lẽ đối với cả hai người, một phút này quả thực dài đăng đẵng khiến cả hai đều thấy không được tự nhiên nhưng lại không chịu tỏ vẻ yếu thế trước mặt đối phương.
Bỗng dưng, một hồi chuông điện thoại du dương phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong thang máy, là điện thoại của Lý Triết.