Mấy ngày nay tâm tình Giang Tâm Đóa cực tốt, trên môi lúc nào cũng là nụ cười hớn hở.
Bởi vì từ khi Phạm Trọng Nam cài đặt Skype, thời gian hai người tâm sự đã tăng lên rõ rệt. Tuy rằng không nhìn thấy người, cũng không nghe được tiếng nói nhưng lại có cảm giác gần gũi như giờ phút nào họ cũng đang ở bên nhau.
Nếu như không phải bởi vì mang thai, không được cầm di động hay Ipad chơi quá lâu thì chắc là cô sẽ ôm chúng chơi suốt ngày, với lại còn phải suy nghĩ làm sao không ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Nhưng từ tối qua nói chuyện xong với hắn cho đến giờ vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam xuất hiện trên Skype, cũng không trả lời tin nhắn của cô nên uống trà chiều xong, Giang Tâm Đóa nhìn chiếc điện thoại di động vẫn một mực không có động tĩnh của mình, suy nghĩ xem có phải làm hắn bận quá không? Bằng không vì sao thời gian trả lời một tin nhắn cũng không có chứ?
'Thiếu phu nhân...'
Đang ngẩn người nhìn chiếc điện thoại thì Giang Tâm Đóa chợt nghe tiếng quản gia gọi mình.
'Đinh quản gia, có chuyện gì?' Giang Tâm Đóa chỉ liếc mắt nhìn vị quản gia đứng sau lưng mình một cái rồi tầm mắt lại quay lại với chiếc điện thoại trên bàn trà.
'Thiếu gia bảo cô đến sân bay ngay bây giờ.' Đinh quản gia cung kính nói.
'Gì?' Giang Tâm Đóa tưởng rằng mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn sắc mặt không hề thay đổi của người quản gia bằng ánh mắt khó tin.
Ông đang nói với cô là Phạm Trọng Nam bảo cô đến sân bay sao?
Hắn về rồi sao? Vì sao tối qua nói chuyện với cô lâu như vậy mà không nghe hắn nhắc đến nửa câu chứ? Không phải hắn nói hôm nay đi Pháp sao? Chẳng lẽ cô bị chứng bệnh đãng trí?
'Máy bay riêng của thiếu gia một tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay Changyi, chỉ có thể lưu lại hai giờ sau đó phải bay đi Paris, ngài ấy muốn gặp cô. Vì để tiết kiện thời gian, chỉ có thể phiền cô đến sân bay một chuyến.'
Từ Luân Đôn đến Paris đâu cần phải qua Singapore? Vậy là hắn cố tình quay lại thăm cô sao?
Là bởi vì ngày nào cô cũng nói nhớ hắn cho nên, dù chỉ có hai tiếng ngắn ngủi hắn cũng muốn quay lại sao?
'Nhưng tối qua đâu có nghe Trọng Nam nói như vậy?' Giang Tâm Đóa không có tâm tư suy nghĩ xem vì sao người trước giờ luôn không cho cô ra ngoài như hắn hôm nay lại bảo cô nhanh chóng đến sân bay gặp mình trong thời gian ngắn như vậy.
Sự nhớ mong khiến cô mất đi năng lực suy xét, hiện giờ điều cô lo lắng chỉ là làm sao kịp thời gian đến sân bay gặp Phạm Trọng Nam, cho dù chỉ có thể gặp mặt nhau một giờ nửa khắc cô cũng muốn đi.
'Chắc là thiếu gia muốn dành cho cô một điều ngạc nhiên.' Quản gia đi theo sau lưng cô nhàn nhạt giải thích.
'Ừ.'
Nếu như là trước đây Giang Tâm Đóa tuyệt đối không tin một người như Phạm Trọng Nam lại biết gây bất ngờ cho người khác nhưng qua sự tiếp xúc và hiểu biết trong khoảng thời gian này khiến cô tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cô không ngờ là, sự tin tưởng mà mình dành cho hắn khiến cho “bất ngờ” trở thành “không ngờ“.
Sân bay Changyi
Suốt trên đường đi trái tim Giang Tâm Đóa đập rộn ràng, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng. Sau khi tới sân bay, cô theo chân quản gia và mấy người vệ sĩ cùng tiến vào phòng khách VIP đợi máy bay của Phạm Trọng Nam.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, thấy cách giờ máy bay hạ cánh không còn xa, Giang Tâm Đóa sốt ruột muốn ra trước nên đứng lên khỏi chiếc sofa bằng da thật kia định bước ra ngoài, nào ngờ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa ập đến.
Chẳng lẽ vì quá lâu không ra ngoài cho nên không thích ứng nổi với khí hậu bên ngoài sao? Giang Tâm Đóa lắc lắc đầu, lần này cơn choáng váng lại càng nghiêm trọng hơn.
'Thiếu phu nhân, sao vậy?' Từ bên ngoài bước vào, Đinh quản gia thấy thân hình lảo đảo của cô liền tiến đến đỡ.
'Tôi...chóng mặt...' Giang Tâm Đóa chỉ mới nói được mấy chữ thì cả người đã mất đi tri giác ngã xuống, trước khi ý thức mất đi, cô theo bản năng lấy hai tay che lại phần bụng đã nổi tròn của mình.
Khi ý thức lần nữa trở lại, Giang Tâm Đóa phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Theo bản năng, cô lấy tay sờ bụng, khi nhận ra không có điểm khác thường nào thì mới coi như yên lòng đôi chút.
Từ trên chiếc giường xa lạ cô cẩn thận ngồi dậy nhìn một vòng xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra mình đang ở trên một chiếc máy bay.
Là Phạm Trọng Nam ôm cô lên máy bay sao? Vậy hắn đâu?
Lòng đầy vui sướng Giang Tâm Đóa xuống giường tìm hắn, chân vừa chạm đất thì một giọng nói quen thuộc vọng đến khiến cô chợt khựng lại.
'Không cần xuống giường, máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ. Chúng ta cứ nói chuyện ở đây được rồi.'
Phạm Nhân Kính vừa nói vừa ngạo nghễ chống gậy đi vào, khi đến bên sofa đối diện với giường thì ngồi xuống.
Giang Tâm Đóa há miệng trợn mắt nhìn ông lão trước mặt. Quản gia rõ ràng nói với cô là Phạm Trọng Nam bảo cô đến sân bay gặp mặt kia mà, vì sao người gặp cô lại là ông ấy?
Vậy Phạm Trọng Nam đâu? Quản gia đâu?
Chẳng lẽ Đinh quản gia gạt cô? Vì sao phải làm như vậy? Trong đầu cô có muôn ngàn câu hỏi lướt qua, còn sắc mặt cũng vì đó mà trở nên tái nhợt.
'Ông muốn đem tôi đi đâu?' Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Giang Tâm Đóa cố bắt mình phải bình tĩnh lại, không nên hoảng sợ quá mức, dù sao bây giờ ông tỏ vẻ gì là thù địch với cô.
Đối diện với tình huống đột ngột xảy ra mà còn có thể trấn tĩnh được như vậy, cô gái này cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của ông, trong mắt Phạm Nhân Kính thoáng qua một tia tán thưởng hiếm khi có.
'Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm gì con.'
Mục đích của ông chỉ là đứa bé trong bụng cô.
Nhìn bụng cô thế này, nếu như không phải biết trước cô đã mang thai bao lâu chắc ông còn cho rằng mình hoa mắt.
'Ông rốt cuộc muốn thế nào? Giang Tâm Đóa thấy ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm nơi bụng mình, theo bản năng vội lấy hai tay che bụng.
Chắc là ông sẽ không lẳng lặng bắt cô đi sau đó nhốt cô lại cho đến khi sinh con mới thôi đấy chứ?
Sao lại có người độc ác như vậy chứ?
'Giang tiểu thư, tôi biết cô là người thông minh. Tôi sẽ không làm hại đến cô, mục đích của tôi chỉ là đứa bé.'
'Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đem con của mình trở thành con cờ của bất cứ ai.' Giang Tâm Đóa lần nữa tỏ rõ quyết tâm của mình. 'Con là của tôi với Trọng Nam, ai cũng đừng hòng cướp đi.'
Người làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, rốt cuộc Giang Tâm Đóa đã hiểu câu nói năm xưa chị Tịnh Nhã đã nói với mình.
'Cô yên tâm. Nếu như đứa bé trong bụng cô là con gái, tôi sẽ không giành với cô. Tôi chỉ muốn một người thừa kế.'
'Ông...' Tuy rằng sớm đã biết Phạm Nhân Kính chỉ muốn một người thừa kế mà thôi nhưng khi được nghe điều này lần nữa, Giang Tâm Đóa vẫn thấy tức giận vô cùng, 'Đứa bé trong bụng tôi là con gái, giờ ông thả tôi đi được rồi chứ?'
Cho dù là chưa hoàn toàn xác định nhưng để thoát khỏi ông ta, Giang Tâm Đóa chỉ đành nói như vậy.
'Trước khi tôi chưa đích thân xác minh, tôi sẽ không tin lời nói của bất kỳ ai. Cho nên, cô cũng không cần tìm những lý do ngớ ngẩn như vậy để qua loa với tôi.'
'Phạm Trọng Nam không phải là người thừa kế của ông đó sao? Tại sao còn phải tìm thêm một người khác?'
Cô biết quan hệ giữa họ trước giờ luôn không tốt. Phạm Trọng Nam cũng không phải là một người mà người khác có thể dễ dàng nắm trong tay nhưng cho dù thế nào hắn vẫn là cháu nội của ông kia mà.
Cho dù không nghe lời đến nấy thì hắn vẫn là người của nhà họ Phạm, không phải sao?
Nghe Giang Tâm Đóa hỏi vậy, trên gương mặt hà khắc của Phạm Nhân Kính thoáng lộ một ý cười, 'Xem ra cô vẫn không biết gì về nhà họ Phạm chúng tôi.'
Nhìn nụ cười châm chọc và giọng điệu trào phúng của ông, lòng Giang Tâm Đóa chợt thắt lại, như linh cảm có điều gì được che dấu đã lâu sắp được bày ra trước mắt cô vậy.
Cô có chút sợ hãi, có chút bất an, không muốn tiếp tục nói chuyện với ông nữa.
'Những chuyện không nên biết thì tôi không muốn biết. Tôi không muốn đi với ông, cũng không muốn ông làm gì con tôi cả.' Giang Tâm Đóa cẩn thận xuống giường, đi ra ngoài cabin.
Dù sao thì máy bay vẫn chưa cất cánh, chỉ cần có một chút xíu cơ hội cô cũng không bỏ cuộc.
Nhưng tốn thật nhiều tâm tư mới đưa được Giang Tâm Đóa lên máy bay, Phạm Nhân Kính làm sao có thể dễ dàng thả cô đi cho được. Vừa mới bước ra cửa cabin, hai vệ sĩ thân hình cao lớn đã đưa tay chặn lại, khí thế bức người đó khiến Giang Tâm Đóa không tự chủ được lùi lại một bước, tức giận trừng mắt nhìn Phạm Nhân Kính, 'Ông làm như vậy, có từng hỏi qua Phạm Trọng Nam chưa?'
Ông làm vậy không phải là bắt cóc thì là gì chứ?
Phạm Nhân Kính cười lạnh một tiếng, 'Cô dường như rất quan tâm nó?'
Một cô gái quan tâm một người đàn ông như vậy, ngoại trừ yêu thì chẳng còn gì khác.
'Phạm Trọng Nam là chồng tôi, tại sao tôi không thể quan tâm anh ấy chứ?'
'Cô căn bản là không hiểu gì về nó mà đã quan tâm đến như vậy? Không sợ mình yêu lầm sao?'
'Cho dù là yêu lầm thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông.'
'Yêu phải một người căn bản là không có trái tim, ngay cả cha ruột của mình cũng có thể đích thân ra tay giết chết, Giang tiểu thư, cô ở bên nó vậy có khác gì ngủ chung với cọp đâu?'
Cái gì?
Máu trong người Giang Tâm Đóa bởi vì câu nói kia của Phạm Nhân Kính mà gần như bị rút đi hết! Cô loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, cả người như không còn chút sức phải tựa vào cửa cabin thì mới đứng vững được...
Ông ta nói cái gì?