Lòng Giang Tâm Đóa chợt chùng xuống, nước mắt bất ngờ trào ra rồi rất nhanh rơi xuống, một giọt rồi một giọt tí tách rơi trên mu bàn tay hắn, dưới ánh đèn, những giọt nước mắt càng thêm trong suốt như thủy tinh...
Động tác trên tay Phạm Trọng Nam chợt ngừng lại, hắn ngước đầu nhìn cô gái lúc này đã lệ rơi đầy mặt trước mắt mình, lòng chợt thắt lại, 'Sao vậy? Khó chịu lắm sao?'
Người khó chịu, là hắn mới đúng chứ?
Cô lắc đầu nhưng nước mắt càng rơi dữ dội hơn!
Dè dặt để chân cô xuống, Phạm Trọng Nam ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, rút một chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má nhưng càng lau nước mắt càng rơi nhiều, rất nhanh đã thấm ướt chiếc khăn trên tay hắn.
'Nói anh nghe xem, có chuyện gì?' Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành ôm chặt cô hơn, tay nhẹ vỗ về sau lưng, để mặc cô khóc.
Hôm nay lúc đón cô từ máy bay xuống cho đến vừa nãy cô không hề rơi một giọt lệ nào, cũng không nói gì, không hỏi gì, chỉ an tĩnh ăn cơm, lên giường.
Nhưng nửa đêm thức giấc đến tìm hắn sao lại trở thành thế này? Hay là trước đó gặp ác mộng?
'Đóa Đóa, đừng khóc nữa, được không?' Cô khóc đến nỗi hắn cảm thấy cả thế giới này đều đang đổ mưa vậy.
Nhưng cô vẫn khóc không ngừng khiến hắn cảm thấy thật bất lực.
'Hôm nay ông ta nói gì với em?'
Cho dù người mang thai cảm xúc hay thay đổi thì cũng sẽ không khóc đến độ này.
Tuy rằng không muốn nhắc tới những chuyện xưa cũ mà hắn đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nhưng nếu đem so chúng với những giọt nước mắt của cô, bên nào nặng bên nào nhẹ hắn rất rõ ràng.
Nếu như cô muốn hỏi, hắn sẽ nói cho cô biết. Phạm Trọng Nam tự nhủ với lòng như vậy nhưng nghĩ đến chuyện chân tướng sẽ được phô bày trước mặt cô, hắn vẫn không tránh được có chút chùng lòng.
Nghe hắn hỏi vậy, Giang Tâm Đóa vốn còn đang thút thít khóc chợt ngẩn ra, cô vẫn nép vào trong ngực hắn, nhè nhẹ lắc đầu.
Đây chắc là nỗi đau đớn nhất trong lòng hắn, cô không muốn đào bới nó lên.
Có những nỗi đau, cho dù trải qua bao nhiêu lâu đi nữa, nhắc đến một lần vẫn đau một lần! Chân tướng đối với cô mà nói cũng không đến nỗi quan trọng như vậy bởi vì cô tin tưởng người đàn ông trước mặt mình.
'Đóa Đóa...' Trong tiếng gọi gần như là thì thào đó, hắn nâng mặt cô lên.
Lệ vẫn chưa khô nhưng đôi mắt cô như bầu trời vừa được một cơn mưa rửa sạch vậy, tinh khiết mà sáng lạn lạ thường.
Giang Tâm Đóa chống tay nơi ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ mà đều đặn của hắn, cảm nhận tình ý mà hắn muốn nói truyền khắp châu thân.
'Mặc kệ ông ta nói gì, đều đã không quan trọng.' Cô nói rành mạch từng chữ một, 'Em tin tưởng anh không phải là loại người như vậy, nhất là từ miệng ông ta.'
Như vậy đủ rồi! Cô cho hắn sự tin tưởng lớn như vậy, hắn còn mong cầu gì nữa!
'Đóa Đóa...'
Người đàn ông từ sau năm tuổi chưa từng lại rơi một giọt lệ lúc này lại cảm thấy vành mắt nóng hổi thật khó chịu, có thứ gì đó từ sâu thẳm nơi đáy lòng dâng thẳng lên mắt, muốn tràn ra ngoài...
'Đóa Đóa...'
Hắn nhắm mắt, cố gắng không để những thứ biểu trưng cho sự yếu đuối đó tràn ra ngoài, mà môi hắn, chuẩn xác đáp len môi cô, triền miên hôn...
Nhu tình...
Thương tiếc...
Yêu thương...
'Hứa với anh, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì em cũng phải tin tưởng anh.'
'Được.' Cô phủ phục trong lòng hắn, dịu ngoan hứa.
'Đóa Đóa...' Nhẹ nhàng bạt những sợi tóc rối của cô ra sau tai, hắn trìu mến gọi.
'Gì?' Khóc đã mệt, cô tựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, trầm trầm muốn ngủ.
'Ngày mai em đi Mỹ đi.'
Mỹ? Cô ngẩn người một giây sau đó vẫn như cũ, cho hắn một câu trả lời thật nhu thuận, 'Được.'
Một giờ sáng.
Phạm Trọng Nam nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ thật say bên cạnh mình, đầu cô đang gối trên cánh tay hắn, gương mặt xinh xắn gác lên hõm vai hắn, hơi thở đều đặn của cô quẩn quanh bên tai hắn.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện cứ thế nhìn cô ngủ, không làm gì cả.
Nhưng thực tế khiến hắn không thể không dời tầm mắt, nhẹ nhàng cẩn trọng dời đầu cô xuống gối sau đó ngồi dậy, xuống giường, giúp cô kéo chăn đắp cẩn thận sau đó khom lưng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Đến phòng sách, hắn không mở đèn mà đi thẳng đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại, ấn mở màn hình, dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc điện thoại, rất nhanh ấn phím...
Từ phòng hỏi cung của sở cảnh sát bước ra, Tống Cẩn Hành vừa châm thuốc vừa nghe điện thoại, 'Tôi lúc nào được thả ra cậu cũng biết được nữa sao? Lợi hại thật!'
'Ngày mai tôi muốn đưa Đóa Đóa đến Mỹ, cậu cũng đi cùng đi.' Phạm Trọng Nam lúc này không có thời gian nói đùa với hắn.
'Shit!' Tống Cẩn Hành mắng một câu thô tục, 'Sớm biết như vậy tôi đã xin bị giam một năm rồi.'
Phạm Trọng Nam vừa nói muốn hắn cùng qua Mỹ là hắn đã biết bạn của mình định làm gì rồi.
Tống Cẩn Hành hắn tuy chỉ ba mươi tuổi nhưng trong thế giới buôn bán vũ khí ngầm, hắn là một trong số những tay sừng sỏ. Hắn có thể vỗ ngực kiêu ngạo nói, một phần tư số vũ khí đạn dược được mua bán ngầm là hắn có phần thiết kế và sản xuất, số vũ khí đạn dược mà hắn có trong tay đủ để tiêu diệt cả một quốc gia.
Cũng may là tính hắn tương đối lười nhác, lại yêu thích tự do bằng không, với khả năng của một thiên tài xuất thân từ học viện công nghệ Masachusettes của mình, sau khi tốt nghiệp hắn đã bị trung tâm nghiên cứu nào đó đón về làm chuyên viên hay nhà khoa học gì đó rồi.
Không chỉ hắn, người bạn cùng cộng tác mở xưởng sản xuất vũ khí với hắn cũng là thiên tài tốt nghiệp từ học viện công nghệ Masachusettes ra, cũng giống hắn cự tuyệt lời mời, hơn nữa tên kia càng tuyệt tình hơn, bởi vì đề tài mà tên kia chọn cho luận văn tốt nghiệp của mình quá nhạy cảm, không được phép công bố bởi có thể ảnh hưởng đến mối an nguy của toàn thế giới nên bị cấm. Sau khi việc học không thành, tên kia tức giận đến nỗi dùng loại vũ khí tiên tiến mà mình vừa chế tạo phá hủy cả gian phòng thí nghiệm mà trường đại học dày công tạo lập bấy lâu. Sau đó tuy rằng bị bắt nhưng vì không đủ chứng cớ buộc tội, vụ án này lại được khép lại còn tên kia được vô tội thả ra.
Nhưng sau vụ đó, cả hai đều bị chính phủ Mỹ liệt vào danh sách đen, bị liệt vào chế độ giám sát đặc biệt dành cho những “phần tử khủng bố tiềm tàng“. Cho nên từ khi hắn thành công trốn thoát khỏi mạng lưới truy lùng dày đặc của chính phủ Mỹ thì không đặt chân đến Mỹ nửa bước.
Nhưng dù là vậy, người của cơ quan an ninh Mỹ vẫn không chịu buông tha cho hắn, không ít lần có những người thân phân không rõ theo dõi hành tung của hắn. Nếu như lần này hắn chủ động bước chân lên đất Mỹ, người của cục an ninh, cơ quan chống khủng bố gì đó chắc chắn sẽ thường xuyên mời hắn đến “uống cà phê” để xác định hắn không làm ra điều gì có thể ảnh hưởng đến an nguy của Mỹ hay bất kỳ quốc gia nào khác.
Giờ Phạm Trọng Nam lại buộc hắn hộ tống vợ mình đến Mỹ, mục đích không có gì khác ngoài việc nhờ sức của cục an ninh giám sát “thành phần nguy hiểm” như hắn thuận tiện giám sát luôn vợ của mình.
Nhưng, hắn có thể không nhận lời kia mà!
'Tôi có lợi ích gì?'
Hắn nóng nảy phun ra một vòng khói. Dù sao cũng không thể để hắn tới đó suốt ngày bị một đống người giám sát, trải qua những ngày tháng nhàm chán đến phát điên đó mà không được lợi ích gì chứ?
'Chân Chân cũng sẽ cùng đi.' Trầm ngâm một hồi, Phạm Trọng Nam mới trả lời.
Khoảng thời gian này, sau khi được cho phép bước ra ngoài Lục La Viên, con bé rõ ràng là hoạt bát hơn nhiều, còn bà ta, số lần phát bệnh càng lúc càng nhiều, không thích hợp cho sự trưởng thành của một cô bé.
Quan trọng nhất là cho Chân Chân theo cùng, Đóa Đóa còn có người bầu bạn. Tình cảm giữa hai người gần đây càng lúc càng tốt, có con bé đi cùng, Đóa Đóa đỡ cô đơn hơn.
Sức hút của “lợi ích” này quả thực quá lớn!
Vừa nghĩ đến cô bé có gương mặt xinh như búp bê pha lê kia, Tống Cẩn Hành đưa tay vuốt mặt, 'Ok, thống nhất như vậy.'
Từ khi gặp cô trên chuyến bay đến Moscow tới giờ, hai người đã lâu lắm không gặp rồi.
Cô chắc vẫn còn nhớ hắn, nhớ ước hẹn của hai người chứ?
Ngắt điện thoại với Tống Cẩn Hành, Phạm Trọng Nam lại gọi tiếp cho Lý Triết, người lúc này đang ở Pháp, giao cho hắn được toàn quyền xử lý chuyện của tập đoàn RJ xong mới trở về phòng. Về tới giường mới phát hiện cô gái vốn đang ngủ say không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, đang định xuống giường.
'Đóa Đóa, sao em lại dậy?'
'Em...không thấy anh.' Rõ ràng là đang ngủ rất say nhưng cô lại bởi vì hắn rời đi mà tỉnh giấc.
Không có hắn bên cạnh, cảm giác lo lắng và bất an lại dâng lên trong lòng.
'Anh chỉ đi uống nước thôi.' Hắn ngồi xuống giường thuận thế kéo cô gái vẻ mặt bất an vào lòng, 'Nằm xuống đi, anh ngủ với em.'
'Vậy anh đừng đi đâu đấy.'
'Ừ, không đi.' Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi đỡ cô nằm xuống.
Giang Tâm Đóa tìm một tư thế thoải mái trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, nếu như không phải bụng to không tiện thì cô đã dán sát cả người vào người hắn rồi.
'Ngủ đi, anh ở đây.' Bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ sau lưng dỗ cô ngủ.
'Dạ.' Cô ừ hử một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong vòng tay ấm áp quen thuộc, lần này cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.