Chín giờ tối, chơi suốt cả ngày mệt mỏi, hai đứa nhỏ tắm xong rất nhanh đã ngủ mát, giờ là lúc dành riêng cho người lớn.
Tắm xong, Giang Tâm Đóa vừa từ nhà tắm bước ra thì nhìn thấy người đàn ông vốn là phải ở một gian phòng khác lúc này đang đứng ở ban công xoay lưng về phía mình, hai tay chống lên lan can, lẳng lặng hút thuốc.
Bóng lưng đó, thoạt nhìn có chút cô độc. Trời Luân Đôn tháng tuy rằng chưa có tuyết nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, hắn ngay cả áo khoác cũng không mặc, trên người chỉ mặc đơn độc một chiếc áo ngủ dài đến gối, đứng giữa trời đêm gió lạnh hút thuốc, hắn không cảm thấy lạnh nhưng cô nhìn mà toàn thân đều nổi da gà.
Nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của cô, hắn xoay người lại, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc hút dở.
Thấy hắn cất bước định đi vào, Giang Tâm Đóa luống cuống ngăn lại, 'Đứng lại.'
Hắn khựng bước, lẳng lặng đứng đó nhìn cô.
'Tắt thuốc trước đã.'
Đợi hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi cô mới cho hắn vào sau đó vội vàng chạy đi đóng cửa sổ lại, kéo rèm, quay đầu lại thấy hắn đang đứng đó nhìn cô không chớp.
'Anh không sợ lạnh, em sợ.'
Cô sợ lạnh vốn là sự thật, trên người cho dù đã có chiếc áo ngủ độn bông thật dày nhưng gió đêm thổi qua vẫn thấy lạnh chứ không phải lo lắng hắn nhiễm lạnh.
'Anh biết là em sợ.' Hắn không đi qua mà bước đến bên sofa ngồi xuống, thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ bất động thì đưa tay ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống, 'Anh có chuyện muốn nói với em.'
Thấy hắn không có hành động gì càn quấy, Giang Tâm Đóa yên tâm bước đến ngồi xuống đối diện với hắn.
Phạm Trọng Nam đẩy chiếc Ipad đến trước mặt cô, 'Mỗi ngày Andy đều sẽ viết một đôi dòng về những điều tâm đắc trong ngày cho anh xem, nhưng hôm nay nó không viết giống mọi ngày, mà là nhật ký.'
Nghe hắn nói đây là nhật ký của con trai, Giang Tâm Đóa cầm lấy chiếc Ipad trên tay, nhìn từng hàng chữ do con trai đích thân viết ra...
“Cuối tuần, không có bất kỳ buổi học nào, được cùng ba, mẹ và em gái đến Eastbourn qua một kỳ nghỉ đặc biệt. Chúng tôi ở bãi biển xây lâu đài cát, nướng thịt, đốt pháo hoa, chơi thật vui. Rất hy vọng ba, mẹ, còn có em gái nữa, mãi mãi ở bên cạnh...”
Đọc đến đây, đôi mắt của Giang Tâm Đóa đã mơ hồ, không đọc nổi nữa.
Tâm tình của con, cô hiểu. Nếu như có thể, cô cũng hy vọng mỗi ngày đều được ở bên chúng, nhìn chúng trưởng thành.
'Đóa Đóa, trở về với anh, được không?' Không biết từ lúc nào đã ngồi đến bên cjanh cô, hắn đưa tay khoác lấy vai cô, tha thiết yêu cầu.
Sớm biết chiêu “tình thân” này có hiệu quả, hắn cần gì dùng đến cách bắt cóc đưa cô đi chứ, lại còn làm đủ chuyện ngu ngốc mà cả đời chưa từng làm chứ?
'Chuyện giữa em với các con và chuyện quay lại với anh hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.' Cô có thể dọn đến Luân Đôn ở nhưng không phải dọn đến ở cùng hắn.
Tuy rằng dọn đến ở gần hắn là chuyện cô không làm được bởi vì cô không phải đại Boss như hắn, cái gì cũng không nhiều chỉ có tiền nhiều, muốn mua nhà ở đâu, mua nhà lớn đến đâu tùy ý.
Nhưng cô dọn đến ở một nơi gần đó, mỗi ngày có thể gặp mặt con trai, cùng ăn cơm hoặc đưa đón con đi học đều được.
Nghe cô nói như vậy, đúng là Phạm Trọng Nam có chút thất vọng, vốn hắn cho rằng hôm nay cô với hai đứa nhỏ chơi vui vẻ như vậy, lại được xem nhật ký của con thì sẽ buông lỏng trái tim nhưng xem ra chiêu này vẫn thất bại.
'Thật là quật cường. Sao trước đây anh không nhận ra nhỉ?'
'Giờ anh phát hiện cũng chưa muộn.' Cô tắt Ipad của con trai, đẩy cánh tay đang khoác ở vai mình ra, dịch ra xa một chút, kéo dài khoảng cách với hắn.
Người này thật sự là được một tấc lại muốn một thước, nếu như hắn khoác vai mà cô không phản đối, bước tiếp theo nhất định là sẽ càng quá đáng hơn, vì sự an toàn nhất định phải kéo dài khoảng cách với hắn.
Nhưng hắn không ép cô, chỉ giơ chân chặn trước mặt cô, ngẫu nhiên còn dùng chân cọ cọ bắp chân trơn bóng của cô.
Thật đáng ghét! Thật nhàm chán! Thật ấu trĩ!
Nhưng cô thật sự có chuyện cần nói với hắn.
'Về chuyện của con trai, em suy nghĩ rồi.' Cô trượt tay trên đường viền kim loại sáng loáng của chiếc Ipad, nghiêm túc nói. Phải làm thế nào mới có thể khiến con trai con gái vui vẻ trưởng thành, suy nghĩ này đã quẩn quanh trong đầu cô suốt mấy ngày nay.
'Em biết nếu thật sự giành với anh, em giành không nổi, Tiểu Dật cũng sẽ rất khó xử. Nhưng em với con trai đã lỡ mất năm năm, vẫn biết không thể quay lại quá khứ, giờ em chỉ hy vọng em có thể cùng con sống tốt trong tương lai. Em hy vọng cho dù chúng ta không ở bên nhau, đôi bên vẫn có thể có quyền thăm hỏi con cái, đừng lại tranh chấp nhau trước mặt con cái, được không?'
Đối với hôn nhân, tình cảm, bị tổn thương một lần cô đã sợ rồi, không dám để bản thân lại thử một lần.
Đây là kết luận mà cô có được đó sao?
Nụ cười của Phạm Trọng Nam ngưng đọng trên môi, vẻ mặt không giấu được thất lạc nhưng hoàn toàn không định buông tay, hắn dịch người đến gần cô một chút, 'Dường như em đã tính toán sẵn cả rồi. Vây lúc nào thì dọn đến Luân Đôn? Anh sắp xếp cho.'
Chỉ cần cô ở trong tầm mắt, hắn tin rồi sẽ có một ngày cô trở về bên cạnh hắn.
Người này có phải là làm theo ý mình quen rồi không? Cô chỉ nói sẽ cùng các con sống chung, hắn lập tức nói mình sẽ sắp xếp. Nếu để hắn sắp xếp, chắc chắn là cô trực tiếp dọn vào phòng hắn, cùng hắn ngủ chung một chiếc giường, như vậy mới gọi là “thỏa đáng” rồi!
Với lại, hắn làm gì mà dựa vào sát như vậy chứ...
'Ở Melbourne em còn rất nhiều chuyện phải xử lý, sẽ không nhanh...' Quan trọng nhất là cô còn chưa học xong ngành học thứ hai, 'Bao giờ nghỉ lễ em sẽ đưa Bối Bối qua.'
'Học kỳ sao để Bối Bối cùng đến Luân Đôn, học chung trường với Andy được không?'
'Không được.' Hắn đã ép cô đến cuối sofa rồi, còn tiếp tục như vậy cô sẽ không còn chỗ nào để lui, rốt cuộc là muốn sao đây chứ?
'Sao lại không cần?' Cánh tay lại khoác lên vai cô, khiến cô cảm nhận được độ ấm bỏng người của mình.
'Anh đừng như vậy...' Cô rụt người, không biết là đang kháng cự hắn hay kháng cự chính mình.
'Đóa Đóa, đừng cự tuyệt anh...'
'Em không...'
'Nhắm mắt lại...'
Mắt nhìn gương mặt tuấn dật kia càng lúc càng gần, lần này không có con trai cứu cô nữa rồi...
Giang Tâm Đóa nín thở nhìn môi hắn càng lúc càng ép đến gần, mãi cho đến khi không còn khoảng cách.
Hắn chỉ là ở trên môi cô dịu dàng hôn, từng chút từng chút triền miên hôn.
Nếu như hắn cường ngạnh hôn, có lẽ cô sẽ phản kháng, sẽ cự tuyệt nhưng hắn lại dịu dàng quá mức, ôn nhu quá mức, tinh tế mà triền miên hôn như cô là bảo vật trân quý nhất trên đời khiến cô mềm lại, không thể không hồi đáp.
Một tay hắn nâng mặt cô, tay kia luồn qua những sợi tóc mềm mại của cô, ở trên môi cô lưu luyến quên về..
Không khí chợt trở nên nóng cháy và bất an...
Cô khẽ chớp hàng mi dài, hai tay dán lên lồng ngực cường tráng của hắn, cảm nhận nhịp tim hữu lực cùng nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền đến khiến cả người không kìm được khẽ run lên...
Không cho cô cơ hội hối hận và suy tư, lần này, sau khi dùng sự ôn nhu mê hoặc được chú cừu non, bản tính của con sói lần nữa lộ ra không chút dấu diếm...
Một phòng xuân sắc tràn đầy khiến đêm mùa đông càng thêm xinh đẹp, nhu mì...
Trong một đêm đẹp như thế này, ở hành lang của một khách sạn gần bến tàu Eastbourne, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ mới chính thức bắt đầu.
Từ chiếc cổng lớn, một người phụ nữ Đông Phương tóc dài cuộn sóng, vóc dáng xinh đẹp, trên người là chiếc áo khoác dày màu đen, nếu như chỉ nhìn sau lưng, nhất định ai cũng sẽ cho rằng đây là một thiếu phụ tuổi còn trẻ nhưng từ gương mặt được hóa trang tinh xảo của người đó lại nhìn ra được, tuổi của bà ta đã không còn trẻ.
Bà tách đám đông ra, mắt nhìn dáo dác, mục đích rất rõ ràng, tìm người.
Cuối cùng, ở một góc của phòng bao được thiết kế theo phong cách mở, bà ta tìm được mục tieu của mình, chính là một người đàn ông đang ôm một cô gái tóc vàng xinh đẹp, tay không ngừng làm càn trên người cô ta.
Bà cắn răng bước đến cầm lấy ly rượu đã uống được một nửa trên bàn tưới hết lên người người đàn ông kia...
'Chết tiệt!' Bị người ta quấy nhiễu cơn hứng, người đàn ông thô lỗ mắng một tiếng sau đó nhấc cô gái tóc vàng lên, lúc nhìn thấy người mới đến, tất cả tiếng mắng của của ông ta đều nuốt xuống, thuận tay đẩy cô gái kia đi khiến cô gái trừng mắt, lớn tiếng mắng mấy câu rồi đùng đùng rời đi.
'Bà đến đây làm gì?' Phạm Bác Văn với hộp thuốc trên bàn, rút một điếu đốt lên, trong bóng tối, hơi thuốc lập lòe ánh lên gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn của người đàn ông.
'Đến xem anh lấy tiền của tôi chơi gái có thật là chơi vui vẻ lắm không?' Tạ Lệ Á nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc đầu sao bà lại có thể chịu đựng nổi người đàn ông này chứ? Lại vì sao không sớm một chút làm rõ thân phận của ông ta chứ?
Lúc tuổi trẻ người đàn ông này đã dựa vào gương mặt và gia thế hơn người quyến rũ, dụ dỗ không biết bao nhiêu cô gái, hoàn toàn không lo đến công việc, giờ tuổi đã về chiều nhưng tính xấu vẫn không chừa, suốt ngày rượu chè, gái gú!
Nếu như không phải vì con gái, không phải vì tranh một chút mặt mũi, cả đời này bà cũng sẽ mặc kệ ông.