'Nó nói với cháu sao?' Phạm Uyển Viện nhướng đôi mày thanh tú, 'Thằng nhóc kia từ nhỏ đã khiến cô lo lắng không thôi. Lớn rồi vẫn chứng nào tật nấy, không biết đến bao giờ thì mới ổn định lại được đây.'
'Lạc Tư không phải là người ai muốn tùy tiện trói buộc cũng được đâu, cháu tin anh ấy làm chuyện gì cũng có nguyên tắc của mình, cô không cần lo lắng cho anh ấy nhiều quá.'
'Cũng không biết người nhà họ Phạm chúng tôi kiếp trước đã làm chuyện gì có lỗi với cháu mà đời này hai người kia lại một lòng một dạ với cháu như vậy.' Phạm Uyển Viện nhìn Giang Tâm Đóa, cảm thán thốt một câu.
Dung mạo xinh đẹp như vậy, thần thái yếu đuối, yêu kiều như vậy, nào có người đàn ông nào kìm lòng không yêu, không muốn ôm vào lòng mà yêu chiều cho được chứ?
'Sara, cháu với Lạc Tư thực sự chỉ là bạn bè. Cháu...' Giang Tâm Đóa tưởng rằng Phạm Uyển Viện hiểu lầm chuyện gì, vội vàng giải thích.
'Được rồi được rồi, cô chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Cháu không cần khẩn trương như vậy, bằng không Frank lại tưởng rằng cô bắt nạt cháu thì khổ.'
Vừa nhắc thì Phạm Trọng Nam đã đi đến trước mặt hai người.
'Frank, đến rồi sao? Cô giao trả người lại toàn vẹn cho cháu.' Phạm Uyển Viện thấy Phạm Trọng Nam bước đến thì lập tức đẩy cô gái bên cạnh cho hắn, 'Cô đi qua chỗ Lạc Khải.'
'Mệt không?' Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn cô.
'Không mệt.' Chỉ là mang giày cao quá có chút không thoải mái thôi.
'Ăn gì chưa?'
'Chưa, còn anh?'
'Chưa, anh đi ăn với em.' Lời của Phạm Trọng Nam vừa nói xong, hai người đang định bước về phía chiếc bàn dài bày thức ăn thì lại có một vị công tước nào đó đến chào, tiện thể hàn huyên đôi câu, hắn lại vì thịnh tình khó từ chối nên quay sang cô mỉm cười, 'Em qua đó trước đi, đợi anh, anh lập tức qua ngay.'
Cái “lập tức” mà hắn nói, đợi đến khi Giang Tâm Đóa và hai đứa nhỏ ăn xong một bữa ngon, sau đó dẫn hai đứa đến giao cho quản gia để bà đưa chúng lên lầu ngủ trước rồi mà hắn vẫn còn chưa thấy đâu, nhưng lại đợi được một vị khách bất ngờ --- Lạc Tư.
Lạc Tư vừa vào đến thì đã lập tức nhìn thấy cô, 'Chào bạn học Giang nhé!' Sau đó còn nghịch ngợm huýt sáo một hơi dài.
Giang Tâm Đóa liếc mắt nhìn hắn, 'Hi, Lạc thiếu gia! Không phải anh nói đánh chết cũng không đặt chân lên đất Luân Đôn một bước sao? Sao bỗng dưng lại xuất hiện vậy?'
'Nhà họ Phạm khó được một lần cử hành buổi yến tiệc long trọng như vậy, chắc chắn là người đẹp vô số, anh đương nhiên là phải đến góp vui rồi.' Lạc Tư vẫn một vẻ hi hi ha ha, nói nửa thật nửa đùa. Khi thấy Giang Tâm Đóa bước đến bàn giúp Phạm Trọng Nam lấy một dĩa thức ăn thì bật thốt, 'Đói bụng quá, đĩa này là cho anh ăn sao?'
'Đại thiếu gia, anh đáng thương vậy sao? Từ bao giờ thì khoang hạng nhất không còn cung cấp bữa ăn nữa vậy?'
'Đồ ăn trên máy bay là dành cho người ăn hay sao chứ? Nói cho em biết, trước giờ anh chưa từng ăn món gì trên máy bay, ăn vào chỉ tổ không tiêu suốt mấy ngày.'
'Vậy đói chết cũng không đáng tiếc.'
'Đừng nói nhiều nữa, để anh điền đầy bụng rồi tính sau.' Nói rồi mặc kệ cô có đồn ý hay không, giật lấy dĩa thức ăn trên tay cô, lấy một chiếc nĩa rồi bắt đầu ăn như rồng cuốn, xem ra thực sự là rất đói.
'Này, đại thiếu gia, tướng ăn của anh nho nhã một chút có được không? Đừng để mẹ anh nhìn thấy bộ dạng anh như vậy lại không nhịn được mắng cho một trận.' Giang Tâm Đóa buồn cười đẩy một ly thức uống đến trước mặt hắn, sợ hắn ăn gấp quá sẽ bị nghẹn.
Phạm Uyển Viện nói không sai, anh chàng này tuy rằng lớn hơn cô một tuổi nhưng tính tình vẫn không chín chắn chút nào.
'Vậy có thể đợi anh ăn xong bữa này rồi mới nhắc đến mẹ anh không?' Hắn sợ cực kỳ chuyện bà sẽ thực sự giới thiệu một đống con gái cho hắn chọn.
'Em thấy cách làm của mẹ anh không có sai. Đàn ông sau khi kết hôn sẽ có tinh thần trách nhiệm hơn, không bằng anh thử nghe lời mẹ mình một lần xem sao.' Cô còn cố ý trêu hắn, 'Hay là anh nói xem anh thích loại con gái nào, em giới thiệu cho anh cũng được.'
'Nói vậy có phải là không có lương tâm quá không?' Miệng thì than một câu tay vẫn không ngừng bóc vỏ tôm đưa lên miệng nhồm nhoàm nhai đồng thời ngồi xuống bên cạnh cô, 'Đang tuổi thanh xuân dào dạt như vậy mà phải chui vào phần mộ hôn nhân, nghe là đã thấy đáng sợ rồi.'
'Anh đang nói em đó sao?' Giang Tâm Đóa vừa bực vừa buồn cười giật lấy ly nước vừa nãy định để cho hắn uống trở lại trước mặt mình.
'Đừng nhỏ mọn như thế được không?'
'Xin lỗi nha, ly nước này em uống rồi, anh muốn thì tự đi lấy một ly khác đi.' Giang Tâm Đóa nói rồi cầm ly nước lên hớp một ngụm, cười híp mắt nói.
'Anh không ngại đâu. Đưa đây, anh uống.' Lạc Tư một vẻ không để tâm.
'Uống cái gì mà uống. Như vậy còn ra thể thống gì.'
Từ xa xa nhìn qua, hai người đang sóng vai nhau ngồi, một người ăn, một người uống, cười cười nói nói cực kỳ thân thiết.
'Anh muốn về bao lâu?' Giang Tâm Đóa tùy ý hỏi.
'Em muốn anh về bao lâu?' Mắt Lạc Tư sáng lên, 'Có phải muốn anh đưa em ra ngoài đi tham quan một vòng Luân Đôn không? Chỉ cần em lên tiếng, đưa em đi du lịch khắp nước Anh cũng không thành vấn đề. Dù sao thì Frank bận như vậy, chắc cũng không có khả năng đưa em đi chơi.'
'Lại nói lung tung nữa rồi.' Haizz, anh chàng này, không có chuyện gì lại cứ thích chọc ngoáy quan hệ giữa cô với Phạm Trọng Nam, thật không biết đang nghĩ sao nữa.
'Có gì quan trọng đâu! Anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ có một soái ca dẫn em ra ngoài du lịch không thích sao? Hơn nữa, soái ca này mặc tình em sai khiến.'
'Phạm Trọng Nam người ta có chỗ nào không đẹp trai bằng anh?'
'Anh trẻ tuổi hơn.' Đây là ưu thế lớn nhất, có hiểu không bạn học Giang?
'Anh ấy cũng không già.' Giang Tâm Đóa mím môi cười. Không biết khi Phạm tiên sinh nghe Lạc Tư nói như vậy có tức giận đến lao đến đánh người không nhỉ?
'Frank đúng là không già, nhưng dù sao cũng đã qua ba mươi rồi, không giống anh, vẫn tuổi trẻ anh tuấn, sức lực tràn đầy, thanh xuân dào dạt...' Nhìn gương mặt thanh lệ rạng rỡ của cô, Lạc Tư cố nén suy nghĩ tà ác vừa mới lướt qua đầu, lái qua chuyện khác để trêu cô.
Hắn buông chiếc nĩa trong tay, đè tay lên tay cô, 'Dù sao hai người hiện giờ vẫn chưa kết hôn, em thực sự không suy nghĩ dến anh chút xíu nào sao? Ở bên cạnh anh, anh đảm bảo sẽ hoàn toàn không giống khi em ở bên cạnh anh ta...'
Đột nhiên có một luồng không khí lạnh lẽo như áp thấp nhiệt đới quét trên đỉnh đầu hắn khiến Lạc Tư chợt lạnh cả sóng lưng, hắn nhịn không được hướng tầm mắt lên trên một góc độ...
Cả người Phạm Trọng Nam toát ra một vẻ lạnh lẽo như tảng băng đang đứng trước mặt hai người nhưng lửa giận trong mắt thì dường như có thể thiêu cháy bàn tay kia của hắn.
Lạc Tư nhìn những người đang trợn mắt há miệng đứng sau lưng anh ta, bao gồm ba mẹ mình, ánh mắt lần nữa đảo qua người Phạm Trọng Nam, ngượng ngùng cười, khoa trương nhấc bàn tay kia cao lên, ngoan ngoãn, từ từ rụt về bên người mình.
Tuy vậy, mang theo thái độ có chút không phục khi thấy Phạm Trọng Nam quay lại với cô quá suôn sẻ, hắn cố ý nói, 'Em với Đóa Đóa đang thương lượng chuyện cùng nhau đi chơi, em muốn mang đến cho cô ấy một cảm giác hoàn toàn khác khi đi du lịch...'
Lại bị anh chàng này lôi xuống bùn!
Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Phạm Trọng Nam, hơn nữa cơn tức không phải nhẹ, chẳng qua là hắn không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Mà sau khi Lạc Tư bị hai vợ chồng Lạc Khải - Phạm Uyển Viện lôi đi xã giao, một cánh tay rắn như thép đã lập tức vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, giữ chặt lấy, sau đó thì bất kể có gì xảy ra đều chịu không buông tay, ngay cả lúc ăn cũng phải đưa cô đi cùng, lại còn ép cô bắt hắn đút cho mình ăn từng miếng từng miếng một khiến cho ai nấy đều hướng ánh mắt tò mò về phía hai người.
Thật không dễ dàng gì mới cho Phạm tiên sinh ăn no thế nhưng hắn vẫn một tấc không rời giữ bên cạnh cô.
'Phạm tổng, có tiện nói chuyện với ngài đôi câu không?' Chủ tịch của một tập đoàn nào đó khách sáo hỏi.
Giang Tâm Đóa đẩy đẩy cánh tay hắn, muốn nhân cơ hội này lên lầu để xem hai đứa nhỏ đã ngủ chưa nhưng hắn ngay cả tay cũng không chịu buông ra chứ đừng nói là cho cô rời đi.
'Không tiện lắm, có chuyện gì ngài cứ trực tiếp nói tại đây là được.'
Vị chủ tịch kia tuy rằng cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, nhìn cô sau đó gật đầu, 'Được, vậy để tôi liên lạc với ngài hẹn thời gian gặp mặt sau.'
Đợi khi người đó đi ra rồi cô mới quay sang nhìn hắn với ánh mắt trách móc, 'Không phải người ta có chuyện tìm anh sao? Em tránh đi một chút thì được rồi! Những hợp tác trên thương trường không phải đều có được từ những lần xã giao trong yến tiệc hay sao chứ?'
Hắn trước giờ đều rất xem trọng công việc của mình, sao lại có thể đẩy chuyện làm ăn ra ngoài tầm tay được chứ?
'Chuyện làm ăn vĩnh viễn không bao giờ nói xong. Tối nay, từ lúc này bắt đầu, anh sẽ chỉ cùng em.' Hắn cúi đầu ấn lên má cô một nụ hôn, 'Muốn đi du lịch sao?'
Tiêu rồi, muốn tính sổ với cô sao?'
'Không có mà. Là Lạc Tư nói nhăng nói cuội thôi mà.'
'Anh thấy hai người nói chuyện hào hứng lắm kia mà.' Giọng hắn đã bắt đầu có chút nóng nảy, 'Em muốn đi đâu chơi, anh đi với em, nghe rõ chưa? Không được đi với hắn.'
'Em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà thôi.'
'Chỉ muốn cùng anh thôi sao?'
'Hừm, chỉ giỏi tưởng bở, em là muốn cùng hai đứa nhỏ.'
Hai người đang âu yếm nói cười thì ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng huyên náo, Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa cùng đứng lên đi về phía đó...
Ỷ vào chiều cao hơn người của mình, Phạm Trọng Nam lập tức nhìn ra người đến là ai...