Chương : Rời đi ()
Văn phòng chính của tập đoàn Dương Bách nằm ở tầng trên cùng lúc này im lặng đến một cây kim rơi cũng nghe thấy.
Tất cả bắt đầu từ mấy hôm nay, khi tâm trạng của vị CEO của tập đoàn bởi bị thương phải dưỡng bệnh gần một năm mới trở lại cực kỳ không tốt, người biết điều nếu không có việc gì không ai dám đến chọc hắn.
Hắn không đối với cấp dưới hô to gọi nhỏ, cũng không như trước đây trên công việc luôn xét nét từng chút một, hắn chỉ giữ gương mặt lạnh băng, ánh mắt sắc bén mỗi khi nhìn đến ai đều khiến người đó rét run, đối với công việc hắn giao không dám có một chút sai sót nào.
Xui xẻo nhất là trợ lý của hắn, nhìn gương mặt âm trầm của cấp trên mà chỉ dám than thầm trong lòng, thời buổi này tiền thật khó kiếm, haizz !
Nếu cứ tiếp tục như thế, không bị đau dạ dày cũng bị cao huyết áp thôi.
Bận rộn suốt giờ liền, ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có, rốt cuộc cũng làm xong công việc mà boss dặn dò.
Nếu không phải tổng tài và phu nhân đến, phỏng chừng anh ta cũng không coscan đảm đi gõ cửa phòng của sếp.
Ai ngờ...
'Chuyện gì ?' Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc sắc mặt âm trầm như phán quan hỏi.
'Đại boss và phu nhân đến.' Trước khi sếp nổi nóng, anh trợ lý đáng thương vội nói, 'Phu nhân hiếu kỳ đi xem vườn hoa treo ở cuối hành lang, đại boss đi theo cô ấy.'
'Biết rồi.' Sầm Dung Cần thở ra một hơi thực dài. Trợ lý thấy boss mình không có ý kiến gì vội vàng chuồn khỏi khu vực áp suất thấp ngay.
Không cần nghĩ cũng biết Sầm Chí Quyền vì chuyện gì mà chủ động tìm đến đây, hắn có thể từ chối bất cứ ai, chỉ không thể từ chối anh ấy.
Đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đang định đi ra ngoài thì cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ sau đó bị đẩy ra, Sầm Chí Quyền đi vào, một mình.
'Anh...'
'Tiện đường đi ngang nên ghé qua.' Sầm Chí Quyền cười cười, 'Em cứ bận việc đi.'
Hắn vốn không phải người thích quản nhiều chuyện, nếu như đã quyết định để hai người tự giải quyết chuyện của mình thì hắn sẽ không chen tay vào.
Cho dù cậu ấy đuổi Hoa Lôi ra khỏi nhà thì hắn cũng chỉ muốn làm một người qua đường nhàn nhã đứng nhìn.
Nhưng trời sinh hắn mệnh lao lực bởi vì cô vợ nhỏ của hắn, rất lo lắng.
Nếu không phải vì cô quá lo lắng, cho dù hắn có đi ngang qua thì cũng sẽ không cố tình lên đây.
'Chị ấy đâu ?' Sầm Dung Cần nhìn không thấy cái đuôi của hắn thì hỏi.
'Ở ngoài nghiên cứu vườn lan treo.' Trên thực tế là cô không dám đi vào.
'Cà phê ?'
'Không cần phiền phức đâu.'
Tuy Sầm Chí Quyền nói vậy nhưng Sầm Dung Cần vẫn đi về phía quầy bar bê hai ly cà phê qua.
Lúc hắn rót cà phê, Sầm Chí Quyền đi đến cửa sổ sát đất, hai tay cho vào túi quần nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ đang là giờ sáng ánh mặt trời ấm áp phủ lên người hắn như một vầng hào quang.
Cảnh tượng này, hệt như rất nhiều năm trước, chỉ khác là người lúc đó là một thiếu niên đang tắm mình trong ánh mặt trời.
Khi quay đầu nhìn lại, người thiếu niên năm xưa giờ đã là một người đàn ông chững chạc, vững chãi, phong độ rồi.
Ký ức và hiện thực giao thoa, chỉ là trong chớp mắt.
Sầm Dung Cần đưa ly cà phê qua, Sầm Chí Quyền đón lấy, nhấp một ngụm, 'Mùi vị không tệ.'
Hắn hơi nhếch môi, chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ để nhòa bớt sự lạnh lẽo trên gương mặt.
'Không cần lo lắng cho em, em không sao.'
Hắn chỉ là... vẫn có chút không quen mà thôi.
Hắn là một người trưởng thành, sớm đã quen cuộc sống đơn độc một mình nhiều năm rồi đột nhiên lãnh địa riêng bị người khác xâm nhập sau đó đường hoàng chiếm cứ một thời gian lâu như vậy, giờ bất thình lình lại quay về với cuộc sống một người, chưa quen được cũng dễ hiểu thôi.
'Dung Cần, em thật không thích cô ấy chút nào sao ?' Sầm Chí Quyền không tin cậu một chút cũng không động tâm chỉ có điều bởi lòng tự tôn và kiêu ngạo quấy phá, muốn cậu thừa nhận thì hơi khó mà thôi.
Nghe câu hỏi thẳng thừng của anh, Sầm Dung Cần thoáng có chút sửng sốt, 'Em... không biết.'
Sầm Chí Quyền rất hài lòng với câu trả lời này, tay vẫn cầm ly cà phê tiến lên hai bước, Sầm Dung Cần không kịp lùi lại, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt gần hơn rất nhiều.
So với vẻ tráng kiện của Sầm Chí Quyền, Sầm Dung Cần thoạt nhìn hơi gầy hơi một chút nhưng chiều cao thì chẳng khác là bao.
Lúc này, đứng ở khoảng cách gần như vậy, tầm mắt giao nhau, nếu như để Sầm phu nhân nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết sẽ tưởng tượng xa xôi đến đâu.
May mắn là hủ nữ siêu cấp này hôm nay bởi không dám tiến vào cho nên không nhìn thấy được một màn này, bằng không chắc ăn dấm ăn đến chết.
'Không biết ?' Sầm Chí Quyền cười, 'Giờ chúng ta đứng gần nhau như vậy, em có cảm giác gì không ?'
Nghe hỏi vậy, tách cà phê trên tay Sầm Dung Cần suýt nữa là tuột khỏi tay, bất giác lùi lại hai biết, gương mặt tuấn tú hơi phiếm hồng, không biết là do lúng túng, xấu hổ hay bối rối.
'Dung Cần, có lúc cảm giác cũng sẽ gạt người. Tự mình suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ kỹ rồi thì tìm cô ấy về đi. Anh đi trước.'
Không cần nói nhiều hơn nữa, Sầm Chí Quyền tin cậu cũng không cần mình nói gì thêm nữa.
Từ văn phòng bước ra đã thấy Sầm phu nhân đang đứng chờ sẵn, nhìn hắn với ánh mắt đầy chờ mong.
'Yên tâm đi, về nhà thôi.'
Hắn nói đơn giản, nói xong thì khoác tay lên eo cô dìu đi.
'Hai người nói chuyện gì ?' Đây là điều Sầm phu nhân quan tâm nhất.
Hôm nay cô mới từ chỗ quản gia nghe được chuyện hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Sầm, Sầm Dung Cần đã đuổi Hoa Lôi ra khỏi nhà mình.
Thật sự rất quá đáng !
Nhưng kẻ đầu sỏ là cô cũng không dám đến tìm cậu ta tính sổ dù trong lòng rất lo cho Hoa Lôi, vì vậy chí có thể cầu xin ông xã yêu dấu ra mặt, đi tìm hiểu tình huống.
'Chẳng nói gì cả.'
'Sầm tiên sinh, anh ở trong đó ít ra cũng phút, vậy mà không nói gì là sao ?' Rõ ràng là Sầm phu nhân rất không hài lòng với câu trả lời này.
'Chuyện của người khác, em có thể ít quản một chút được không ?' Sầm tiên sinh nói với vẻ bất đắc dĩ.
'Em chỉ lo mình làm sai chuyện hại Hoa Lôi mà thôi.'
'Không đâu, cậu ấy sẽ tìm cô ấy về.'
'Thật sao ?'
'Không tin ông xã sao ?'
'Em thấy mới tin.'
'Em sẽ có cơ hội.'
Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào thang máy, không lưu ý Sầm Dung Cần từ văn phòng không biết đi ra từ lúc nào, đang lẳng lặng đứng nhìn theo hai bóng người đang thân mật rời đi kia.
Thở ra một hơi thật dài, Sầm Dung Cần xoay người quay vào phòng nhưng lại nhìn thấy trợ lý đang cầm điện thoại đứng cách đó không xa nhìn mình, vẻ mặt và ánh mắt rất rõ ràng nói cho hắn biết, cú điện thoại này có liên quan đến hắn.
Hắn chau mày bước qua.
'Boss, hôm nay đáng lẽ là ngày anh đến bệnh viện tập vật lý trị liệu buổi cuối.' Trợ lý ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Từ lúc nào chuyện đi bệnh viện tập vật lý trị liệu lại rơi xuống đầu trợ lý rồi ?
Sầm Dung Cần bực bội lên tiếng, 'Ai nói cho cậu biết ?'
Chuyện này trước giờ đều do Hoa Lôi phụ trách, tháng trước lúc đi bệnh viện bác sĩ đúng là đã nói với hắn chuyện phải làm thêm một lần kiểm tra nữa.
Nhưng bởi vì trước đây vẫn có Hoa Lôi, hắn căn bản chẳng đem chuyện này để vào lòng.
Mà bây giờ...
Trợ lý đương nhiên là chuyên gia nhìn sắc mặt người khác, thấy vẻ nghi hoặc trên mặt boss mình thì vội giải thích, 'Là phía bệnh viện thấy ngài không qua đó kiểm tra nên gọi điện thoại cho Hoa Lôi tiểu thư, Hoa tiểu thư mới gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nhắc nhở ngài...'
Vậy tức là, cú điện thoại mà cậu ta đang nghe là của Hoa Lôi ?
'Ngài có muốn đích thân nói chuyện với Hoa tiểu thư không ?' Nếu không nói chuyện nữa, cậu lo Hoa tiểu thư ở đầu bên kia sẽ ngắt điện thoại mất.
Trong lúc hắn bị thương, trợ lý đã đưa văn kiện đến nhà cho hắn vô số lần, đương nhiên đã từng gặp Hoa Lôi.
Tuy cô vẫn luôn bảo cậu ta gọi mình là Hoa Lôi nhưng cậu tin quan hệ giữa họ tuyệt đối không đơn giản.
Nghe đồn, vị Hoa tiểu thư này chính là vợ trước của boss.
Tuy cũng rất tò mò giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu hiểu rất rõ, vì để bản thân được sống lâu hơn một chút, tốt nhất là nên nén sự tò mò đó xuống tận đáy lòng.
'Đưa đây.' Giọng điệu của hắn rõ ràng có chút cấp bách, tay cũng đã đưa ra, gần như là giật lấy điện thoại trong tay trợ lý.
'Hoa Lôi.'
Điện thoại đầu bên kia im bặt, không biết là do bị hắn dọa đến hay vì không muốn nói chuyện với hắn.
'Tôi có đi bệnh viện kiểm tra hay không là chuyện của tôi, không cần cô...'
Lời của hắn còn chưa nói dứt đã nghe cô hít một hơi thật dài sau đó ngắt máy.
Sầm Dung Cần khó tin nhìn trừng trừng chiếc điện thoại trên tay, cô gái này... lại dám cúp điện thoại của hắn ?
Có nhầm lẫn hay không đó ?
Ghê gớm lắm sao ? Tưởng hắn thèm nói chuyện với cô lắm hay sao chứ ? Hừm.
Có chút lúng túng, Cần thiếu gia ném trả điện thoại cho trợ lý, vẻ mặt âm trầm xoay người đi vào văn phòng.
Nhìn sắc mặt tối sầm lại của sếp, trợ lý cảm thấy lạnh cả sống lưng, tối nay xem ra không tăng ca đến nửa đêm thì đừng hòng về nhà.
Thật đau khổ !
Sếp chắc là cãi nhau với Hoa tiểu thư nên mới như vậy đúng không ?
Haizz, thời buổi này tiền lương thật khó kiếm.