Chương : Mười năm - một chặng đường ()
'Biết ta lo lắng thì sau này tuyệt đối không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có nghe rõ chưa ?'
'Vậy còn chuyện du học ?'
Giờ lo nhất là chuyện này đấy!
'Haizzz !' Lão gia tử thở dài một tiếng, dù cho không nỡ cỡ nào thì đứa nhỏ vẫn phải lớn lên, vẫn phải bước ra thế giới bên ngoài, thân là người thừa kế của gia tộc như Sầm thị, chỉ quẩn quanh trong một vùng trời nhỏ thì bao giờ mới làm được đại sự chứ ?
Đây vốn là đạo lý không cần bất kỳ người nào nói ông cũng hiểu, nhưng tận đáy lòng vẫn không nỡ xa đứa cháu bảo bối này.
'Ông cố, chắc không phải ông đột nhiên không đồng ý cho con đi du học đấy chứ ? Hôm đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà !' Sợ lão gia tử đổi ý, giọng Sầm Cảnh Duệ không khỏi cao hơn mấy phần.
'Ta là loại người nói rồi nuốt lời sao ?' Lão gia tử trừng cháu một cái, 'Ông chỉ muốn trong lúc mình còn trên đời, ở bên cạnh cháu nhiều một chút.' Nửa câu sau, giọng ông có chút thương cảm
Tuổi ông cũng đã gần rồi, tuy rằng trước mắt sức khỏe không có gì đáng ngại nhưng ai biết được ngày mai đâu chứ ? Mệnh trời khó cãi !
'Ông cố, ông nhất định sống lâu trăm tuổi, yên tâm đi.' Cậu nhóc đưa cánh tay không bị thương vỗ vai ông mình.
'Chỉ mong là vậy.' Lão thái gia cười ha hả.
Vì nhìn thấy đứa cháu bảo bối nhất của mình trưởng thành, dù thế nào ông cũng phải sống thêm vài năm nữa.
'Vậy còn chuyện du học ?'
'Cứ yên tâm đi đi. Chỉ cần đừng gây ra chuyện gì giống chuyện hôm nay nữa bằng không ta sẽ bảo ba con đích thân đi tóm cổ con về.'
'Con hứa mà.'
'Ừ, ông cố tin con sẽ không để ông thất vọng.'
'Vậy lỡ như ba phạt con thì sao ?'
Ba của cậu tuyệt đối không dễ qua loa như ông cố nhưng chuyện mất mặt như bị đánh đòn cũng tuyệt không có khả năng xảy ra, lần gần nhất bị ba đánh đòn cũng đã cách đây gần năm rồi.
Giờ gây ra chuyện, không biết ba muốn dùng cách gì để trừng phạt mình đây ?
'Ở trên địa bàn của ông cố, ai dám động đến con ?' Lão gia tử hùng hồn đảm bảo.
Trong vườn hoa trung tâm bệnh viện, Quan Mẫn Mẫn quả thực càng nghĩ càng giận, nếu như không phải còn những người khác của nhà họ Sầm ở đây, cô chắc chắn đã nổi khùng với ông xã nhà mình rồi.
Huhuhu, sao tính khí của cô trở nên càng lúc càng nóng nảy thế nhỉ ?
Có phải là vì tuổi tác...
Stop ! Chuyện đó tuyệt không có khả năng !
Tuy cô có đứa con trai tuổi thật nhưng đó là do cô sinh sớm mà thôi.
Vừa nghe Sầm Tĩnh Di nói chuyện Quan Mẫn Mẫn vừa vô thức đưa tay sờ mặt, làn da vẫn còn mịn lắm, độ đàn hồi vẫn tốt mà.
'Làm gì vậy ?'
Sầm Chí Quyền mang cho mỗi người một ly cà phê, không phải, Sầm phu nhân năm như một ngày không được uống cà phê, đương nhiên là nước ép trái cây rồi.
'Tại sao của em khác mọi người ?'
Đối với chuyện bản thân được đãi ngộ đặc biệt, Sầm phu nhân tỏ vẻ không hài lòng.
'Hay chúng ta đổi cho nhau ?' Sầm Tĩnh Di liếc cô một cái, thật không biết tốt xấu mà.
'Được.' Sầm phu nhân đồng ý ngay.
'Hay là thôi đi.' Sầm Tĩnh Di nhìn sắc mặt của anh hai mình, vội cầm ly cà phê trong tay lên uống một ngụm.
Sầm phu nhân không so đo với cô mà hỏi sang chuyện khác, 'Tháng sau em có muốn về Luân Đôn không ?'
Bốn năm trước, khi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió thì trải qua một phen sóng gió bởi những tin đồn thất thiệt, kết hôn với giáo sư ôn, có một đứa con gái Di Tình, Sầm Tĩnh Di lùi về phía sau, việc quản lý và vận hành công ty thì thuê người điều hành còn mình chỉ lo việc thiết kế.
Lúc con gái được hai tuổi, cả nhà dọn sang định cư ở Luân Đôn nhưng mỗi năm cô đều về nước ở một khoảng thời gian để giám sát việc kinh doanh của những cửa hàng chuyên doanh của mình.
Lần này đúng lúc Sầm Tĩnh Di mới vừa về Singapore từ tuần trước, nghe tin nên cũng vào bệnh viện thăm cháu.
'Chắc cũng phải về rồi. Sao vậy ? Muốn qua đó chơi với em à ?'
Mấy năm nay thực ra Sầm phu nhân cũng không nhàn rỗi, ngoài cứ danh thiếu phu nhân của nhà họ Sầm ra, cô cũng có sự nghiệp của riêng mình dù rằng, nếu phải so với đại boss nhà mình, một chút thành tựu đó cũng không kể là gì, nhưng cô vẫn rất thích.
'Hỗn thế ma vương muốn qua đó du học, dù sao cũng phải qua xem thế nào.' Thở ra một hơi thật dài, quyết định uống chút nước trái cây hạ hỏa bớt.
'Hả ?' Ngụm cà phê trong miệng Sầm Tĩnh Di suýt nữa thì phun ra, ông lão kia lúc nào thì đành lòng buông tay cho đứa cháo bảo bối của mình ra ngoài lang thang rồi ? 'Chị không sợ nó đi quen chân rồi không muốn quay về nhà à ?'
'Duệ Duệ muốn đi Luân Đôn sao ?' Một cô em họ bên nhà họ Sầm trợn to mắt, 'Thằng con nhà em nếu biết chuyện này chắc chắn cũng làm ầm lên đòi đi cho xem.'
Cái đám hậu bối của nhà họ Sầm có ai mà không lấy hỗn thế ma vương tiểu thái tử gia làm tấm gương noi theo đâu chứ ?
Nếu Sầm Cảnh Duệ muốn xuất ngoại du học, chắc chắn một đám anh em họ cũng sẽ kéo nhau đi.
'Ừm.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu.
Tuy hôm nay lại quậy một trận như vậy nhưng nếu con trai đã quyết định đi học, vậy chắc chắn vẫn tiến hành theo kế hoạch thôi.
Eton là trường nội trú quy định rất nghiêm, nói không chừng có thể giúp sửa đổi rất nhiều tính xấu của thằng con bất trị nhà cô.
'Trường nào ?'
'Eton.'
'Quả nhiên.' Sầm Tĩnh Di nhướng mày, 'Duệ Duệ dự thi tuyển và phỏng vấn lúc nào vậy ?'
'Không biết nữa, nó tự mình lo hết.'
Có một đứa con chuyện gì cũng có thể tự lập kế hoạch tự vạch đường lối, cha mẹ tuy rằng bớt lo nhiều nhưng vì thế mà cảm giác được tham dự vào cuộc sống của con cũng ít đi rất nhiều.
'Nó thích ứng được không ?'
'Dù sao thì cũng phải rèn giũa bản thân.' Nãy giờ im lặng, Sầm Chí Quyền nhàn nhạt lên tiếng.
Nhưng trước khi con ra nước ngoài rèn giũa, hắn phải rèn giũa đứa con này một phen trước.
Thời tiết rất tốt, gió nhè nhẹ thổi, một đám người nhà họ Sầm ngồi đó nói chuyện phiếm, đang lúc hào hứng thì một giọng nói quen thuộc then vào, 'Mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy, em có thể gia nhập không ?''
Ai nấy quay nhìn lại, người nói chính là Lý Tư Mạn mặc váy bầu, chiếc bụng đã nhô cao vượt mặt đứng đó.
Sầm Tĩnh Di và cô trước giờ không hợp phách vì vậy mượn cớ công ty có việc mà ra về trước, những người khác cũng tìm cớ lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng Sầm Chí Quyền cùng Lý Tư Mạn, người nãy giờ vẫn đứng một bên có chút lúng túng kia.
'Khám thai sao ?' Quan Mẫn Mẫn khách sáo hỏi.
Những năm này, tuy trên danh nghĩa hai người là chị em bạn dâu nhưng quan hệ vẫn như cũng không mặn không nhạt, trong khách sáo mang theo chút xa cách.
Một phần là vì Quan Mẫn Mẫn sống ở nhà chính họ Sầm còn Lý Tư Mạn sau khi kết hôn với Sầm Chí Viễn thì dọn về ở chung với ba mẹ chồng, chỉ có trong những buổi họp mặt gia đình hoặc lễ tết hoặc yến tiệc thì mới có dịp gặp mặt.
Vốn cũng không có ý bồi dưỡng tình cảm, quan hệ có thể tốt đến đâu chứ ?
'Phải đó. Tiểu Duệ không sao chứ ?' Lý Tư Mạn nâng chiếc bụng đã hơn tháng đến gần, Sầm Chí Quyền đứng lên giúp cô kéo ghế, 'Ngồi đi.'
Vừa là em dâu vừa là phụ nữ có thai, dù sao cũng phải săn sóc một tí.
'Chỉ một chút vết thương ngoài da, không đáng ngại.'
'Hai người nói chuyện đi, anh về phòng bệnh xem thử.' Sầm Chí Quyền không có hứng thú tham gia cuộc trò chuyện của phụ nữ, cũng tin tưởng giờ Lý Tư Mạn đến tìm Mẫn Mẫn nói chuyện không có ác ý gì, huống gì nơi đây nằm trong tầm quan sát của vệ sĩ, nói thế nào, hai người cũng là người một nhà mà.
Sầm Chí Quyền đi rồi, Quan Mẫn Mẫn nhìn chiếc bụng nhô ra của Lý Tư Mạn, 'Đứa nhỏ khỏe chứ ?'
'Mọi mặt đều phát triển tốt.' Lý Tư Mạn nhẹ xoa bụng, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
'Sao Chí Viễn không đi với em ?'
'Anh ấy bận.' Nói đến chồng mình, câu trả lời đơn giản của Lý Tư Mạn không giấu được vô hạn ai oán.
'Có biết là trai hay gái chưa ?' Điểm này, Quan Mẫn Mẫn thực sự rất tò mò.
Hai người kết hôn đã năm, đây đã là lần mang thai thứ tư của cô.
Sở dĩ sinh con liên tục đương nhiên là vì ba đứa con đều là con gái, Sầm Chí Viễn là con trai độc nhất của chú thím, ba mẹ chồng sao có thể không bắt cô sinh con trai cho được chứ ?
Cho nên, không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục.
Nhưng Quan Mẫn Mẫn hoài nghi, nếu như đứa thứ tư này vẫn là con gái thì có phải cô vẫn tiếp tục sinh nữa không ?
Sản phụ cao tuổi đấy, rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Nói đến điểm này, sắc mặt Lý Tư Mạn cứng lại, trầm mặc một lúc mới trả lời, 'Em không để bác sĩ tiết lộ giới tính của bé.'
'Ờ, thực ra trai hay gái đều như nhau cả mà.' Quan Mẫn Mẫn vô tư an ủi một câu.
Phải rồi, chị sinh được ba đứa con trai, đương nhiên nói sao cũng được.
Lý Tư Mạn trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.
Đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với vị thiếu phu nhân của nhà họ Sầm này ! Điều này cô hiểu rất rõ.