Chương : Mười năm - một chặng đường ()
Ngoại ô Paris
'Mẹ, cô út nói sao ?'
Vừa mới tắm xong ra, bạn nhỏ Á Á mặc chiếc áo ngủ màu hồng, tóc còn ướt nước đã chạy vào phòng mẹ, cũng may là ba đang bận việc trong thư phòng bằng không lại bị đuổi về phòng sấy tóc rồi. Nhưng mẹ thì cũng chẳng khác hơn là bao, không chỉ không trả lời câu hỏi mà còn đặt điện thoại trên tay xuống, chuyện đầu tiên chính là tìm khăn lông, kéo con gái đến sofa ngồi xuống, giúp con lau tóc.
'Mẹ, rốt cuộc thế nào ?'
Á Á thoải mái ngả người vào sofa để mẹ giúp mình lau khô tóc.
Trang Lâm vừa giúp con gái lau tóc vừa trách, 'Lần nào mẹ cũng nói với con hết, tắm xong nhất định phải lau khô tóc không sẽ bị nhức đầu, con cứ không nghe.'
'Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này, rốt cuộc đã hỏi được chưa ?' Cô bé vòng tay qua người mẹ, giọng ngọt như đường nũng nịu hỏi, mẹ không chịu được nhất chính là làm nũng kiểu này, thử lần nào cũng được.
'Cô út con nói gần đây không rảnh nên chuyện ra sách tiếp chắc phải đợi đến năm sau mới bắt tay vào làm.' Giúp con gái lau tóc xong, Trang Lâm đặt khăn lông xuống, hai mẹ con ngồi cạnh nhau trò chuyện.
Á Á nhà cô cũng mê « Bí mật vườn Hoa Hồng » lắm, cứ cách vài ba ngày lại muốn hỏi chuyện có ra tiếp hay không.
Nhưng cô út của con bé, Sầm phu nhân, lại không phải họa sĩ chuyên nghiệp, chuyện ra tiếp tập khác sao có thể nhanh như vậy ?
Để ra được bộ sách này, Mẫn Mẫn đã mất gần năm để chuẩn bị.
Nghe được câu trả lời, gương mặt xinh xắn của Á Á xụ xuống, 'Có thể bảo cô nhanh một chút không ? Không thì tiết lộ một chút tình tiết cũng được ! Con thật sự muốn biết đến cuối cùng Hắc Vương Tử đã khiến cho vườn Hoa Hồng thay đổi thế nào...'
'Hay là con nói mẹ nghe xem con thích nhất phần nào trong bộ truyện này ?'
Trang Lâm kiên nhẫn cùng con gái tâm sự, mãi đến khi Quan Dĩ Thần đẩy cửa vào hai mẹ con mới tạm thời ngừng đề tài này.
'Đang nói chuyện gì vậy ?'
Hắn vừa đi vào vừa cởi cúc tay áo sơ mi, xắn cao lên để lộ cánh tay rắn rỏi, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh vợ.
'Ba, con với mẹ đang đoán thử xem sau khi Hắc Vương Tử xuất hiện sẽ mang đến những thay đổi gì cho vườn Hoa Hồng.'
Quan Dĩ Thần hơi nhíu mày, 'Hắc Vương Tử ?'
Là thần thánh phương nào ?
Nhìn vẻ mặt của ba mình Á Á liền biết quyển sách mà cô bé đặt trên bàn làm việc của ba, ba đã quên đọc rồi.
'Thôi bỏ đi, con về phòng. Ba mẹ ngủ ngon.' Cô bé cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện ba mình thực sự sẽ xem quyển truyện tranh khiến mình mê mẩn kia, dù sao có mẹ trò chuyện cùng là được rồi. Ừm, Quả Quả cũng đang xem, về phòng nói chuyện với chị ấy còn hay hơn.
'Về phòng không được nói chuyện với Quả Quả lâu quá đấy.' Biết rõ tâm tư của con gái, Trang Lâm không quên dặn dò.
'Con biết rồi.' Cô bé tung tăng chạy đi.
'Lại nói về mấy truyện tranh với con sao ?' Con gái đi rồi, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, hắn rất tự nhiên kéo cô vào lòng, ngửi mùi dầu gội thơm ngát trên tóc cô, trong lòng bắt đầu xáo động không yên, động tác đương nhiên cũng không thành thật.
'Ghét anh quá, đi tắm trước đi !'
Trang Lâm cười đẩy tay hắn ra nhưng lại bị hắn nắm ngược lại, 'Cùng tắm đi.'
Hình như bọn họ lâu lắm rồi không tắm cùng nhau, nguyên nhân không gì khác ngoài đứa con trai cực kỳ thích giành bà xã với hắn kia.
Chỉ mới tuổi, Quan Dịch Dương từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ bám mẹ, trước ba tuổi mỗi ngày đều phải ngủ với mẹ khiến hắn muốn ôm vợ ngủ đều phải đợi con trai ngủ rồi mới có cơ hội.
Sau ba tuổi, tuy rằng rất miễn cưỡng ngủ một mình nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ yêu cầu đều đặc biệt nhiều, nếu không phải là kể chuyện thì cùng chơi, cùng làm gì đó, tóm lại là phải giằng co chán rồi mới chịu an phận.
Cho nên, muốn cùng vợ mình tắm một uyên ương một lần thật sự không dễ dàng.
Vừa nãy lúc hắn đi vào có nhìn qua phòng con trai một lần, tên nhóc kia đang chơi Lego với gia sư rất vui vẻ cho nên tối nay chắc không làm phiền bà xã của hắn đâu nhỉ ?
'Không được, em đã tắm rồi.'
'Tắm rồi tắm lại cũng được mà.' Giọng người đàn ông thấp hơn mấy phần, không đợi cô trả lời đã khom người bế cô lên, ai ngờ cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, tiểu soái ca Quan Dịch Dương đứng ở cửa, nhìn mẹ đã bị ba ôm lên nói, 'Mẹ, chiếc áo ngủ màu xanh con thích nhất không thấy đâu cả.'
'Bảo quản gia tìm.' Quan Dĩ Thần dứt khoát nhìn con trai nói nhưng trong lòng đã có dự cảm, kế hoạch tắm uyên ương tối nay có lẽ sẽ phá sản rồi.
'Mẹ, con không cần quản gia.' Quan Dịch Dương rất không vui sụ mặt xuống.
Ba cứ luôn tức giận chuyện cậu chiếm cứ quá nhiều thời gian của mẹ, thậm chí không chỉ một lần cốc đầu con trai nói không được quấn mẹ như thế, xin hỏi, cậu mới tuổi, giai đoạn này không quấn mẹ thì lúc nào mới được quấn ?
Mặc kệ ba, cậu cứ muốn chuyện gì cũng phải do mẹ tự tay làm cho mình, cậu thích mẹ nhất, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng rất dễ nghe, cậu thích nghe mẹ kể chuyện, êm ái như ru ngủ vậy, còn thích mùi hương trên người mẹ nữa, nhàn nhạt thoang thoảng rất dễ chịu.
Bởi vì vậy mà ba đã từng uy hiếp, nói qua một hai năm nữa nếu như cậu còn không biết xấu hổ quấn lấy mẹ thì sẽ đưa cậu về Singapore ở với ông bà ngoại.
Hứ, cậu không thèm ! Cho dù phải về Singapore thì cũng phải dẫn mẹ về cùng mới được !
Dự cảm của Quan Dĩ Thần quả nhiên rất chính xác !
Vợ yêu vỗ vỗ cánh tay ra hiệu cho hắn đặt mình xuống, 'Tại sao chuyện nhỏ như tìm quần áo mà cũng phải tự em đi ?'
'Thôi mà, tìm một cái áo ngủ thôi, cũng không mất quá nhiều thời gian. Anh đi xả nước đi, lát nữa em quay lại.' Quan phu nhân dịu giọng dỗ dành hắn, cuối cùng còn ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu khiến bản thân đỏ hết mặt Quan tổng tài mới xem như không cam tâm thả bà xã ra.
Để được hưởng phúc lợi lớn hơn, chỉ đành tạm thời ủy khuất bản thân vậy, đợi lát nữa sẽ tận tình hưởng thụ đãi ngộ cao cấp hơn.
Chỉ tiếc là, Quan tổng tài ngâm bồn lâu đến mức nước đã lạnh mà vợ yêu vẫn chưa quay lại, không cần nghĩ cũng biết là tiểu tử kia lại tìm đủ mọi lý do đến quấn lấy bà xã hắn rồi !
Thật muốn phát hỏa mà !
Lúc Trang Lâm quay lại phòng ngủ thì đã thấy ông xã nhà mình đang ngồi tựa lưng vào thành giường, sắc mặt không mấy tốt nhìn cô.
Cô đi đến bên giường, đưa tay sờ sờ mặt hắn, buồn cười hỏi, 'Giận rồi à ?'
Ngón tay còn chưa chạm đến mặt hắn thì đã bị hắn tóm lấy cả bàn tay, dùng sức kéo, cô thuận thế ngả vào lồng ngực nóng hổi nơi cổ chiếc áo ngủ chỉ kéo lại một cách hời hợt.
'Cho nên, phải cố gắng khiến anh hết giận, hửm ?'
Hắn nâng mặt cô lên, ngón trỏ xoa nhẹ bờ môi hồng nhuận của cô như có điều ngầm ám chỉ.
Hai người ở bên nhau, nếu tính đúng thì đã hơn năm nhưng ở một phương diện nào đó, cô vẫn rất thẹn thùng, có những chuyện đàn ông cực kỳ thích, muốn để cô chủ động một chút thật sự rất, rất khó.
Thi thoảng cũng có lúc cô chủ động nói giúp hắn thì lại bị con trai phá bĩnh.
Nhưng cô đã chủ động khơi dậy hứng thú, tối nay bất kể thế nào hắn cũng phải bắt cô thực hiện lời hứa.
'Phải làm sao anh mới hết giận ?' Cô đỏ mặt hỏi.
'Nếu như em quên những lời vừa nói lúc nãy, anh không ngại nhắc nhở em.' Một tay hắn trượt xuống, giữ chặt thắt lưng mảnh khảnh của cô, trong giọng điệu ngoài ý uy hiếp còn mang theo một chút tà tứ.
Cô nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển động lòng người, nhón người hôn lên môi hắn một cái, 'Thế này đủ chưa ?'
Quan tổng tài cực kỳ không hài lòng, 'Qua loa quá.'
Cô thẹn thùng cười, đôi tay trắng ngần như dây leo vòng qua cổ hắn, đôi môi hồng nhuận dán lên môi hắn, nhìn thấy trong đôi đồng tử đen nhánh kia đầy những chờ mong, cô nhắm mắt lại, cùng hắn môi lưỡi giao triền, hôn đến không dứt ra được, hơi thở hỗn loạn.
'Tiếp tục xuống dưới...' Hắn âu yếm cắn nhẹ chóp mũi cô, hơi thở dồn dập không kém.
Thế là, tiếp tục xuống dưới...
Một hồi kích tình, mấy phen chìm nổi, Trang Lâm mệt đến gần như vừa chạm đến gối liền ngả đầu ngủ mất, Quan tổng tài đã ăn uống no đủ, thỏa mãn ôm thân thể vợ yên vào lòng, tay nhẹ vuốt ve cánh môi hồng của cô, hồi tưởng tư vị thật lâu.