Editor: Hàn Ngọc
Nha hoàn kia cả người run rẩy như cầy sấy, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cái gì cũng không biết, cái này không liền quan đến nô tỳ!"
Ân Tuế Tình hiển nhiên không nghĩ tới trong cháo có độc, cháo này bà đã uống mấy ngày, chưa bao giờ xảy ra vấn đề, sao hôm nay lại có độc?
Nàng hồi thần từ trong khiếp sợ, khuôn mặt nghiêm một chút, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi không biết? Vậy giải thích việc kia như thế nào?"
Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đem cháo cùng ngân châm đặt lên bàn, lưu lại làm chứng cứ.
Mới đầu nàng còn cảm thấy nghi hoặc, không ngờ tới trong cháo này quả thật có độc. Hành động của nha hoàn này thật kỳ lạ, một bộ dáng có tật giật mình, còn sợ người khác không biết nàng có vấn đề.
Nàng chỉ là tùy tiện thử, không ngở tới liền thử ra vấn đề.
một đứa nha hoàn đương nhiên không có lá gan lớn như vậy, nhưng người đứng ở phía sau nàng cũng không hẳn. Ân Tuế Tình bình thường không oán không cừu cùng người khác, nàng không nghĩ ra mẫu thân đã kết thù kết oán cùng ai, đặc biệt còn hạ độc thủ nặng tay như vậy.
Nàng gọi mấy bà tử tới, áp nha hoàn kia quỳ trên mặt đất, "Trong cháo này hạ độc gì?"
Nha hoàn cắn chặt răng không chịu nói thật, chỉ biết lộ ra một đôi mắt mơ hồ, "Nô tỳ thật sự không biết... Quận chúa hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ vô tội..."
Đào Cẩn không nghe nàng nói vô nghĩa nữa, nhíu nhíu mi phân phó: "Vả miệng! Đánh tới nàng khi nào nàng ta chịu nói thật mới thôi."
Cái kia mấy bà tử kia đều không phải đèn cạn dầu, một tay đánh xuống liền đánh đến mặt nàng sưng phù như màn thầu. Liên tiếp mấy bạt tai, liền đánh cho nàng ròi một chiếc răng nanh, nàng vẫn là kiên quyết nói mình cái gì cũng không biết.
Nha hoàn này miệng cũng thực cứng, thật cho rằng nàng không có biện pháp đối phó nàng ta sao?
Mấy ngày nay đều là nàng đưa cháo tới, vài lần trước đều không sảy ra sai lầm, nhìn thì chỉ là một đứa nha hoàn yên lặng, không lường được hôm nay lại xảy ra vấn đề như vậy. Từ khi nàng vừa nhìn thấy nàng ta, liền cảm thấy nàng ta có gì đó kỳ lạ, không giống với vài ngày trước, nàng không dám nhìn mặt Ân Tuế Tình, dường như rất vội vàng muốn cho Ân Tuế Tình uống xong bát cháo kia.
Vì thế Đào Cẩn mới có thể cảm thấy nghi hoặc, nên mới sai Bạch Nhụy đi lấy ngân châm kiểm tra. Quả nhiên, thật sự có vấn đề.
Đào Cẩn cắn cắn răng, làm cho người ta mang nàng tới trong viện, thuận tiện để cho Bạch Nhụy đi mời đại phu, "Cành nhanh càng tốt."
Bạch Nhụy đáp lời liên xoay người đi làm.
Trong phủ có nuôi dưỡng đại phu chuyên môn, ở tại một sân riêng, đi lại chỉ ước chừng mất thời gian một nén nhang. Bạch Nhụy chạy không nhanh bằng Ngọc Minh, Ngọc Minh chủ động đi thay nàng, không bao lâu liền vừa lôi vừa túm một vị lão đại phu đến.
Đào Cẩn đem bát cháo bưng đến trước mặt hắn, "Ngài có thể giúp ta nhìn xem trong này có bỏ thêm cái gì không?"
Đại phu múc một muỗng đặt trước mũi ngửi, ngửi không ra là cái gì, hắn để cho Đào Cẩn chờ chốc lát, hắn suy nghĩ một chút.
Đào Cẩn gật gật đầu, quay người ra khỏi phòng, Ân Tuế Tình vẫn đang chất vấn cái nha hoàn kia.
Nha hoàn kia tên là Bách Châu, là mọt nhà hoàn nửa tháng trước trong phủ mới mua. Gia cảnh nàng bần hàn, mẫu thân ruột mất sớm, phụ thân cưới kế mẫu, kế mẫu đối đãi với nàng cũng không tốt, vì để cho đệ đệ có thể cưới tức phụ, hợp mưu đem nàng bán cho Sở quốc công phủ. Nàng ở trong phủ cũng không có cảm giác tồn tại gì, cũng hiếm khi cùng người kháo trao đổi, luôn là độc lai độc vãng, trong mắt người ngoài là một người có tính cách quái gở.
Ân Tuế Tình chính là nhìn nàng thành thật im lặng, mới đem nàng điều đến bên cạnh hầu hạ, không nghĩ tới lại là nuôi một một mối tai họa!
Bát cháo kia là từ phòng bếp nhỏ đem đến chính phòng, tổng cộng bất quá chỉ cách nhau một trăm bước. Đầu bếp là một vị sư phụ già ở phủ trong phủ, từ khi Ân Tuế Tình năm tuổi đến giờ luôn luôn hầu hạ ở quốc công phủ, nhất định sẽ không mưu hại mình. Trong khoảng thời gian này chỉ có duy nhất nàng ra chạm qua bát cháo, cho nên ngoại trừ nàng còn có thể có ai?
Bách Châu không cam tâm, cực lực bác bỏ tội danh của mình: "Có lẽ là trong phòng bếp nhỏ còn có nha hoàn khác động tay chân..."
Ân Tuế Tình hỏi lại: "Nha hoàn nào?"
Nàng nói quanh co nửa ngày, thuận miệng nói tên vài nha hoàn.
Nha hoàn bị nhắc tới vừa vặn ở bên cạnh, gấp đến độ suýt nữa giơ chân, mắng to: "Khoảng thời gian đó mọi người đều ở đó, ta làm sao có thể hạ dược? Chính ngươi muốn mưu hại lục tiểu thư, đừng đổ tội cho người khác!"
Dứt lời liền quỳ rạp xuống trước mặt Ân Tuế Tình, thùng thùng đụng hai cái kêu vang, "Tiểu thư minh giám, nếu nô tỳ dám hạ độc trong bát của ngài, nô tỳ sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế!"
Ân Tuế Tình bị các nàng nháo làm cho đau đầu, nguyên bản mới gió êm sóng lặng được một ngày, nào ngờ lại biến thành như vậy.
không bao lâu lão đại phu đi ra, nói đã điều tra rõ bên trong có cái gì.
hắn đi tới Đào Cẩn trước mặt cúi người, chậm rãi nói: "Thuốc là một loại vô sắc vô vị, nhưng chứa đựng kịch độc, chính là thạch tín."
Đào Cẩn kinh hãi một trận, quay đầu dùng một ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Bách Châu.
Những lời này tất nhiên cũng bị Ân Tuế Tình nghe được, bà thoáng lảo đảo, phải dựa vào cột ở hành lang mới không ngã, bây giớ nhớ lại trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như Đào Cẩn không có ngăn cản, nếu như bà uống giống bát cháo này giống như mọi khi, vậy lúc này bà có hậu quả gì?
Rốt cuộc là người nào, lại ra tay độc áo đối với bà như thế!
Đào Cẩn tiến lên hai bước, cúi người cắn răng hỏi: "Ngươi vẫn là không nói sao?"
Bách Châu nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng dĩ nhiên chột dạ, nhưng nàng biết nếu là khai ra, hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn so với bây giờ, "Nô tỳ không biết..."
Rất cứng đầu!
Đào Cẩn ngồi dậy, nói với hai bà tử hai bên: "Khám xét người nàng ta, nhìn xem trên người nàng ta còn cất dấu cái gì không."
Tô ma ma cùng một bà tử khác tiến lên soát người, kỳ thật là lột sạch quần áo của nàng. Lột từng cái từng cái lột, từ áo ngoài đến trung đơn, chỉ chốc lát sau liền đem nàng lột sạch, chỉ còn lại một kiện áo yếm cùng tiết khố. rõ như ban ngày, đây đối với nàng là một nhục nhã quá lớn.
Tô ma ma từ trong tay áo nàng ta tìm được một thứ, là một mảnh giấy vuống màu trắng, có lẽ là sau khi bỏ thuốc chưa kịp ném đi, chỉ tiện tay vò thành một cục nhét vào trong tay áo.
Đào Cẩn đưa cho đại phu, lão đại phu nhìn nhìn, gật đầu nói: "trên đây còn lưu lại một chút thuốc màu trắng, chính là thạch tín không sai."
Việc đã đến nước này, đại thế đã mất, Bách Châu co quắp thành một cục, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.
Trong viện trừ bỏ nha hoàn, còn có mấy tôi tớ, nàng bị thoát hết quần áo, đâu còn mặt mũi gặp người khác. Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, không biết là do sợ hãi hay do hối hận, tóm lại bộ dáng thật thê thảm.
Đào Cẩn ngồi xổm tại trước mặt nàng, ngữ khí thật kỳ lạ, mang theo chút dụ dỗ: "Ngươi nói cho ta biết, là ai sai sử ngươi?"
Nàng nâng hai hàng mi ướt nhẹp đẫm lệ lên nhìn, há miệng thở dốc vừa muốn nói chuyện, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lắc lắc mạnh đầu nói: "không ai sai sử nô tỳ, là do tự nô tỳ tự ý làm!"
Chỉ là một đứa nha hoàn, làm sao lại có gan lớn như vậy?
Huống chi Ân Tuế Tình ngày thường đối đãi với các nàng cũng không tệ, các nàng hoàn toàn không có lý do gì muốn hại chủ tử mình như vậy. Trừ phi có người sai sử, người này là ai, nàng lại sống chết không chịu nói.
Kỳ thật trong lòng Đào Cẩn đã có ý tưởng, chẳng qua không muốn dùng nó để xác định.
Nếu nàng không chịu nói, vậy nàng chỉ có tự suy nghĩ tìm câu trả lời.
Đào Cẩn cong môi cười cười, nụ cười này mang theo vài phần tàn nhẫn cùng lạnh lùng, Bách Châu nhìn thấy người bỗng chốc cứng đờ, chỉ thấy một cỗ khí lạnh từ phía sau lưng thổi qua.
"Bách Châu tâm địa ác độc, ý đồ mưu hại gia chủ, phạt nàng gia côn, nhốt vào sài phòng."
Đào Cẩn nghĩ nghĩ, lại bổ thượng một câu: "không cho phép ai đưa thuốc đưa thức ăn cho nàng, chỉ cho nàng uống nước, trước cứ bỏ đói nàng ngày, rồi mới cho nàng ta ăn, rồi lại tiếp tục bỏ đói ngày. Cứ thực hiện như vậy, ta muốn nhìn xem nàng ta có thể kiên trì bao lâu?"
Cái biện pháp này thực sự là ác độc đến cực hạn, trong khi ngươi vô cùng tuyệt vọng lại đưa cho ngươi một con đường sống, sau lại đem người hung hăng ném vào trong bóng tối. Vòng đi vòng lại, không có tận cùng, cuối cùng cho dù cho không có đói chết, cũng bị đói thành người điên. Bách Châu làm sao có thể nghĩ tới nàng sẽ dùng thủ đoạn ác độc như vậy, cứ tưởng rằng cùng lắm thì chết, ai ngờ nếu so với phương pháp này chết còn thống khoái hơn.
Nàng phủ phục đến trước mặt Đào Cẩn, gắt gao bái trụ quần của nàng, "Quận chúa tha mạng, quận chúa..."
Đào Cẩn mặt không đổi sắc, "Dẫn đi đánh thật mạnh."
Tô ma ma cùng hai bà tử khác kéo nàng đi xuống, bên ngoài Diêu Hương cư đã bày một cái ghế dài, từng cái gậy gỗ to bằng cánh tay hung hăng đánh trên người nàng, chỉ vài cái đánh xuống nàng liền đau đến không chịu nổi.
Nhưng mà vẫn phải đánh , một cái cũng không thể thiếu.
Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đi thăm dò xem mấy ngày gần đây Bách Châu đã tiếp cận nhưng ai, cùng người nào nói chuyện qua, tìm hiểu đến hai năm rõ mười, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Người Bách Châu tiếp xúc không nhiều, vấn đề này rất dễ dàng liền có thể điều tra rõ. Bạch Nhụy chỉ tốn nửa ngày, liền trở về hồi bẩm cùng Đào Cẩn: "Nha hoàn ở dãy nhà sau cùng với Bách Châu nói, vài ngày nay nàng thường xuyên ra vào cửa hông quốc công phủ, giống như tiếp ứng cùng người nào đó. Buổi tối hỏi tới nàng thì nàng lại cái gì cũng không nói, nô tỳ cảm thấy rất khả nghi."
Đào Cẩn hỏi: "Nàng bình thường khi nào thì đi cửa hông?"
Đúng lúc Bạch Nhụy cũng vừa tìm hiểu vấn đề này, nên vẫn có thể trả lời được, "Tầm trên dưới giờ ngọ sáu khắc."
Vào khoảng thời gian này trong quý phủ vừa dùng ngọ thiện, các chủ tử đều ở trong phòng nghỉ tạm, căn bản không ai chú ý đến tình huống ở cửa hông. Nàng thật là biết chọn thời gian, Đào Cẩn lòng nảy sinh một kế, nói với nàng nói: "Hàn Quang có thân hình tương tự cùng Bách Châu, buổi trưa ngày mai ngươi để cho nàng ngụy trang thành Bách Châu, Bách Châu hôm nay vừa hạ dược, ngày mai đối phương nhất định sẽ liên lạc lại. Đến lúc đó ngươi dẫn Tô ma ma cùng mấy người núp trong bóng tối, phải bắt được người dẫn đến trước mặt ta."
Bạch Nhụy thưa vâng, đi xuống an bài Hàn Quang làm việc.
Đảo mắt đã đến ngày hôm sau, Đào Cẩn nói với Ân Tuế Tình ý nghĩ của mình, bà cũng không có phản đối, "Nương cũng muốn nhìn một chút, là ai lại muốn đưa nương vào chỗ chết."
Đào Cẩn an ủi nàng, "Mẫu thân yên tâm, có con ở đây, nhất định sẽ không để nương bị thương tổn! Những kẻ kia muốn hại nương, một người con cũng se không buông tha!"
Ân Tuế Tình sờ sờ nàng đầu, trong lòng dù có trăm mối ngổn ngang, lúc này cũng không nói rõ được.
Đến buổi trưa, Hàn Quang nghe lời của nàng đi đến cửa hông. Nàng mặc quần áo của Bách Châu, ăn diện giống nàng như đúc, hơi gù lưng, cúi đầu đi đường.
Đến cửa hông, đợi ước chừng hai khắc, quả thực có người ở bên ngoài gõ cửa.
Cái cửa này là bình thường người để cho người hầu ra vào, muốn mở cửa cần phải trải qua sự đồng ý của quản sự. Có đôi khi nha hoàn vì vụng trộm làm việc bên ngoài, liền thông qua khe cửa tiếp ứng cùng người khác, Bách Châu bình thường hiển nhiên cũng như thế. Cửa gỗ bị khóa lại, chỉ lộ ra một khe cửa, người bên ngoài hỏi: "Làm xong việc chưa?"
Hàn Quang hạ giọng, tằng hắng một tiếng, "đã làm xong."
Đối phương cho rằng nàng đang sợ hãi, nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: "Có bị người khác hoài nghi không?"
Nàng lắc đầu, học khẩu khí Bách Châu nói chuyện, "không có."
Đối phương lại nói: "Vậy thì tốt rồi. Ngươi yên tâm, sau khi việc này qua đi, nhất định sẽ không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi, tiểu thư chúng ta nói ..."
nói chưa nói xong, liền bị hai bà tử phía sau trái phải giữ lại, làm nàng sợ tới mức can đảm đều biến mất, kinh hô một tiếng.
Bạch Nhụy đã sớm dẫn Tô ma ma đứng ở ngoài cửa chờ, không nghĩ tới còn thật sự bắt được quả tang.
Quay mặt nàng ta lại để nhìn, đó không phải là Trần thị nha hoàn thiếp thân của Chu Vãn sao!