Editor: Hàn Ngọc
Beta: Chị Hằng Lê
Thay xong xiêm y, Ân thị đang chờ nàng ở chính thất.
Đào Cẩn đứng ở trước mắt bà xoay một vòng, “ Mẫu thân nhìn con có xinh đẹp hay không?”
Làn váy theo động tác của nàng như nở rộ, tựa một nụ hoa đang từ từ nở nộ ra búp hoa trắng nõn, lung linh sinh động, trong lúc nàng xoay tròn dường như có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh nhã. Má phấn nhẹ hồng, đáng yêu khả ái, tuy rằng chưa cập kê, nhưng một đã là một tiểu mĩ nhân hiếm có của Trường An. Huống hồ trên người nàng toát ra một khí chất thanh lệ thoát tục mà những người khác không thể có được, vẻ đẹp ngây thơ trong sáng càng làm cho nam nhân si mê.
Ân thị buông cốc trà hoa văn mây hồng trong tay, lộ vẻ hài lòng đem nàng kéo tới trước mặt ngắm “Đẹp, Khiếu Khiếu mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”
Đào Cẩn trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại làm bộ như bất mãn, “ Mẫu thân chỉ khen con cho có lệ.”
”Ai nói ta khen con cho có lệ?” Ân thị chính là càng xem càng vừa lòng, nữ nhi của mình vóc người tuy chưa trưởng thành hết nhưng khi mặc chiếc áo cánh mỏng này càng làm lộ vẻ xinh đẹp, “Không tin con hỏi các nàng một câu, xem mẫu thân có phải chỉ khen cho có lệ?”
Nói xong nhìn nha hoàn đang đứng hai bên, không chờ bà mở miệng hỏi, Ngọc Minh Bạch Nhụy đã đi lên cùng thống nhất gật đầu, “ Tiểu thư mặc xiêm y này cực đẹp.”
Không phải các nàng nói dối mà sự thật đúng là như thế. Chiếc áo lót bằng lụa màu đỏ tươi được thêu hoa Hải Đường càng tôn thêm làn da trắng nõn của nàng, ngọc cốt băng cơ, dưới đôi mắt to quyến rũ có một nốt ruồi lệ, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều nhìn đến mất hồn.
Đào Cẩn vốn tính tình đơn giản nên không để những lời nói đó trong lòng, thấy các nàng nghiêm túc trả lời lại thấy buồn cười đến không nhịn được, “Vậy thì bộ này vậy.”
Lúc nàng thay quần áo để dự cung yến, Ân thị đã chuẩn bị hoàn tất, bà mặc một bộ trang phục màu tím tay áo thêu hoa văn quấn quanh.
Đào Cẩn cảm thấy bộ trang phục này không hợp với bà một chút nào, nó đã làm cho mẫu thân trông có vẻ già hơn rất nhiều so với tuổi, rõ ràng Ân thị mới - tuổi, môi hồng răng trắng, thân hình yêu kiều là một đại mỹ nhân bậc nhất. Nàng đem tất cả mấy bộ trang phục đã làm tháng trước ra đặt hết lên trên tháp Di Lặc, ngắm nhìn một lượt cuối cùng chỉ vào bộ trang phục màu đỏ nhạt dệt kim hoa văn màu vàng nói: “Mẫu thân mặc bộ này được không? Bộ này phù hợp với phong thái của mẫu thân nhất.”
Ân thị nhìn bộ trang phục nàng chỉ, đó là bộ mà lúc trước bà thích nhất, nhưng bà nghĩ ở cung yến không nên quá phô trương nên không mặc nó, lúc này Khiếu Khiếu nhắc tới làm bà không khỏi có chút dao động: “Nhìn có hơi rực rỡ quá...”
Đào Cẩn liền bác bỏ ý nghĩ này của bà, cực lực khuyên bảo, “ Tại cung yến có biết bao nhiêu là những mệnh phụ xinh đẹp quyển quý? Ai cũng muốn trang điểm cho mình càng xinh đẹp hơn, lúc này người trang điểm như vậy sẽ quá mức giản dị. Mẫu thân nên thay bộ này đi, mỗi ngày người đều mặc như vậy, con nhìn đến quen mắt rồi.”
Nàng một bên nói một bên cầm lấy kia bộ trang phục, để Ân thị đến sau tấm bình phong thay đồ, “ Mẫu thân mặc bộ này nhất định sẽ rất đẹp, con cam đoan!”
Ân thị không có cách nào từ trối được nàng, liền nghe theo đi vào sau tấm bình phong để nha hoàn hầu hạ thay trang phục.
Ân thị từ sau khi sinh Đào Tĩnh, liền không còn chăm chút đến dung mạo và trang phục của mình, trang phục đều chọn màu sắc sẫm màu là chính. Vừa rồi Đào Cẩn nói như vậy không phải là nói đùa, cách ăn mặc của bà quả thật quá mức đoan trang, cho nên tạo cho người khác có cảm giác khó có thể tới gần. Mà Lục thị lại thường xuyên chăm chút nhan sắc luôn chọn những trang phục trẻ trung rực rỡ, khi so sánh sự đối lập của hai người càng thêm rõ rệt, thật là đáng giận mà, mẫu thân rõ ràng rõ ràng đẹp hơn bà ta rất nhiều!
Trong lần cung yến này nàng nhất định phải làm cho mẫu thân thay đổi đến xinh đẹp động lòng người.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Ân thị đã đi ra từ sau tấm bình phong sơn son khảm trai, bà có chút không thích ứng kịp, cũng tại sau khi thành thân bà liền không mặc trang phục gây chú ý quá, “Khiếu Khiếu cảm thấy thế nào?”
Đào Cẩn ngẩn người nhìn nửa ngày, nàng cảm thấy người đứng trước mặt lúc này không phải mẫu thân của nàng, bởi vì khi bà mặc bộ trang phục này so với suy nghĩ của nàng lúc trước còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần!
Ân thị đợi một lúc cũng không thấy nàng trả lời, trong lòng có chút thất vọng, “Nếu không phù hợp thì để ta đổi lại bộ trang phục màu tím đã mặc lúc trước vậy.”
Nói xong liền muốn trở về thay lại trang phục, Đào Cẩn liền tiến lên cuống quít ngăn bà lại, nàng ôm cánh tay của bà sống chết nhất quyết không buông tay, “Mẫu thân đừng đổi, tuyệt đối đừng đổi! Rất đẹp, thật sự rất đẹp, mẫu thân đẹp đến mức con cũng không nhận ra nữa!”
Khi bà mặc bộ này trông bà thật quá xinh đẹp, đai lưng dệt kim điểm hoa làm nổi bật lên vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, dáng đi uyển chuyển thướt tha. Vóc dáng bà mảnh mai, phong thái yểu kiều, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, kết hợp cùng cách ăn mặc làm cho bà so với trước kia trông như hai người hoàn toàn khác nhau.
Đào Cẩn ôm chặt lấy bà sợ bà không đồng ý, “ Nếu mẫu thân không đồng ý mặc trang phục này, mấy ngày này con sẽ đi theo làm phiền người!”
Ân thị bị lời nói của nàng thuyết phục, không thể có sự lựa chọn khác liền gật gật đầu nói: “ Được được được, con nói cái gì thì chính là cái đó.”
Nàng nghe được mẫu thân nhận lời mới buông tay, được như ý muốn còn kiêu ngạo, “ Mẫu thân nghe theo con là đúng đó.”
Ân thị chọc yêu một cái vào trán của nàng, “Luôn không có quy củ như vậy, còn ra thể thống gì.”
Nàng giả bộ che đầu kêu một tiếng, trên môi lại nở nụ cười mềm mại.
Một vài ngày sau, đang lúc Đào Cẩn nghịch cây bảo trâm Điểm Thúy ngư trong khay một cách chăm chú, Sương Nguyệt liền đi vào nói: “ Tiểu thư, nghe nói hôm nay là ngày Ngụy vương chiến thắng trở về từ Tùng Châu, trên đường rất nhiều người vây xem, tất cả mọi người đều mong được nhìn thấy thần thái của Ngụy vương.”
Tay nàng run một cái liền bị trâm đâm vào đầu ngón tay, “Hôm nay trở về?”
Bạch Nhụy ở bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, vội vàng cầm lấy ngón tay nàng xem xét, nhìn thấy ngón tay nàng không bị chảy máu mới yên tâm.
Sương Nguyệt mỉm cười gật đầu, “ Đúng vậy, hai ngày nữa đã đến ngày cung yến rồi, lúc này mới trở về còn hơi muộn một chút.”
Đào Cẩn ổn định lại tâm tư, tiếp tục đem sự chú ý đặt trên bàn trang điểm trước mất, cố tỏ ta bình tĩnh trả lời một tiếng: “ Ừ.”
Trở về thì trở về đi, đâu có quan hệ gì đến nàng đâu? Nàng có thể đi ra ngoài nghênh đón sao?
Vì vậy nàng lại im lặng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình thỏ ngọc khảm Phỉ Thúy San Hô trong tay, suy nghĩ xem phải kết hợp nó với trang phục nào. Nhưng nàng không ổn định suy nghĩ được, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Sương Nguyệt nói lúc nãy, hôm nay Giang Hành trở về, hiện tại chắc hắn đang cưỡi ngựa đi trên đường cái thành Trường An được dân chúng vây quanh ca ngợi.
Người nam nhân đó cuối cùng cũng sẽ trở thành thiên tử Đại Tấn, hắn sẽ ngồi lên vị trí tôn quý trên long ỷ, nắm trong tay vận mệnh của cả thiên hạ, bao gồm cả sự thành bại của Đào gia.
Nàng không muốn có kết cục cửa nát nhà tan giống kiếp trước, cho nên chỉ có cách phải lấy lòng hắn.
Phải làm như thế nào lấy được lòng hắn đây?
Nếu như có thể cứu vận mệnh cho cả nhà, thì dù cho bị hắn lại mạo phạm một lần, cũng không phải không thể chịu đựng được.
Đời trước hắn chỉ coi nàng như một tiểu hài tử, cho nên mới làm ra chuyện như thế, lần này sẽ phát sinh ra chuyện gì? Đào Cẩn quyết định chọn trang sức sẽ đeo này hôm đó, nếu như hắn thực sự thích tiểu hài tử, như vậy nàng sẽ trở thành một tiểu hài tử nhu thuận.
Thời gian hai ngày chớp mắt liền trôi qua, cung yến được tổ chức vào lúc chạng vạng tối, đến trưa trong phủ cũng chưa có động tĩnh gì, sau khi dùng xong bữa tối mới bắt đầu chuẩn bị.
Đào Cẩn ngồi trước trước gương đồng gần một canh giờ, Bạch Nhụy khéo léo chải cho nàng một kiếu tóc song ve, ở mép tóc cài một chiếc trâm Ngọc Diệp Kim Thiền Bảo Thoa, nàng có một làn da trắng nõn mịn màng nên khi dùng son phấn ngược lại làm mất vẻ xinh đẹp vốn có của nàng, chỉ cần quét nhẹ hàng mày cong, và chỉ dùng một chút phấn khuôn mặt đã như hoa đào Hàm Lộ, lại như hoa Lê trong mưa xuân, đúng là tâm hồn như ngọc thân thể tựa tuyết.
Nàng thay sang bộ trang phục áo cánh màu hồng thêu hoa Hải Đường, Đào Tĩnh đã chuẩn bị xong đang đứng chờ ở ngoài cửa, đợi được một lúc mà không thấy Đào Cẩn đi ra, liền đi vào: “Khiếu Khiếu, xe ngựa đã chờ ở bên ngoài phủ.”
Mới nói được một câu, vừa nhìn thấy rõ quang cảnh bên trong liền đột nhiên im lặng, một lát sau liền ho nhẹ một tiếng, “Muội mau một chút.”
Đào Cẩn nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười, “Ca ca thấy muội mặc đồ này có đẹp không?”
Đào Tĩnh đưa mắt nhìn mấy lần, trước kia hắn cảm thấy muội muội nhà mình giống một quả cầu nhỏ, trắng nõn dịu dàng, không ngờ tới hôm nay nàng trang điểm nên làm cho người ta nhìn không chớp mắt. Nàng hiện giờ mới mười ba tuổi nếu sau khi đến tuổi cập kê, không biết sẽ bắt mất tâm trí của bao nhiêu con em của các quyền quý, không chừng bà mai đến nhà cầu thân sẽ đạp nát cửa phủ.
Mới chỉ tưởng tượng như vậy mà trong lòng hắn liền không vui, Khiếu Khiếu đáng yêu xinh đẹp như thế, hắn luôn cảm thấy ai cũng đều không xứng với nàng.
” Đẹp lắm.” Đào Tĩnh vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, “Nếu như đã chuẩn bị xong thì theo ca ca ra ngoài đi.”
Đào Cẩn vâng một tiếng, liền vén váy đi theo phía sau đại ca đi khỏi Trọng Linh viện.
Lần này nhập cung nàng chỉ mang theo hai nha hoàn Thu Không và Ngọc Trà, một người thông minh ứng biến tốt, một người phản ứng nhanh nhẹn, nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn thì có thể tùy cơ ứng biến.
Ở ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa đang chờ, Đào Lâm Nguyên đã đến, nhìn thấy hai huynh muội đến thì lên tiếng hỏi: “ Mẫu thân của các con đâu?”
Ân thị còn chưa đến, trên mặt ông liền xuất hiện nét không vui.
Lúc này thời gian còn sớm, Đào Cẩn liền làm nũng ông chờ thêm chốc lát,“Dù sao đi nữa bây giờ vẫn còn sớm đến cửa cung chúng ta cũng phải chờ, nên con muốn chờ thêm một lúc ở cửa nhà mình. Phụ thân đừng gấp, mẫu thân có lẽ sẽ tới ngay bây giờ.”
Đào Lâm Nguyên cưng chiều nhìn nàng một cái, “Thân thể đã tốt lên chưa? Nhìn con đã hoạt bát hơn nhiều rồi.”
Đào Cẩn vừa định trả lời, thoáng nhìn thấy một bóng dáng mặc một trang phục màu đỏ nhạt, quay đầu nhìn về hướng cửa, liền nhìn thấy Ân thị đang dẫn nha hoàn đi đến. Hôm nay bà trang điểm hoàn toàn khác so với ngày thường, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, khuôn mặt xinh đẹp, dung nhan như ngọc. Trang phục bà mặc đều là đồ Đào Cẩn đã chọn, trâm uyên ương song thúy kiều bà cài trên đầu đều không ngoại lệ.
Sự thật đã chứng minh Đào Cẩn đã không chọn sai, mẫu thân hôm nay đã đẹp đến mức gần như hoàn hảo.
Nàng lặng lẽ quan sát Đào Lâm Nguyên, ông không thốt ra được lời nào, ánh mắt chăm chú dừng lại trên người mẫu thân, kế cả khi người đi đến trước mặt cũng không có phản ứng. Lúc đầu sắp xếp Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên đi trên một chiếc xe, Đào Cẩn đi trên chiếc xe ngựa còn lại, Đào Tĩnh thì cưỡi ngựa đi theo bên cạnh. Lúc này Đào Cẩn liền thay đổi chủ ý, nàng đi đến nói nhỏ bên tai Ân thị: “ Mẫu thân, con cùng người đi chung một chiếc xe có được không? Có chút quy củ trong cung con chưa rõ, muốn người chỉ bảo một chút.”
Ân thị nghĩ, trong cung quy củ quả thật rât nhiều, nên trước khi tiến cung nên nói cho nàng biết, liền đồng ý, “Chúng ta ngồi chiếc xe ngựa phía sau đi.”
Bởi vì Lục thị, nên quan hệ giữa Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên không được tự nhiên, lúc nào cũng khắc khẩu, cũng chưa từng vui vẻ khi gặp mặt nhau. Bà thấy Đào Cẩn đưa ra yêu cầu này, Ân thị đáp ứng mà không hỏi qua ý kiến của Đào Lâm Nguyên.
Đào Cẩn vui vẻ, quay đầu hỏi Đào Lâm Nguyên: “ Phụ thân, người thấy thế có được không?”
Đào Lâm Nguyên đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt như bình tĩnh gật đầu, “Cũng được.”
Vì thế hai người lên xe ngựa, ở phía sau Ân thị đang bước lên chiếc ghế Hoàng Mộc để lên xe thì Đào Cẩn lơ đãng nhìn về phía xe đằng trước, vừa đúng lúc bắt gặp Đào Lâm Nguyên đang ngẩn ngơ nhìn về phía bên này, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn hình bóng của người đang ngồi trong xe ngựa bên này.
Mẫu thân ăn mặc xinh đẹp như vậy, mà ông lại chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng chắc là rất khó chịu.
Đào Cẩn nghĩ trong lòng, nàng chính là muốn làm cho ông không được dễ chịu.
Nhìn được mà không chiếm được, ông mới có thể nhìn thấy được giá trị của mẫu thân.
Sau khi tiến cung nam quyến cùng nữ quyến tách ra để hoạt động, đến khi cung yến thì cùng nhau đến cung Lân Đức.
Đi theo cung nữ đẫn đường đằng trước, Ân thị cùng Đào Cẩn liền đi tới cung Chiêu Dương của Trang hoàng hậu, đi qua vô số cung điện màu đỏ, lại gặp vài vị phu nhân đã đến trước.
Phía trước một người nữ nhân đang ngồi trên chiếc tháp Loan Phượng được sơn son nạm ngà voi, tư thái ung dung cao quý, tuổi đã gần nhưng do được bảo dưỡng tốt nên không hề thấy có một nét nào của tuổi già trên khuôn mặt bà,không thể nghi ngờ người phụ nữ này chính là đương kim Trang hoàng hậu. Bên người bà có một người nữ nhân xấp xỉ tuổi tác với Ân thị đang đứng, dung mạo xuất chúng, khuôn mặt luôn hiện lên ý cười, chính là người luôn coi Đào Cẩn như con mình, Nghi Dương công chúa.
Ân thị cùng Đào Cẩn tiến lên hành lễ, Trang hoàng hậu để hai người đứng lên, tủm tỉm cười gọi Đào Cẩn tiến lên phía trước: “Mới hai tháng không gặp mà Khiếu Khiếu hình như cao hơn.” Nói xong đầy thân thiện vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, “Khiếu Khiếu có nhớ bản cung không?”
Từ sau khi Hoàng Hậu biết nhũ danh của Đào Cẩn, thì mỗi lần gặp mặt đều thân thiết gọi nàng là Khiếu Khiếu, lúc đầu nàng có chút không được tự nhiên, nhưng sau một thời gian dài được hoàng hậu gọi như vậy, nàng ngược lại đã coi đây là một thói quen.
Đào Cẩn liền mỉm cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, dùng một cái miệng ngọt như đường nói, “Bởi vì nhớ Hoàng Hậu nương nương, con phải cố gắng uống thuốc thật nhiều thuốc để mong nhanh chữa hết bệnh, chờ ngày hôm nay tiến cung để được gặp ngài.”
Hoàng hậu nghe xong rất vui vẻ, rồi lại vì biết nàng bị bệnh mà đau lòng, “Tại sao lại ngã bệnh? Ngày mai để bản cung gọi thái y khám lại cho con một chút, phải đem thân thể con điều dưỡng thật tốt. Bằng không hơi một chút liền mắc bệnh, bản cung có thể đi đâu tìm một người như con?”
Có thể được Hoàng Hậu coi trọng như thế làm rất nhiều người có mặt ở đây ao ước mà không được, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đào Cẩn, nàng dường như không để ý đến, chớp chớp mắt bướng bỉnh nói: “Người tên Đào Cẩn có thể rất nhiều, nhưng Khiếu Khiếu chỉ có một mình con thôi.”
Một già một trẻ đã lâu không gặp, không để ý đến những người xung quanh mà vui vẻ nói chuyện, ngay cả Nghi Dương công chúa nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tỵ, Hoàng Hậu đối với nàng hình như cũng không quá sủng ái như vậy. Nhưng điều này cũng không lạ, ai bảo nha đầu Đào Cẩn nói năng ngọt ngào hợp lòng người như vậy, ngay cả nàng cũng rất yêu mến nha đầu này.
Nàng cùng Ân thị nhìn nhau, không nhịn được mà nhìn nhau cùng bật cười.
Ước chừng hai khắc sau, cung nữ tiến vào bẩm báo, nàng khom người hướng Trang hoàng hậu nói: “Nương nương, Ngụy vương đang đi đến điện Chiêu Dương, mời ngài di giá đến điện Lân Đức.”
Đào Cẩn hơi khựng lại, Giang Hành tới? Tạo sao không giống với ấn tượng trước kia của nàng nhau, đời trước không phải do Tuệ vương đến mời hoàng hậu sao?
Tuy nàng không hiểu, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đỡ Trang hoàng hậu đứng dậy, nhìn về hướng cửa chính.
Đôi giày thêu kim tuyến dẫn lên thềm cung điện màu đỏ, Ngụy vương tư thái trầm ổn chậm rãi xuất hiện trước ánh mắt chăm chú của mọi người trong điện.