Cố Thâm thấy cô ngất xỉu nhưng vẫn chưa thỏa mãn, ôm cô ngồi dậy, một phát lút cán vào sâu bên trong. Hàn Kỳ Âm kêu lên một tiếng rồi xụi lơ trong lòng hắn, cơ thể cô lạ quá...không còn chút sức lực nào...
"Đừng..."
Hàn Kỳ Âm yếu ớt rên rỉ cầu xin hắn.
"Bây giờ cầu xin thì đã muộn rồi."
Cố Thâm lạnh lùng nói, không khoan nhượng thúc mạnh một cái, bụng dưới của cô như lồi lên vì quái thú của hắn, cô chỉ đành ôm lấy cổ hắn bị hắn hung hăng rút ra đâm vào. Cố Thâm sung sướng hít sâu một hơi, đâm mạnh một lúc mới run run bắn ra, bấy giờ mới để ý cô yên lặng nãy giờ, không còn rên rỉ.
"Hàn Kỳ Âm. "
Hắn rút ra khỏi, chất dịch cũng theo đó mà trào ra, cô mềm nhũn ngã xuống. may mà hắn đỡ lấy, gương mặt cô mồ hôi nhễ nhại, yếu ớt dựa vào lồng ngực hắn.
"Hàn Kỳ Âm. "
Cố Thâm vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô, cô vẫn không chút phản ứng.
"Hàn Kỳ Âm, nếu em còn giả vờ ngất xỉu, tôi sẽ làm tiếp..."
Hắn đe dọa cô, trước đây cô cũng giải vờ ngất để lừa hắn nhưng hiện tại hắn nói thế cô vẫn không mở mắt.
Cố Thâm cảm nhận cô có chuyện không ổn, trực tiếp ôm lấy cô định ra ngoài tìm bác sĩ nhưng chợt nhớ ra cả hai người đang không có mảnh vải che thân. Hắn mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, khuy áo còn cài lệch, sau đó nhìn cái váy của cô bị hắn xé rách, mở tủ lấy bừa một cái váy mới, trực tiếp mặc vào rồi ôm cô lên đến tìm bác sĩ.
"Người đâu!"
Chưa đầy hai phút bác sĩ đã đến, hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường rồi lia đôi mắt sắc lạnh đến khiến vị bác sĩ kia suýt chút nữa đánh rơi thiết bị xuống đất.
Vị bác sĩ kia kiểm tra một lát, sau đó lấy máu cô, lúc lấy máu còn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thâm ghim chặt lên người, kim tiêm trong tay vì thế mà suýt chệch hướng.
Bác sĩ hàng đầu, thiết bị tiên tiến. Sau khi xác định chắc chắn, nhìn bộ dạng của hai người, vị bác sĩ đó nuốt nước bọt đánh liều hỏi
"Cố lão đại...xin hỏi ngài và Hàn tiểu thư đây có phải vừa mới quan hệ tình dục?"
Cố Thâm "Đúng."
"Vậy có phải cô ấy bị chảy máu?"
Hắn ngẫm nghĩ, quả thật lúc nãy mặc đồ cho cô, phần dưới của cô có chảy máu một ít. Ngoài lần đầu tiên ra trước đây cô chưa hề bị chảy máu dù hắn có làm mạnh bạo cỡ nào.
"Đúng vậy."
Hắn lại trả lời.
Vị bác sĩ đó thở dài
"Vậy thì đúng rồi. Cố lão đại, chúc mừng ngài. Hàn tiểu thư có thai được ba tuần rồi."
Cố Thâm sững người.
"Có điều thai nhi vào ba tháng đầu rất yếu, vừa nãy may mà không hề hấn gì. Cố lão đại cần hạn chế việc sinh hoạt tình dục để tránh ảnh hưởng tới đứa bé."
Vị bác sĩ đó nói xong đi ra ngoài, Cố Thâm vẫn ngồi đờ người, mất một lúc hắn mới có thể tiếp nhận dược sự thật
Hàn Kỳ Âm có thai rồi?
Trong bụng cô đang mang thai con của hắn...
Không thể tin nổi cô lại mang thai, vừa lúc nãy suýt chút nữa vì hắn đã tức giận mà làm hại tới con mình.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi hắn, ngắm nhìn Hàn Kỳ Âm, hắn vuốt ve má cô, cô nằm trên giường yếu ớt truyền nước. Cố Thâm cúi người hôn lên trán cô âu yếm, không biết khi cô tỉnh lại thì phản ứng của cô sẽ như thế nào?
Vừa nhắc tới một phát thì mí mắt Hàn chầm chậm động đậy rồi mở ra, gương mặt đẹp như tạc của Cố Thâm dần hiện rõ, cô yếu ớt gọi hắn
"Lão đại..."
Đây là đâu? Cô bị làm sao thế này?
Hàn Kỳ Âm cảm nhận cơ thể rã rời, kí ức ban nãy chậm rãi hiện lên, Cố Thâm cuồng bạo hung hăng chiếm đoạt cô, sau đó vì quá mệt mỏi mà cô ngất xỉu không biết gì nữa.
Định cử động mà bị Cố Thâm giữ lại
"Đừng động đậy."
"Sao vậy?"
Cô phát hiện ra kim truyền nước trên tay mình.
Hắn âu yếm xoa đầu cô
"Hàn Kỳ Âm, em có thai rồi."
"Sao cơ...?"
Cô sững sờ còn hơn cả hắn, run rẩy thốt lên
"Thật...thật sao..?"
Cố Thâm gật đầu, nước mắt cô đột nhiên lã chã rơi. Con của cô...và Cố Thâm...trong bụng cô đang có sinh mạng của một đứa bé...
Chưa bao giờ Hàn Kỳ Âm dám nghĩ tới mình lại có con vào lúc này, cô vừa mừng vừa lo. Nhưng cảm xúc hạnh phúc hiện tại như vỡ òa, bàn tay run rẩy xoa lên bụng
"Con..."
Cố Thâm nhìn cô khóc mà trong lòng hắn cũng xúc động không kém. Lần đầu tiên hắn có cảm giác vui mừng, còn mong mỏi đứa con còn chưa thành hình.
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên nắm chặt lấy tay hắn
"Đây là sự thật đúng không? Không phải em đang mơ..?"
"Đúng vậy."
Hắn trả lời, hôn lên trán cô. Hàn Kỳ Âm xúc động hạnh phúc không thốt lên lời. Bên trong căn phong bao trùm một không khí hạnh phúc.
Còn bên ngoài, Ella núp một góc nắm chặt tay, nghiến răng căm hận...
p/s Hnay Lim bão chương, cb đọc tr vui vẻ nhé...