Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 3813: c3813: mọi thứ xảy ra quá nhanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi thứ xảy ra quá nhanh!

Từ khi Lâm Nhất xoay người ra tay, đến Hoàng Đồ bị hắn giơ tay tát bay, sau đó Lâm Nhất thi triển một kiếm Nhật Nguyệt Đồng Huy. Nói thì dài, nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây. Trong khoảng thời gian đó, một giới tử Hoàng Đồ ngông cuồng tự đại vậy mà đã rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Nhanh quá, quả thật quá nhanh!

Sắc mặt của đám người Đế Vũ đều hết sức khó coi, ngoài Đế Vũ ra thì ai cũng gọi Thánh Linh ra. Năm Thánh Linh bay lên cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Âm ầm!

Cảnh tượng ấy quả thật cực kỳ kh ủng bố, năm loại Thánh Linh khác nhau đều tỏa ra khí thế sắc bén kinh người, bầu trời tràn ngập đủ loại dị tượng. Võ học Thánh Linh bình thường rất hiếm thấy, giờ lại xuất hiện, nhưng vừa xuất hiện đã lần lượt bị đánh tan khiến người ta không khỏi mở rộng tâm mắt và cảm thấy hết sức khó tin.

Giờ đã đến trận chiến cuối cùng nên mọi người cũng không tính giấu diếm thực lực nữa.

Trước mắt, Lâm Nhất đẩy Hoàng Đồ vào đường cùng đã khiến các giới tử khác cảm thấy vô cùng áp lực, bèn cố gắng dùng hết huyết khí cả người để điều khiển Thánh Linh. Bọn họ bay lên khỏi mặt nước, đứng lơ lửng giữa không trung, mười ngón tay nhanh chóng kết ấn truyền hết luồng hào quang này đến luồng hào quang khác vào các Thánh Linh.

Theo họ ngày càng áp sát và uy áp của các Thánh Linh đạt tới một trình độ kh ủng bố, dị tượng sinh ra do chiêu Nhật Nguyệt Đồng Huy của Lâm Nhất cũng xuất hiện nhiều cái khe.

Kiếm ý mạnh thật!

Đám Đế Vũ cau mày, Lâm Nhất đưa lưng về phía họ, rõ ràng ở rất gần. Thế nhưng, kiếm ý bao phủ xung quanh hắn lại phảng phất như một ngọn núi cao. Năm Thánh Linh đồng loạt được họ gọi ra cũng chẳng thể phá hủy tấm khiên ấy ngay.

Điều này khiến cho mọi người cảm thấy hết sức kinh ngạc và khó tin.

Giới tử Thần U bị chặt đứt cánh tay ở đằng xa thấy cảnh đó thì ánh mắt không khỏi lập lòe.

"Đám người kia chẳng mấy thân thiết gì với chúng ta, vậy mà lại ra mặt bênh chúng ta, quả thật bất ngờ', giới tử Huyền Long lê cơ thể rách nát của mình đi đến bên cạnh Thần U, khẽ nói.

'Thần U hừ lạnh nói: "Bênh chúng ta? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Nếu muốn bênh chúng ta thật thì khi ta bị tát nên ra tay mới đúng. Hừ, Lâm Nhất kia quá yêu nghiệt, cây cao thì gió càng lay, họ chẳng qua chỉ là muốn tìm một cái cớ để chèn ép hắn thôi. Một chiếc lá thần mất ngàn năm mới ra và chín ngàn năm để nở hoa, phần thưởng của vị trí đứng đầu chính là một Thánh Quả chín lá đó. Sao họ có thể ngồi yên nhìn Lâm Nhất lấy được".

"Thần U, tay ngươi nè".

Thiên Càn đi đến, cầm theo một cánh tay, đó chính là cánh tay bị chém đứt của Thần U.

Giới tử Thần U biến sắc, ánh mắt như muốn phun lửa. Hắn ta đông băng cánh tay lại rồi nặng nề nói: "Thằng khốn kia ra tay tàn nhẫn thật, chỉ có thể đến Côn Luân rồi nghĩ cách khác thôi. Hừ, một đám khốn nạn, đều chẳng phải loại tốt lành gì. Hai người lại đây, ta nói cho hai người một chuyện..."

Hai người dán lỗ tai tới, nghe Thần U nói xong thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Huyền Long nhỏ giọng hỏi: "Chẳng phải dưới đáy hồ còn có cấm chế hả?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Ha ha, lẽ nào cấm chế thì không thể phá à... Lâm Nhất chắc chắn phải chết, nhưng ai là người cười đến cuối cùng thì chưa được đâu", ánh mắt Thần U lạnh lẽo, lợi dụng lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào Lâm Nhất và Hoàng Đồ bèn lén lút lẻn xuống dưới đáy hồ với Huyền Long và Thiên Càn.

Tại Thánh Tuyền Linh Trì, nhật nguyệt bay lên cao, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa nhanh chóng áp sát.

"Lâm Nhất, sao ngươi cứ phải chấp nhặt với chúng ta làm gì. Nếu ngươi bổ một kiếm ấy xuống, kiếm thế chắc chắn sẽ vơi đi hơn nửa. Năm Thánh Linh hoàn toàn có thể lập tức gi ết chết ngươi, vậy thì không đáng!", ánh mắt Hoàng Đồ lập lòe toát ra vẻ hoảng sợ.

Hắn ta cố nén nỗi sợ hãi, không ngừng rót huyết khí vào vương tọa sau lưng, nhưng cơ thể lại không kiềm được mà run bần bật.

Kiếm ý kia quá kh ủng bố!

"Lâm Nhất, nếu ngươi khoanh tay chịu trói thì chúng ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống!"

Đám giới tử đằng sau điều khiển Thánh Linh liên tục tấn công, vừa đánh vừa quát, muốn Lâm Nhất dừng lại.

"Lâm Nhất, ngươi cũng nghe rồi đó, thả ta đi. Chúng ta không muốn là địch với ngươi, ngươi tha cho giới tử Thần U, từ bỏ cạnh tranh trong trận chiến cuối cùng này thì sẽ chẳng ai kiếm chuyện với ngươi nữa!", trong mắt Hoàng Đồ chợt không còn sợ hãi như trước, vẻ mặt cũng trở nên tự tin và kiêu ngạo.

Năm Thánh Linh cùng xông lên khiến hắn ta tự tin hơn rất nhiều, dè dặt nói chuyện, đáy mắt toát ra vẻ gian xảo.

Trong lòng Hoàng Đồ tràn ngập sát khí, hoàn toàn không nhịn nổi nỗi nhục mà Lâm Nhất đã gây ra cho mình ban nấy... Chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, hắn †a thề chắc chắn sẽ khiến đối phương phải hối hận.

Một con kiến dưới hạ giới mà dám kiêu ngạo như vậy. Không gian lập tức trở nên im lặng.

Tất cả mọi người trên Thánh Tuyền Linh Trì đều căng thẳng không dám nói gì, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất chờ hắn đưa ra quyết định.

Tình hình của hắn đang rất tệ, đăng sau là sáu đại giới tử đang liên tục áp sát, phía trước lại phải đối đầu với Hoàng Đồ. Hắn làm được đến mức này đã rất giỏi rồi, nếu giờ dừng lại cũng coi như tỏa sáng, đủ để khiến các tông môn siêu cấp phải kính nể.

"Ngươi nghĩ gì vậy, đến giờ mà vẫn muốn tỏ ra thân thiện với ta ư? Không phải là ngươi muốn kiếm chuyện với ta, mà là ta! Ta muốn ngươi chết!"

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Lâm Nhất lại chẳng có chút do dự nào, vẫn bước tiếp về phía trước. Hai vâng Mặt Trăng và Mặt Trời lơ lửng trên không toát ra khí thế bá đạo, còn mãi với muôn đời, kiếm ý Thiên Nhân Hợp Nhất cuồn cuộn điên cưồng gia tăng theo mỗi bước chân của hắn.

Hoàng Đồ kia khiêu khích, chọc ngoáy, đá xéo hắn hết lần này đến lần khác, xét đến cùng, hắn ta còn khốn nạn hơn cả Thần U. Thần U là chơi xấu ngay mặt, còn hắn ta lại lén lút đâm sau lưng, đến giờ còn giả vờ vô tội và lên giọng dạy đời.

Muốn ta từ bỏ?

Dựa vào cái gì chứ! Ngươi tính thứ gì!

Kiếm đang rít gào!

Kiếm đang gầm thét!

Kiếm đang kêu gào!

Trong lòng Lâm Nhất đang nghẹn một cục tức, không xả không được!

Kẻ tập kiếm không kiêu, không nóng, không sợ, không e dè. Nhưng họ cũng có giới hạn chịu đựng của mình, kẻ đồn mình vào đường cùng chắc chắn phải chết, giết người cũng sẽ không bao giờ hối hận!

Hoàng Đồ ăn nói khép nép, còn định "Khuyên giải an ủi” Lâm Nhất, thấy kiếm ý trên người hắn vẫn điên cuồng tăng lên thì vẻ mặt thoáng chốc trở nên âm u. Tên này đúng là chẳng nể nang gì, rõ ràng tình huống của bản thân cũng đang hết sức gay go, còn muốn dồn mình vào chỗ chết.

"Ngươi đừng có mơ mà giết ta, muốn chết thì cũng là ngươi chết trước!"

Giới tử Hoàng Đồ hét lên, lúc này hắn ta đã hoàn toàn điên cuồng, bản thân đang trong tình thế xấu vậy mà lại ra tay trước, dùng công để thủ.

Đây cũng là một cơ hội, nếu hắn ta có thể đánh nát kiếm thế của đối phương, dù có bị thương nặng thì vẫn có thể tạo ra một cơ hội rất lớn cho những giới tử khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio