Tiểu Tử nói khá hấp dẫn, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
“Muốn học không? Bổn Đế vừa khéo thiếu một tên đầy tớ, vai ta dạo này đau quá đi mất, nếu có ai đó xoa bóp cho thì hay biết mấy”, Tiểu Tử liếc nhìn Lâm Nhất, cánh tay nhỏ xoa xoa vai, tỏ vẻ đang rất đau lưng.
Vèo!
Lâm Nhất trực tiếp nhấc nàng ta lên, cười nói: “Đầy tớ thì miễn đi, ta vừa khéo thiếu một đứa con gái”.
Tiểu nha đầu lập tức nổi cáu, cứ như tôn nghiêm Đại Đế của nàng ta đã chịu sự khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng. Nàng ta tức giận quát lên: “Buông ra! Thả ta xuống! Bổn Đế nổi giậ.. Bổn Đế ghét nhất là bị người ta nhấc lên. Bổn Đế giận thật đấy, bổn Đế là Thần tộc Phượng Hoàng...”
Bốp!
Lâm Nhất không nói gì mà vỗ thẳng vào mông nàng ta một cái. “Trời sinh ta đã sinh, trời diệt ta chưa diệt, bổn Đế nổi giận đấy!” Bốp!
“Bổn Đế là Đồ Thiên Đại Đế!”
Bốp! Bốp! Bốp!
“Huhuhuh, bổn Đế sai rồi... để bổn Đế xuống, bổn Đế dạy ngươi là được à vỗ mông liên tục mấy cái, rốt cuộc, tiểu nha đầu cũng chịu thua.
Sau khi đặt nha đầu kia xuống, nàng ta liền sửa sang hai cái bím tóc bị rối, bày ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ nhưng lại vô cùng nghiêm túc, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, ta nói rồi đấy! Sau này không được nhấc bổn Đế lên nữa, càng không cho phép đánh mông bổn Đế. Bổn Đế nói cho ngươi biết, bổn Đế mà nổi giận thì hậu quả rất là nghiêm trọng đấy!”
Nàng ta dứ dứ nắm tay nhỏ trước mặt Lâm Nhất, tỏ vẻ giận dữ, sau đó duỗi một ngón tay tựa như cọng hành non ra, nói: “Năm đó, bổn Đế chỉ dùng một ngón tay thế này thôi đã đâm ba mươi sáu thiên sụp một nửa. Nếu không phải Thần tổ khuyên ta, ta chỉ ấn nhẹ một cái là ba mươi sáu tiên hoàn toàn sụp đổ đấy".
Lâm Nhất không tỏ vẻ gì cả, chỉ thản nhiên nói: “Kiếm điển”.
Tiểu Tử thu nắm tay về, trừng mắt với Lâm Nhất rồi mới nói: “Hừ hừ, bổn Đế không thèm chấp ngươi! Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế quá phức tạp, với cảnh giới của ngươi hiện tại cũng không thể hiểu hết được. Bổn Đế nói trước với ngươi một vài khái niệm đơn giản, Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế chia làm ba phần, theo thứ tự là Kiếm điển Thần Long, Kiếm điển Phượng Hoàng, và chủ chốt là Long Hoàng Khúc”.
Thú vị!
Kiếm điển Thiên Long và Kiếm điển Thần Hoàng đều không phải chủ chốt, chủ chốt lại là Long Hoàng Khúc. Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, điều này hoàn toàn khác với dự đoán của hắn.
“Long Hoàng Khúc là gì?”
“Ngươi từng nghe qua truyền thuyết Chiêu Long Dẫn Phượng chưa?”, Tiểu Tử hỏi.
Lâm Nhất lầu, truyền thuyết bực này đương nhiên là hắn từng nghe qua. Nghe đồn rằng rất lâu trước đây, lâu đến mức Thần Thoại còn chưa được sinh ra đời, có một nữ tử am hiểu âm luật, có thể thổi những điệu nhạc vang danh thiên hạ. Âm thanh đó tựa như phượng hót, sánh với âm thanh của thiên nhiên, đương thời không ai bì nổi.
Càng về sau, làn điệu của nàng ta lại càng trở nên thần kỳ, đến một ngày, tiếng tiêu đã hấp dẫn Phượng Hoàng và Thần Long trên trời giáng xuống, có vô số chim thần vây quanh nàng ta.
Cuối cùng, nàng này thổi tiêu ngự gió mà đi, được chim thần đầy trời vây quanh, vũ hóa thành tiên.
Đây là một truyền thuyết, đã sớm không phân định được thật giả, xác suất cao có lẽ là giả. Bởi lẽ Thần Long và Phượng Hoàng là tồn tại cao quý nhường nào cơ chứ, sao có thể vây quanh một người phàm? Mà trong truyền thuyết kia, không chỉ có Long cùng Hoàng, mà còn có rất nhiều thần thú khác như Thanh Loan, Hoàng Tước, Kỳ Lân, Kim Ô... Tất cả đều hiện thân.
“Giờ bổn Đế nói cho ngươi biết, truyền thuyết đó là thật. Năm đó, chính bổn Đế đã tận mắt chứng kiến”, Tiểu Tử đứng thẳng người, bày ra vẻ cao ngạo nói, ánh mắt nàng ta lóe lên một chút hồi ức xa xăm.
“Chớ có nói khoác”, Lâm Nhất không chút khách sáo gõ lên đầu nàng ta. “Ôi, đau quá!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Tiểu Tử ôm lấy đầu, khuôn mặt tựa như búp bê nhăn nhó, đau đến mức nước mắt sắp trào ra. Nàng ta liếc nhìn Lâm Nhất một cái, hừ hừ, trông hắn vừa ngốc lại vừa thật thà, được rồi, bổn Đế sẽ giả vờ bị hắn gõ, tạm thời không chấp nhặt với hắn.
Đợi đến khi hết đau, Tiểu Tử mới ngạo nghễ nói: “Bổn Đế không hề nói khoác. Bổn Đế là nghe tiền bối trong Thần tộc Phượng Hoàng kể lại. Lão tổ trong tộc ta nhìn thấy thì có khác gì so với ta nhìn thấy đâu chứ”.
“Nói tiếp”, Lâm Nhất thản nhiên nói.
“Hừ, nói thì nói, hung hăng vậy làm gì. Đây là Thần Thoại đã lưu truyền trong nhiều thế hệ của tộc ta, mỗi khi Kỷ Nguyên luân chuyển, trong tinh không sẽ có Thần Châu Vĩnh Hằng Bất Hủ xuất hiện. Đầu thuyền có Thánh Nữ thổi ống tiêu, đánh thức Thần Ma đang ngủ say, dẫn xuất Thần Long và Chân Hoàng thuần huyết xuất hiện. Long Hoàng Khúc mà nàng ấy thổi được phát triển từ Sinh Tử Luân Hồi Khúc đấy...”
Bí mật mà tiểu nha đầu vừa nói ra đã mang đến lực tác động rất lớn đối với Lâm Nhất.
Tuy nhiên, lời của cô nhóc này mười câu thì có chín câu là giả rồi, cũng không nên cho là thật. Theo cách nói của nàng ta, thủ đoạn mạnh nhất của Kiếm trận Tử Diên cần phải dùng đến âm luật mới có thể phát huy được.
Nếu chỉ đơn thuần dùng kiếm để thôi thúc thì tối đa chỉ có thể phát huy được bảy phần uy lực, còn dùng tiêu thổi đúng khúc tất có thể bộc phát ra mười hai phần uy lực kh ủng bố của kiếm trận.
Tiểu Tử bày ra vẻ kiêu ngoại, giòn giã nói: “Được rồi, bổn Đế sẽ nói với ngươi về Kiếm điển, ngươi cần phải nghe cho kỹ. Tuy hiện tại ngươi còn chưa thể tu luyện, nhưng ít nhất có thể giúp ngươi mở rộng tri thức. Nếu may mản, nói không chừng kiếm ý của ngươi có thể đạt đến cảnh giới Thông Thiên viên mãn. Kiếm quyết Tử Diên cũng có thể tiến thêm một bước, đạt đến tầng mười sáu đại viên mãn".
“Trước tiên, ta sẽ giảng giải cho ngươi Kiếm điển Thần Long. Thiên địa có kiếp, kỷ nguyên luân chuyển, Thần Long ứng thế... Kiếm ví như rồng, có thể ra biển, san bằng núi, xé rách trời, chắn mưa, làm Kiếm ví như rồng, ắt có đạo, có vương đạo, phong đạo, thủy đạo, hỏa đạo, thiên đạo, địa đạo,... Kiếm ví như rồng, ắt có thần, núi có Sơn Thần, nước có Thủy Thần, gió có Phong Thần... Kiếm ví như rồng, ắt có Long, có Thần Long, có Thiên Long, có Chân Long, có Thánh Long... Kiếm ví như rồng, ắt có quỷ... Kiếm ví như rồng, ắt có linh...”
Lâm Nhất nghe mà mê man, tiểu nha đầu này vừa mở miệng liền nói toàn mấy thứ thâm ảo, mênh mông, phức tạp, không thể nghĩ, mà cũng không thể tưởng.
Hắn rất thông minh, chỉ nghe mà không nghĩ, không tưởng. Không đến cảnh giới tương ứng thì không cần phải nghĩ đến những thứ quá mức thâm ảo, đợi sau này thuận theo tự nhiên là được.