“Thế anh không có chút tò mò nào về việc FBI đang làm cái quái gì à?”
Dù ánh đèn rất lờ mờ - họ đã cố tình chọn một bàn trong góc tối của quán bar – Grant Lombard vẫn có thể nhận thấy rằng Alex Driscoll, tham mưu trưởng của thượng nghị sĩ Hodges là một người đàn ông dễ hoảng sợ. Từ giọng nói của Driscoll và cái ánh mắt anh ta cứ dáo dác quanh quán bar, Grant biết rằng anh đang ngồi với một gã đang cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
“Tất nhiên là tôi nóng lòng muốn biết.” Grant nói. “Nhưng việc thúc ép FBI sẽ không đưa lại câu trả lời nào cả. Và việc đó còn có thể khiến Hodges phải vào tù nữa.”
Driscoll rướn người về trước, hạ thấp giọng và nói thì thầm: “Tôi không thích việc đó chút nào. Họ đang che giấu điều gì đó. Tôi muốn biết tại sao ông ấy vẫn chưa bị bắt.”
“Thế mấy tay luật sư nói sao? Với số tiền mà các anh đã trả cho họ thì phải có ai đó nói cho các anh điều gì chứ!”
“Mấy gã ấy bảo chúng tôi không nên manh động.”
“Vậy thì có lẽ đó là điều các anh nên làm.” Grant nhấp một ngụm bia. Thông thường, đây không phải là đồ uống mà anh chọn, nhưng thứ gì đó mạnh hơn có thể sẽ làm giảm đi sự sáng suốt và khả năng phán đoán của Driscoll.
“Với tư cách là một vệ sĩ riêng của Thượng nghị sĩ, tôi nghĩ rằng có thể anh đang muốn khuấy lên một vài sự quan tâm về việc này.” Driscoll nói toạc ra. Anh ta chộp lấy một trong những chiếc khăn ăn mà cô bồi bàn đã mang ra cùng với thức uống của họ và dùng nó chấm chấm nhẹ lên trán.
Cử chỉ đó không qua được mắt Grant. Thành thật mà nói, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng Driscoll đã sống sót mà không bị ngất xỉu hay suy sụp khi FBI thẩm vấn tất cả bọn họ.
“Điều tôi muốn nói là chúng ta cần phải cẩn trọng trong cách xử lí việc này. Có phải Hodges bảo anh đến nói chuyện với tôi không?” Grant hỏi, mặc dù anh đã thừa biết câu trả lời. Chẳng có gì Hodges làm mà anh không biết cả.
“Tất nhiên là không rồi. Ông ấy rất biết ơn vì FBI đã không bắt giữ mình, ông ấy không muốn việc đó trở thành trò cười trước khi làm rõ mọi chuyện với Jack Pallas.” Driscoll uống một ngụm rượu whisky lớn và có vẻ như nó giúp anh ta bình tĩnh hơn. Có thể là như thế, hoặc anh ta đang thay đổi chiến thuật và là một diễn viên tài ba hơn Grant tưởng.
“Nghe này, Grant, chúng ta đã làm việc với nhau được một thời gian rồi. Và anh cũng đã làm đủ lâu để biết rằng một vụ xì căng đan như thế này không thể bưng bít mãi được. Cuối cùng thì vẫn sẽ có ai đó để lộ điều gì đó với cánh nhà báo. Là cố vấn cấp cao của thượng nghị sĩ, tôi cần phải bịt những lỗ rò này lại. Thậm chí có thể thải hồi chúng trước khi chúng bị rạn nứt.”
Grant giả vờ ngập ngừng, đúng như anh hi vọng, Driscoll vừa tăng thêm một mức nữa.
“Vì Chúa, Grant, chẳng phải anh là hoa tiêu hay gì cả. Nhưng anh đã che đậy chuyện tình ái của Hodges và con gái điếm ấy hơn một năm nay rồi.”
Grant nhìn chằm chằm vào mắt Driscoll. “Thế anh muốn tôi làm gì nào?”
“Tìm hiểu xem FBI biết gì.”
“Nếu hai mươi lăm luật sư của anh không thể làm được việc đó thì điều gì khiến anh nghĩ là tôi có thể?”
“Anh có những cách khác.” Driscoll nói. “Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là cứu cánh của chúng tôi mà.”
“Cách của tôi cần động lực đấy!”
“Hãy sử dụng bất cứ động lực nào mà anh muốn, miễn là tôi có được câu trả lời. Tôi muốn biết FBI đang giấu điều gì và tôi muốn biết thật nhanh.” Driscoll đứng dậy và rút ví ra, ném tiền lên bàn. “Hãy nhớ là anh phải trực tiếp báo lại với tôi. Hodges không biết gì và sẽ không bao giờ biết gì về việc này cả.”
“Ngài thượng nghị sĩ thật may mắn khi có anh dọn dẹp hết những bê bối của ông ấy.” Grant nói.
Driscoll cầm cốc lên và nhìn vào thứ nước màu hổ phách. “Giá mà ông ấy biết được một nửa điều đó.” Anh ta uống một hơi hết cốc bia rồi đặt cốc xuống và bước đi.
Grant uống một ngụm bia nữa, ngẫm nghĩ về việc có một tên Driscoll ngu ngốc, hoang tưởng như vậy thật là thuận tiện biết mấy.
Với vỏ bọc là tham mưu trưởng, bây giờ, anh được tự do và rảnh rang để sử dụng cách của mình nhằm tìm ra những gì FBI biết, quan trọng hơn anh có thể tìm hiểu trong chừng mực về việc điều tra của họ. Họ đang che giấu điều gì đó, một gã ngốc như Driscoll cũng biết điều này. Và dựa vào những gì Grant biết về hiện trường vụ án – tất nhiên là hầu như tất cả mọi thứ thì lời giải thích duy nhất cho việc FBI vẫn chưa bắt giữ thượng nghị sĩ Hodges về vụ ám sát Mandy là họ đã tìm ra điều gì đó mà Grant đã bỏ qua. Mặc dù bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng khả năng ấy làm anh ta khá lo lắng. Xét cho cùng thì anh đã khá vội vàng sau khi giết con mụ ấy.
Mandy Robards.
Nếu không dính dáng gì thì Grant đã có thể cười thầm vào sự mỉa mai của tình huống đó. Ngay cả khi đã chết, cô ta vẫn có thể làm cho người khác phải khốn khổ. Phải là một ả điếm có tài thì mới làm được điều đó.
Xem ra, cô ta thực sự có tài, nếu ít nhất một nửa những câu chuyện mà Hodges kể về cô ta là đúng.
Anh đã làm việc cho Hodges gần ba năm nay rồi. Bởi vì Hodges vừa là một thượng nghị sĩ Mỹ, vừa là một người cực kì giàu có (thống kê gần đây nhất của kênh CNN, ước tính tài sản của ông ta vào khoảng gần tám mươi triệu đô), ông ta đã thuê một vệ sĩ riêng trong nhiều năm. Khi vệ sĩ trước đó của ông ta chuyển sang làm việc cho Mật vụ cách đây ba năm, một người bạn đã giới thiệu Grant vào thế chỗ.
Nói chung, Grant thích làm việc cho Hodges, đó là một công việc thú vị. Nói ngắn gọn thì anh xử lí cả những mối đe dọa thực sự và những mối nguy hiểm tiềm tàng, cả trực tiếp lẫn gián tiếp chống lại ngài thượng nghị sĩ và sự nghiệp chính trị của ông ta. Điều này có nghĩa anh đóng vai trò là vệ sĩ riêng của Hodges, đi cùng ông ta khắp mọi nơi và là người giữ liên lạc giữa Hodges và các bộ phận an ninh bên ngoài, đồng thời điều tra, tìm hiểu những đối tượng mà họ làm việc cùng – tất cả mọi người từ nhân viên của bang và liên bang, những người xử lí các vụ đe dọa ám sát mà thỉnh thoảng Thượng nghị sĩ vẫn nhận được cho đến đội ngũ an ninh ở trụ sở Quốc hội và tòa nhà văn phòng của Thượng nghị sĩ.
Suốt ba năm qua, Grant đã trở thành một trong những người thân cận được tin cẩn nhất của thượng nghị sĩ. Thế nên, anh biết những điều mà ngay cả Driscoll cũng không biết. Chẳng hạn như câu chuyện với những viên thuốc quái quỷ Viagra bắt đầu như thế nào.
Theo lời Hodges thì ông ta bắt đầu đi theo con đường liên quan đến những viên thuốc nhỏ màu xanh sủi bọt là để “cải thiện tình hình với vợ”, và Grant đã tin đó là sự thật. Ngài thượng nghị sĩ về bản chất là một người đàn ông tốt bụng, tốt hơn hầu hết những chính trị gia Grant đã gặp (và trong nghề của mình thì anh đã gặp vô số), nhưng giống như hầu hết các chính trị gia, ông ta dễ bị tác động bởi những lời nịnh hót và có ý thức sai lầm về việc không thể bị đánh bại. Vậy nên, khi những viên thuốc nhỏ màu xanh kia phát huy tác dụng và Hodges được tăng thêm sinh lực và sự hăng hái, ông ta bắt đầu tận hưởng niềm khoái lạc với phụ nữ và tính đa dạng muôn vẻ được mua bằng tiền.
Trong vòng mấy tháng, một thói quen mới đã được hình thành. Khi công việc đòi hỏi ngài Thượng nghị sĩ phải ở lại thành phố vào tối muộn, ông ta sẽ qua đêm ở khách sạn thay vì lái xe năm mươi phút để trở về nhà. Những đêm như thế, Grant sẽ bố trí một trong các cô gái ở lại khách sạn cùng Hodges. Hodges hoặc là thông minh hơn hầu hết nhứng người đàn ông gian dối, hoặc là hoang tưởng hơn, cũng có thể là cả hai khi ông ta không bao giờ để những cô gái ấy vào phòng mình. Ông ta cũng không bao giờ mua căn hộ trong thành phố dành cho việc ngoại tình vì sợ phóng viên sẽ trông chừng nơi ở cũng như theo dõi việc đến và đi của các vị khách viếng thăm.
Mandy Robards không phải là cô gái đầu tiên mà dịch vụ gái gọi gửi đến, nhưng chỉ sau một đêm, cô ta trở thành người mà Hodges sủng ái nhất. Không để ngài thượng nghị sĩ biết, Grant tự nhận về mình phần việc chờ đợi trong xe ô tô ở bên ngoài khách sạn để đảm bảo những người phụ nữ ấy “ra khỏi tòa nhà một cách an toàn” (tức là ra khỏi khách sạn vào lúc đêm khuya tĩnh mịch mà không bị ai theo dõi). Ban đầu, lí do của việc trông chừng các cô gái có vẻ mang tính chất quên mình vì người khác, bởi vì, suy cho cùng thì nhiệm vụ của anh là bảo vệ Thượng nghị sĩ nhưng anh nhanh chóng thấy được giá trị của việc biết thật nhiều thông tin về bí mật bẩn thỉu của Hodges.
Từ trong xe, anh ta quan sát thấy số đàn bà mà thượng nghị sĩ quay vòng khi họ ra vào khách sạn. Mandy không phải là người đẹp nhất trong số đó. Ngoại trừ mái tóc hung đỏ ra thì cô ta trông không có gì nổi bật, nhưng Grant ngờ rằng đó là một phần sự hấp dẫn của Mandy. Có thể việc cô ta không phải là tuyệt đẹp lại khiến cho ngài Thượng nghị sĩ dễ dàng tin rằng cô ta ở đó bốn giờ đồng hồ là bởi vì cô ta thích ông thật chứ không phải vì hai nghìn đô ông trả khi ra đến cửa.
Ngoài ra, Grant còn nhận thấy Mandy là một người cơ hội.
Sau ba lần viếng thăm ngài Thượng nghị sĩ, có lẽ Mandy cảm thấy đến lúc này mình đã trở thành một trong những khách quen của ông và cô ta bắt đầu tiến hành mọi việc. Song phải mất cả tháng, Grant mới nhận ra điều đó.
Cô ta ra khỏi khách sạn, lần đó là khách sạn Bốn Mùa – đúng bốn tiếng sau khi đến và làm anh ngạc nhiên khi phớt lờ những chiếc taxi đi qua chào mời. Thông thường, các cô gái này luôn ra khỏi khách sạn thật nhanh, có lẽ là để đi tắm. Thay vào đó, cô ta nấn ná một lúc, sau đó quay người và sải bước về phía xe của anh trong đôi bốt da cao gót màu đen. Cô gõ cửa sổ và cúi thấp đầu khi anh kéo cửa kính xuống.
“Có muốn vào quán uống với tôi một cốc không?” Cô ta hỏi với giọng điệu của một người mỗi ngày hút một gói thuốc.
Thông thường, một lời gợi ý như thế từ một người phụ nữ hẳn là có nhiều ý nghĩa và Grant cũng phán đoán được đây không chỉ là một lời mời thông thường. Không thể phủ nhận rằng, anh đúng là một gã bảnh trai và chăm chỉ tập thể hình mỗi ngày để duy trì thân hình săn chắc mà anh có được trong những ngày làm ở tập đoàn hàng hải, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô ta vừa quan hệ với người đàn ông khác – sếp của anh, thì việc cô ta bị anh hấp dẫn ngay lúc ấy thật đáng ghê tởm.
Cho dù cô ta có ý gì đó đi chăng nữa, Grant vẫn đồng ý. Nói thật là trí tò mò của anh đã bị kích thích. Một giờ sau, anh càng thấy tò mò hơn khi rời khỏi quán bar khách sạn mà chẳng thu nhận được gì từ Mandy ngoài ấn tượng rất rõ ràng rằng, cô ta đã mượn rượu để trò chuyện với anh. Cô ta có vẻ hăm hở muốn biết về anh và lai lịch của anh, tuy nhiên, tất cả những gì cô ta tiết lộ về mình chỉ là một chi tiết nhỏ, đúng ra không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tôi không muốn làm gái gọi mãi như thế này, anh biết đấy!” Cô ta thở dài.
Không ư, thật á? Nhìn xem, gái điếm cũng có kế hoạch (k)[] tốt như vậy!
Nghĩ thế nhưng Grant không nói ra. Sau buổi viếng thăm ngài thượng nghị sĩ tiếp đó, Mandy lại đề nghị anh đi uống cùng và cả lần sau đó nữa. Việc đó đã trở thành thói quen của họ, chẳng bao lâu sau cuộc trò chuyện của họ trở nên thân mật hơn. Tuy nhiên, do sự cẩn trọng từ hai phía nên phải mất khoảng năm tháng trò chuyện qua lại, họ mới đi đến được vấn đề chính.
Tống tiền.
Họ có thể hợp tác với nhau là bởi cả hai đều là con bạc. Trò chơi của Grant là bài poker, những lần thua với số tiền đặt cọc quá cao đã gây áp lực lớn đối với uy tín của anh. Còn với Mandy là tình dục, cô ta đã đợi chờ dịch vụ gái gọi đưa đến cho mình vận may hoàn hảo. Thế nên khi vị Thượng nghị sĩ đã có gia đình đến từ Illinois xuất hiện trước cửa phòng khách sạn, cô ta biết mình đã tìm thấy người đó.
Kế hoạch mà họ vạch ra gồm ba bước: họ sẽ quay phim những hành động của Hodges được coi là vượt ra ngoài mối quan hệ truyền thống giữa một thượng nghị sĩ và một cử tri. Sau đó, Mandy sẽ đưa bản copy của cuộn băng cho Hodges và nêu yêu sách của mình. Khi Hodges chùn bước trước việc tống tiền và quay sang người vệ sĩ riêng, người ông ta tin cẩn nhất để xin lời khuyên, Grant sẽ giả vờ đưa ra tất cả các giải pháp để Hodges xem xét. Sau đó, anh sẽ sử dụng tầm ảnh hưởng của mình để ngăn thượng nghị sĩ tìm tới các nhà chức trách và cuối cùng miễn cưỡng thông báo rằng ông ta không còn cách nào khác là phải đưa tiền.
Họ rất cẩn trọng trong việc lên kế hoạch và chỉ gặp mặt trực tiếp, không có trao đổi qua điện thoại hay thư điện tử. Không có gì ghi chép lại mối liên hệ giữa họ. Họ quyết định là sẽ chỉ hợp tác một lần duy nhất, rồi sau đó, mỗi người đi một ngả. Mandy sẽ rời bỏ dịch vụ gái gọi và đi khỏi thành phố, còn Grant sẽ tiếp tục công việc của mình như bình thường, trong khi ngài Thượng nghị sĩ thì vẫn không biết anh có dính líu tới vụ ấy.
Họ thống nhất sẽ đòi năm trăm nghìn đô. Rồi sau đó, họ lại thấy như thế vẫn chưa đủ và quyết định tăng lên một triệu.
Không phải là một khoản quá lớn đối với Hodges, gia đình ông ta đã lập nên chuỗi các cửa hàng tạp hóa lớn nhất nước và sở hữu một đội bóng thuộc liên đoàn bóng đá quốc gia, thế nên, khoản tiền ấy ông có thể xoay sở một cách nhanh chóng và đơn giản. Nhưng nó lại đủ cho Grant vực dậy sau khi thua bạc và thừa để Mandy có thể lên đường ra đi. Họ thống nhất sẽ chia tiền theo tỉ lệ năm mươi – năm mươi. Cũng có thể đó là điều mà Grant đã nghĩ.
Thời điểm hành động là khi ngài thượng nghị sĩ được mời đến một buổi gây quỹ từ thiện cho bệnh viện Nhi mà mỗi cái đĩa có giá hàng nghìn đô. Hôm đó, ông ấy phải ở lại thành phố đến tối muộn. Hodges yêu cầu anh “sắp xếp những việc cần thiết” và Grant tiến hành chính xác theo yêu cầu. Họ sẽ ở lại khách sạn Peninsula, nơi Hodges vẫn thường lui tới và Grant biết rõ đường đi lối lại của khách sạn. Anh ta đã được nhân viên bảo vệ khách sạn dẫn đi thăm một vòng hồi đầu năm khi con trai của thượng nghị sĩ, con dâu và hai đứa cháu ở đó. Do vậy, anh biết mọi thứ cần biết, bao gồm việc quan trọng nhất là khách sạn bố trí máy quay ở đâu.
Mandy yêu cầu phòng , phòng mà cô ta đã ở trước đây. Về vị trí thì phòng này rất phù hợp với nhu cầu của họ. Nó ở trong góc và nếu đi từ cầu thang thì băng qua hành lang là đến, do đó, Grant có thể chui ra chui vào phòng mà ít có khả năng bị người khác trông thấy. Một người khác trong tình thế của Grant có thể thấy tội lỗi khi lên kế hoạch tống tiền ông chủ mình một triệu đô, đặc biệt là khi ông ấy đã đối xử tốt và rất tôn trọng anh ta. Nhưng Grant không phải là người như thế.
Thượng nghị sĩ Hodges ở thế yếu. Tất nhiên Grant có những thói xấu, ai cũng thế cả, nhưng ngài thượng nghị sĩ đã tự đặt mình vào tình thế có thể bị lợi dụng và điều đó biến ông ta thành một tên ngốc. Thêm vào đó, ông ta có nhiều tiền hơn là tội lỗi và Grant chẳng thấy gì sai trái khi phân bổ lại một phần tài sản kếch xù đó theo hướng có lợi cho mình. Vì biết về chuyện ngoại tình của thượng nghị sĩ nên việc anh kiếm số tiền đó chỉ là để giữ mồm giữ miệng mà thôi.
Tối hôm ấy, mọi thứ bắt đầu khá suôn sẻ. Sau khi Hodges tới khách sạn sau buổi gây quỹ và gọi điện chúc vợ ngủ ngon thật chu đáo thì Grant lái xe vào một ngõ tối cách đó mấy tòa nhà và nhanh chóng cởi bỏ bộ comple và cà vạt vẫn hay mặc khi làm việc với thượng nghị sĩ. Anh mặc một chiếc áo cộc tay màu đen không có họa tiết gì, một áo phông có mũ và quần bò, trang phục này sẽ làm cho anh khó bị nhận ra phòng khi có ai đó trông thấy anh lởn vởn quanh phòng . Ít phút sau, anh đỗ xe và vào khách sạn qua cửa sau, xác định cầu thang dẫn đến phòng Mandy, rồi vội vàng leo mười hai tầng thang bộ. Thời gian được canh một cách chính xác, Mandy cũng vừa đến và đang chờ trong phòng. Cô ta mang theo một máy quay nhỏ mua ở một cửa hàng bán thiết bị theo dõi trên phố Wells từ trước đó theo chỉ dẫn của anh.
Grant mở máy quay, hướng dẫn Mandy sử dụng trong ba mươi giây rồi giấu nó sau tivi. Một chỗ lí tưởng cho việc quay trộm ngay chiếc giường rất rộng.
“Thế găng tay để làm gì?” Mandy hỏi, cầm lấy bàn tay được bọc bởi găng tay da màu đen trong khi anh đang làm việc.
Đáng ra Grant nên cân nhắc câu trả lời cho câu hỏi này thì hơn, bởi đó là dấu hiệu đầu tiên của rắc rối. Anh nghĩ lại.
“Chỉ là để đề phòng thôi!” Anh trả lời một cách hờ hững khi đang mở cửa tủ thêm một phần tư inch nữa để đảm bảo máy quay không bị lộ.
“Đề phòng thế nào cơ?” Mandy hỏi.
Khi quay người ra, anh thấy cô ta đang khoanh tay trước ngực.
Mắt Mandy nheo lại đầy nghi hoặc. “Ý anh là nếu Hodges không mắc bẫy và ông ta giao tôi cho bọn cớm thì sẽ không có bằng chứng nào cho thấy anh có dính dáng chứ gì? Có phải đó là kiểu đề phòng mà anh đang nói đến không?”
Cô ta có thể không phải là gái gọi đẹp nhất cũng không phải là ngu ngốc nhất mà Grant từng gặp. Thật không may anh đã không có nhiều thời gian để giải quyết tình huống ấy một cách khéo léo.
“Chúng ta đang tống tiền một thượng nghị sĩ Mỹ, Mandy ạ. Đúng, tôi cẩn trọng. Cô cũng nên như thế. Nhưng việc cô dính dáng vào vụ này chẳng phải là một bí mật đối với Hodges. Cô là người làm ông ta gặp phải rắc rối, nhớ chứ? Đấy là chưa kể đến cô chính là người thỏa thuận với ông ta để có được tiền.”
“Nực cười làm sao khi anh nói như thế, nghe như thể tôi là người làm tất cả mọi việc vậy.” Cô ta nói. “Đấy là chưa kể đến…” Cô ta nhại lại lời anh, “…người gánh chịu mọi mối nguy hiểm.”
Mụ đàn bà chết tiệt! Lẽ ra, anh nên biết cô ta sẽ lằng nhằng vào phút cuối.
Grant nắm lấy vai Mandy, trấn an: “Đây là kế hoạch của cô, Mandy ạ. Và còn là một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ cần giữ bình tĩnh và tiến hành nó.”
Phải một lúc sau,Mandy mới gật đầu. “Anh nói đúng!” Cô ta nói. “Tôi xin lỗi, Grant. Tôi nghĩ mình đang quá lo lắng về mọi việc.”
“Đừng lo lắng quá! Tất cả những gì cô phải làm là bật máy quay lên khi nghe tiếng Hodges gõ cửa, đảm bảo cô đặt cửa tủ chính xác vị trí của chúng bây giờ, rồi tắt máy quay khi ông ta rời đi. Phần còn lại không khác gì mọi khi. Tôi sẽ quan sát từ ô tô ở dưới đường. Cô sẽ bật và tắt đèn gần cửa sổ ba lần để tôi biết cô đã xong việc. Lúc đó, tôi sẽ lên, kiểm tra cuốn băng để chắc chắn mọi thứ đều ổn, sau đó, cô sẽ rời đi như những tối khác.”
“Cám ơn, sếp. Còn gì nữa không?” Cô hỏi một cách mỉa mai.
“Còn. Hãy làm cho mọi thứ trông có vẻ ổn!”
Và đúng là cô ta đã làm thế.
Theo kế hoạch, Grant quay lại khách sạn ngay khi thấy tín hiệu từ cửa sổ và vội vàng lên phòng. Sau khi Mandy mở cửa, anh lấy máy quay từ sau tivi và kiểm tra cuộn băng. Anh xem từ đầu rồi tua nhanh. Thỉnh thoảng, anh dừng lại để xem kĩ và cẩn thận vặn nhỏ âm thanh xuống. Thượng nghị sĩ Hodges sẽ phải thấy hối tiếc vì đã gặp gỡ Mandy Robards, nhưng ít nhất là tối hôm đó, ông ta cũng đã thể hiện sự hài lòng và niềm thích thú với cô gái này bằng phản ứng âm thanh hơi quá.
“Có gì khiến anh thích thú không?” Mandy nói lè nhè khi nằm trên giường trong chiếc áo choàng tắm.
“Chỉ là để đảm bảo cuộn phim không bị lỗi thôi!” Grant đáp. Cái hay của việc ghi băng tống tiền là nằm ở các chi tiết.
Chỉ những cú vỗ mông kiểu cún ấy thôi có lẽ cũng đáng giá năm trăm ngàn đô rồi. Grant tiếp tục tua cuộn băng, ngài Thượng nghị sĩ thở hổn hển, Mandy nhún lên nhún xuống, còn cái giường thì rung lên với tốc độ vui nhộn cho đến khi ông ta kết thúc. Anh ta cho băng chạy chậm lại, tỏ vẻ hài lòng bởi Mandy đã rất thông minh khi khéo léo dẫn mình và Hodges ra trước máy quay lúc ông ta trả tiền trước khi rời đi. Cảnh cuối cùng là Mandy tắt máy quay.
Xem xong, Grant lấy cuộn băng ra và đưa cho Mandy. Như họ đã thống nhất, cô ta sẽ sao ra một bản trước khi đưa cho Hodges. “Làm tốt lắm!” Anh nói.
Mandy cười khi cô cựa mình trên giường. “Cám ơn!” Cô kéo cái túi trên bàn và bỏ cuộn băng vào. Xong việc, cô tựa người vào bàn và nhìn anh.
“Xin lỗi vì lúc trước tôi hơi rắc rối!” Cô chăm chú nhìn vào tay anh, gật gù. “Đôi găng tay, chúng khiến tôi hơi khó chịu. Nhưng anh đã đúng, đây là một việc nghiêm túc và chúng ta cần cẩn trọng. Tôi hiểu tại sao anh lại có những biện pháp đề phòng và tôi biết anh cũng sẽ hiểu tại sao tôi cũng cần có biện pháp của mình.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Mandy khiến Grant thấy không thể tin tưởng. “Chính xác là hiểu điều gì?”
Thay vì trả lời câu hỏi này, Mandy thọc tay vào túi chiếc áo choàng tắm. Theo bản năng, Grant định rút khẩu súng trên tấm nệm ở vai mà anh vẫn luôn mang theo. Nhưng cô ta đã nhanh hơn khi rút tay khỏi túi áo và Grant nhìn thấy ánh sáng màu bạc lóe lên… một máy thu âm nhỏ.
Anh thở hắt ra một cách khó chịu. “Chúa ơi, Mandy! Cái quái gì vậy?”
“Tôi đã nói với anh rồi, là biện pháp đề phòng của tôi.” Cô bật máy ghi âm, giữ cho tiếng nhỏ nhưng đủ để Grant có thể nghe rõ.
“Tôi xin lỗi, Grant. Tôi nghĩ mình đang quá lo lắng về mọi việc.”
“Đừng lo lắng quá! Tất cả những gì cô phải làm là bật máy quay lên khi nghe tiếng Hodges gõ cửa, đảm bảo cô đặt cửa tủ chính xác vị trí của chúng bây giờ, rồi tắt máy quay khi ông ta rời đi. Phần còn lại không khác gì mọi khi. Tôi sẽ quan sát từ ô tô ở dưới đường. Cô sẽ bật và tắt đèn gần cửa sổ ba lần để tôi biết cô đã xong việc. Lúc đó, tôi sẽ lên, kiểm tra cuốn băng để chắc chắn mọi thứ đều ổn, sau đó, cô sẽ rời đi như những tối khác.”
“Cám ơn, sếp. Còn gì nữa không?”
“Còn. Hãy làm cho mọi thứ trông có vẻ ổn!”
Mandy tắt máy với một nụ cười tự mãn. “Cái cửa hàng trên phố Wells mà anh bảo tôi đến quả là một nơi hữu dụng.” Cô ta giơ cao máy thu âm. “Thật đáng ngạc nhiên là bây giờ họ lại có thể sản xuất ra những thứ nhỏ đến vậy. Suốt thời gian trước, khi anh ở đây, anh đã không hề để ý thấy tôi để nó trong túi.”
“Lần tới, tôi phải nhớ khám xét người cô mới được.” Grant nói một cách châm biếm. “Cô muốn gì với đoạn băng đó hả Mandy?”
“Tôi muốn thỏa thuận lại các điều khoản đã thỏa thuận của chúng ta.”
“Cô nghĩ cô nên hưởng hơn một nửa à?”
“Tôi nghĩ mình nên hưởng tất.”
“Làm thế quái nào tôi có thể chấp nhận như thế chứ?”
“Bởi vì nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đưa cho Hodges cuộn băng này và nói với ông ta rằng toàn bộ chuyện này là ý của anh.” Cô ta nói.
“Cô làm cứ như ông ta sẽ tin điều ấy đấy.”
“Đàn ông tin vào nhiều điều mà họ không nên tin khi họ suy nghĩ với cái ấy của họ đấy!” Mandy vẫy vẫy cuộn băng ghi âm. “Hơn nữa, ông ta cũng chẳng cần phải tin tôi. Tôi có tất cả ở đây. Tôi rất thích cái cách cuộn băng nhỏ này, nó có thể làm cho mọi việc có vẻ là ý của anh – kiểu như anh đang thuyết phục tôi tham gia vào kế hoạch này. Tất nhiên, đó là những gì tôi sẽ nói với Hodges và cả cảnh sát nữa.”
Grant biết rằng lẽ ra mình nên lo lắng, thậm chí là hoảng loạn. Nhưng thay vào đó, anh lại cảm nhận được một luồng khí giận dữ bắt đầu bùng cháy trong cơ thể mình. Bỗng nhiên anh thấy bình tĩnh một cách lạ lùng.
“Tôi sẽ không từ bỏ một nửa của mình.” Anh đáp.
Mandy cười khinh bỉ. “Một nửa! Cứ như là anh xứng đáng được một phần mười số tiền này vậy. Tôi bày ra việc này, tôi làm tất cả mọi việc. Điều duy nhất tôi cần ở anh là đảm bảo Hodges sẽ không tìm đến cảnh sát. Và anh vẫn sẽ làm thế, trừ khi anh muốn ngồi tù hai mươi năm vì tội tống tiền một viên chức liên bang. Bởi vì nếu tôi làm việc đó, tin tôi đi, anh vẫn sẽ phải ngồi tù thôi.” Cô ta nở một nụ cười. “Xin lỗi, Grant. Nhưng như chúng ta đã nói, đây là vụ chỉ làm một lần thôi. Tôi phải tận dụng nó triệt để.”
Ngay lúc đó, cô ta thấy vô cùng tự hào về chính mình, thật tự mãn và tự tin.
Và khi Grant đứng đó, chĩa súng vào cô ta, anh chỉ nghĩ một điều. Anh sẽ không để một ả điếm tỏ ra thông minh hơn mình.
Mandy bỏ chiếc máy ghi âm vào túi áo và nhìn tay anh một cách lãnh đạm. “Anh có thể cất súng đi, Grant ạ. Chúng ta đều biết anh sẽ không bắn tôi.” Cô ta quay lưng lại với anh và bắt đầu tiến về phía phòng tắm.
Grant luồn tay dưới áo cộc và đưa khẩu súng trở lại tấm đệm vai của mình. “Cô nói đúng. Tôi sẽ không bắn cô đâu!” Không một lời cảnh báo, anh tấn công Mandy mà cô ta không hề hay biết – nắm lấy cổ cô và ném cô lên giường. Mandy va vào giường với một lực đủ khiến cho chiếc giường đập vào tường tạo nên tiếng động mạnh. Trước khi Mandy có thể la lên thì Grant đã ở trên người Mandy và chiếc giường lại va vào tường một lần nữa khi anh ghì chặt cô ta. Anh lấy tay bịt miệng người nằm dưới.
“Cô không biết cô đang đùa với ai đâu. Cô nên hiểu ai là người kiểm soát ở đây, con quỷ cái.” Grant rít lên. Mandy mở mắt trừng trừng, cơn thịnh nộ bất ngờ của anh ta khiến cô cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn và bắt đầu kháng cự lại. Grant chộp lấy một trong những cái gối gần đó và phủ lên mặt cô ta. Cánh tay khua khoắng loạn xạ, Mandy cố với tới cào mặt Grant, còn chân thì đá lia lịa, cố gắng hất anh ta ra. Chắc là không phải theo kiểu cô ta vẫn bị điều khiển trên giường, Grant nghĩ trong khi dùng khuỷu tay và ngực đè chiếc gối xuống, đồng thời chộp lấy cổ tay Mandy và kẹp chặt dưới đầu gối mình.
Mandy chống cự mạnh mẽ.
Grant cứ để như thế một lúc lâu, nhận thấy sự hoảng loạn của Mandy và sức mạnh mà anh có được đối với ả thú vị một cách kì lạ. Anh định kéo gối ra, mong chờ trông thấy sự khuất phục trong mắt Mandy thì sực tỉnh rằng cô ta là một cô ả mưu mô và sẽ không bao giờ thực sự khuất phục. Lúc đó, anh cũng nhận ra rằng lẽ ra ngay từ đầu, mình không nên tin tưởng cô ta và không khỏi căm ghét bản thân vì đã ngây thơ như thế. Anh biết rằng dù cô ả tóc đỏ này có nói gì đi nữa, có hứa gì đi chăng nữa vào lúc ấy thì anh cũng không bao giờ có thể tin được những lời thốt ra từ miệng cô ta. Sau tất cả những gì đã chuẩn bị, anh sẽ chẳng kiếm được đồng nào chỉ bởi cô ta, tệ hơn là bây giờ lại nắm được anh. Chắc chắn anh có thể lấy lại cuộn băng từ cô ta, nhưng sẽ không bao giờ tin cô ta sẽ giữ mồm giữ miệng. Cô ta sẽ dùng việc anh đã lên kế hoạch tống tiền ngài thượng nghị sĩ để đe dọa. Thậm chí, ngay cả khi anh có thể thuyết phục cô ta bỏ đi thì anh cũng vẫn phải tự hỏi lúc nào thì cô ta sẽ quay lại và đòi hỏi điều gì đó.
Anh biết chắc điều này: anh không muốn sống quãng thời gian còn lại của cuộc đời trong sự nơm nớp lo sợ. Anh không muốn cô ta có được sức mạnh đó đối với anh ta. Lẽ ra họ đã là cộng sự của nhau, nhưng bây giờ thì có vẻ như là người nào biết người đó. Thật sự anh không còn lựa chọn nào khác. Thế nên, anh giữ nguyên cái gối như vậy.
Chuyện đó mất nhiều thời gian hơn là anh nghĩ. Sự chống cự của Mandy đuối dần, yếu ớt nhưng cô ta vẫn kiên trì. Phải khoảng hai phút không thấy cựa quậy thì Grant mới dám nhấc chiếc gối lên bằng bàn tay đeo găng của mình.
Mắt Mandy mở to và vô hồn. Nhìn chằm chằm vào xác chết trước mặt, ý nghĩ đầu tiên của Grant là anh thấy ngạc nhiên vì mình không cảm thấy gì khác nữa. Không một chút hối hận, không gì cả. Mặc dù anh đã ở binh chủng lính thủy đánh bộ nhưng chưa bao giờ thực sự giết chết ai cả và vẫn luôn cho rằng đó là một việc nghiêm trọng. Hừm… Rõ ràng là không phải như thế.
Grant ngồi dậy và vén mớ tóc phủ xuống mắt nãy giờ. Anh rời khỏi người Mandy, tự nhủ tốt hơn hết là nhanh chóng ra khỏi căn phòng này. Đầu óc suy nghĩ thật nhanh, chất adrenalin phát huy tác dụng và phải mất vài giây để có thể suy nghĩ sáng suốt. Anh cần một kế hoạch và lát sau một ý tưởng lóe lên khiến anh thấy rất khả quan.
Ngài thượng nghị sĩ…
Dấu vân tay của Hodges ở khắp phòng. Dịch vụ gái gọi cũng sẽ có bản ghi chép cho thấy ông ta là người đã ở cùng Mandy tối hôm ấy. Và nếu anh để lại cuốn băng quay cảnh Thượng nghị sĩ và Mandy ân ái thì việc ấy cũng đủ để cho các nhà chức trách thấy một động cơ tiềm năng. Họ sẽ đoán rằng đó là vụ án do bị kích động về mặt cảm xúc: Cô ta đã cố gắng tống tiền ngài thượng nghị sĩ và khi phát hiện ra, ông ta hoảng loạn và giết cô ta.
Thế là đủ, Grant tự nhủ. Phải, đủ! Anh cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Chẳng có nhiều phương án mà một người có thể nghĩ ra khi bất thình lình thấy mình trong một phòng khách sạn với một ả điếm đã chết. Kế hoạch A: thú tội. Thêm kế hoạch B: đẩy sang cho người khác.
Grant thọc tay vào túi áo Mandy và tìm thấy máy ghi âm. Anh nhét nó vào túi sau quần bò, đảm bảo nó được giấu dưới áo phông. Anh để lại cuộn băng vào máy quay sau tivi rồi đi nhanh ra cửa. Anh kéo chiếc mũ áo phông lên.
Rốt cuộc thì chẳng thể biết được là có ai đang theo dõi hay không và giờ thì anh cần phải hoàn tất những gì đã khởi xướng.
Grant đặt chai bia đã hết sang một bên và rút ví ra để bỏ mấy tờ tiền Driscoll đã đặt xuống trước đó vào. Khi rời khỏi quán bar và bước ra ngoài, anh dựng đứng cổ áo khoác để tránh cơn gió mùa thu khô hanh đang ùa tới. Một chiếc tàu rú lên ở đâu đó khá gần đây.
Grant nghĩ lại yêu cầu của Driscoll: Tìm hiểu xem FBI biết những gì.
Đó cũng chính là điều mà anh định làm. Sẽ không dễ dàng để có được thông tin, anh biết thế, nhưng đầu óc anh đã bắt đầu hoạt động rồi. Jack Pallas có khả năng là một trở ngại – nếu những câu chuyện về anh ta là đúng dù chỉ một phần – nhưng Pallas đã gây thù chuốc oán với một số người mà chẳng ai dại gì làm thế và Grant có linh cảm rằng, mình có thể tận dụng điều đó để có lợi cho mình.
Rõ ràng FBI đã nắm được điều gì đó, dù vẫn chưa đủ để dẫn họ đến chỗ anh nhưng anh không thích có bất cứ điều gì mập mờ cả. Và ngay khi tìm ra điều đó là gì, anh nhất định sẽ giải quyết nó. Gần mười lăm năm nay anh đã che giấu bí mật và những việc dối trá của người khác. Anh cũng sẽ xử lí việc này với sự chính xác, khách quan như thế. Sẽ không để mình bị biến thành một kẻ ngốc nữa. Không có sai lầm nào nữa, từ nay trở đi, anh sẽ tự chủ. Và anh sẽ làm bất cứ điều gì để được như thế.