Mơ hồ hiểu những gì anh định nói, mí mắt Lâm Vũ giật giật, ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống, muốn mở miệng lại không biết phải nói gì, cả gương mặt trong thoáng chốc trở nên gượng gạo. Lúc này, Dạ Thần định đưa tay nắm lấy bàn tay của cô lại bị cô theo phản xạ tránh đi, trong mắt anh xẹt qua một tia đau khổ, bàn tay đưa ra giữa không trung vô thức nắm chặt rồi bị anh cưỡng ép thu về.
"Nhiên, lần này anh trở về, lại đến Thanh Hoa làm giảng viên, em còn không hiểu là vì ai hay sao. Sở dĩ anh chọn Thanh Hoa, cũng là vì em đã từng nói với anh sẽ thi vào trường này, em.... còn nhớ hay không"
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh nhìn cô, chỉ là ánh mắt ấy không giống như trước đây mà tràn đầy tình ý, nhu tình như nước trong một khắc khiến cô giật mình, miệng mấp máy
"Em...."
Cô cố gắng bình ổn cảm xúc, chậm rãi kéo ra một nụ cười : " Thần, cảm ơn anh đã tìm em như vậy. Nhưng mà, không phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao"
"Đúng vậy, đã gặp lại", lời anh nói giống như thở dài : " Nhưng mà sao anh cảm thấy quan hệ giữa chúng ta không còn giống như trước nữa. Nhiên, em đã thay đổi"
Cô bật cười, một cảm xúc không rõ xẹt qua trong đôi mắt đen tuyền :"Thần, ai rồi cũng phải thay đổi."
Đúng vậy, anh nói không sai, về cô, về cả mối quan hệ của bọn họ. Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô đã không còn thể nào giống như ngày trước là con bé lẽo đẽo theo sau anh nữa, dù rằng cô vẫn luôn ngưỡng mộ và quý mến anh như thế.
"Thần, sao đột nhiên lại làm vấn đề trở nên nghiêm trọng như thế. Chúng ta không phải vẫn là hảo bằng hữu sao, lại đây, uống"
Lâm Vũ đưa chai bia của mình khẽ đụng vào chai bia của anh rồi thoải mái kề bên miệng uống một hớp lớn, một tiếng keng thanh thúy vang lên đánh thức Dạ Thần giống như đang chìm trong suy tư. Khuôn mặt tuyệt mỹ giống như được che phủ bởi một làn sương mờ, thực chất cũng chỉ vì ba tiếng hảo bằng hữu của cô. Hảo bằng hữu. Ba tiếng này thực sự khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Đôi mắt vô tình liếc qua chiếc vòng cổ trên cổ của cô, ánh mắt bỗng nhiên dịu lại, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười. Do dự gì chứ, từ trước đến giờ muốn gì đều tự tay mình đoạt lấy, do dự vốn không phải phong cách của anh. Nghĩ như vậy, ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp anh vẫn luôn mơ thấy hằng đêm
"Nhiên, còn nhớ anh đã từng nói, khi trở về sẽ có chuyện muốn nói với em hay không"
Cô không để ý xoay xoay chai bia trong tay, gật gật đầu:" Ưm, còn nhớ rõ"
"Anh muốn theo đuổi em"
"Hả", Dạ Thần đột nhiên nói ra một câu khiến Lâm Vũ ngẩn người, động tác trên tay cũng dừng lại, đôi mắt to tròn mở lớn.
"Anh nói, anh muốn theo đuổi em", Dạ Thần lặp lại một lần nữa, khuôn mặt tuấn mĩ chứa sự nghiêm túc chưa từng có.
"Không được", đến khi Lâm Vũ hồi hồn lại, ngay lập tức bật ra một câu khiến Dạ Thần nhíu mày, hai mắt cũng tối sầm xuống, không vui hỏi lại
"Tại sao"
" Em... anh", Lâm Vũ giống như là vẫn còn trong cơn hoảng loạn không thể tin, đúng vậy a, cô làm sao tin được cơ chứ. Anh ấy rốt cuộc nói cái gì vậy, sau bao nhiêu năm trở về lại đột nhiên nói muốn theo đuổi cô. Là sao vậy, bị trúng tà rồi sao.
"Thần, em và anh chỉ là tình cờ gặp nhau, em không biết gì về anh, anh cũng không biết gì về em, anh dạy em bóng rổ, còn đưa em đi ăn, nhưng mà...."
"Nếu như đây là vẫn đề em lo lắng, anh sẽ nói tất cả về mình cho em biết, không giấu diếm bất cứ điều gì", Anh đột nhiên ngắt lời cô, lại nói tiếp:" Còn nếu em lo về tình cảm của anh, anh xin đảm bảo, anh chính là thật lòng. Nhiên, một năm mặc dù không dài, nhưng lại quá đủ để yêu một người. Em biết không, lúc anh trở về bên đó, rời xa em, anh mới hiểu được rốt cuộc mình đã yêu em đến nhường nào. Lần này anh trở về đã hứa với bản thân, nhất định phải tìm được em, khiến cho em hiểu được tâm ý của anh". Đây là lần đầu tiên Dạ Thần nói một tràng dài như vậy, anh vốn là người lạnh lùng, duy chỉ đối với cô là dịu dàng như nước.
"Thần, em..."
"Em vẫn còn trách anh vì không về đúng thời hạn sao. Kì thật một năm đó anh....."
"Không phải", Lâm Vũ vội vã ngắt lời anh, xua xua tay tỏ ý không phải.
"Xin lỗi.... em.... em đã có người mình thích rồi, anh ấy đối với em rất tốt, em cũng yêu anh ấy"
Nghĩ đến người đàn ông tuấn tú ấm áp kia, Lâm Vũ không khỏi nở nụ cười, chậm rãi lặp lại, trong mắt là hạnh phúc khiến người ta đui mù.
"Em yêu anh ấy".
Không dấu vết cảm nhận nhịp đập trái tìm mình, Lâm Vũ bất giác cười cười, không ngờ rằng cô lại có thể sảng khoái nói ra ba chữ ấy như thế, hơn nữa còn cảm thấy thoải mái, vô cùng thoải mái. Lâm Vũ không biết rằng nụ cười tươi tắn trên môi cô vô tình rạch một đường lên trái tim người nào đó ngồi đối diện, khuôn mặt hạnh phúc của cô quả thực khiến cho trái tim anh thắt chặt. Đã bao lâu rồi anh mới được thấy cô nở nụ cười tươi tắn như thế, nhưng mà, đáng chết là, nó lại vì một người đàn ông khác. Chết tiệt thật, sao anh không biết cô đã có người yêu chứ, tất cả là do ông nội chặn hết mọi đường liên lạc của anh, nếu biết trước như vậy, bất chấp giá nào anh cũng sẽ tìm cách trốn về gặp cô.
"Nhiên, anh...."
Ngay khi Dạ Thần muốn mở miệng nói tiếp, đột nhiên một tiếng động chói tai vang lên trong quán bar thu hút sự chú ý của cả hai người, Lâm Vũ cùng Dạ Thần đồng loạt nhíu mày, sau đó liền quay đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy hai ba chai rượu vỡ toang trên nền đất, vỏ thủy tinh la liệt, tiếng động vừa nãy có lẽ cũng là do những chai rượu này bị ném vỡ mà phát ra. Lại ngẩng đầu nhìn lên một chút, chỉ thấy một cô gái nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế salon, mái tóc đen xõa tung che khuất một nửa khuôn mặt, trên người mặc một bộ váy đỏ rực làm tôn lên đường cong và nước da trắng nõn, chỉ riêng phần da thịt non mịn ở khe ngực lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta xịt máu mũi, nhất là khi hai chân vừa dịch chuyển một chút, chiếc váy vốn không dài lắm lại được dịch lên trên lộ ra cảnh xuân dưới lớp váy. Chỉ là nhìn bộ dáng hiện giờ cô ta gần như đã hoàn toàn say khướt, bên cạnh còn có một người đàn ông không ngừng lôi kéo khiến cô ta theo phản xạ ném đồ lung tung xuống sàn. Người đàn ông kia quay lưng về phía Lâm Vũ, khá cao, chỉ là nhìn cách ăn mặc có vẻ như đã có tuổi, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Ông ta có vẻ mất rất nhiều sức mới có thể kéo cô gái kia đứng lên được, làn tóc đen hất sang một bên để lộ khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ. Lâm Vũ tính hiếu kì vốn không cao, ngay khi cô vừa định quay mặt đi lại thấy người đàn ông đã dìu cô gái kia đứng dậy, nhanh chóng quay mặt đối diện với cô. Trong một khắc đó, Lâm Vũ không nhịn được giật mình, bàn tay vốn đang đặt bên hông bất giác nắm chặt lại, dường như muốn đem chai bia cô đang cầm trong tay bóp vỡ nát.
Sao lại có thể là ông ta.
Mặc dù trên mặt đeo một chiếc khẩu trang màu đen, nhưng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt qua lớp kính gọng vàng, cô liền biết mình tuyệt đối không nhận nhầm.
Diệp Vấn, sao lại có thể là ông ta.
Ông ta rốt cuộc đang làm gì ở đây.
Có lẽ Diệp Vấn đang bận bịu với cô gái trên tay hoặc cũng có thể sợ người khác nhìn thấy nên ông ta hành động rất nhanh, đầu cúi gằm xuống dìu cô gái kia ra ngoài nên không để ý thấy Lâm Vũ đang ngồi gần đó. Dạ Thần nhìn thấy ánh mắt Lâm Vũ dán chặt vào bóng lưng hai người kia, thái độ dường như đã thay đổi, không khỏi gọi nhỏ một tiếng
"Nhiên"
Người nào đó vẫn đang thất thần, ánh mắt vẫn dõi theo phía cửa, dù ở đó đã không còn ai.
"Nhiên"
"A, sao vậy"
Dạ Thần cao giọng gọi một tiếng nữa, lúc này mới thu hút được sự chú ý của cô, chỉ là sự thất thần trong phút chốc đó khiến anh cảm thấy vô cùng khó hiểu bèn hỏi lại
"Em quen cô gái đó sao, cháu gái thị trưởng"
"Không quen", Lâm Vũ nhanh chóng đáp một tiếng, trong đầu lại suy tư, thì ra cô ta là cháu gái Nghiêm thị trưởng kia
"Vậy người đàn ông kia, ý anh là, thư kí thị trưởng"
Tinh tế quan sát ánh mắt cô trong thoáng chốc vì một câu nói của anh mà thay đổi, anh không khỏi nhíu chặt mày kiếm, trong mắt là sự tò mò càng sâu. Lâm Vũ không để tâm đến vẻ mặt của anh, cô chỉ là nhanh chóng bắt được trọng điểm, thắc mắc hỏi lại
"Sao anh biết ông ta là thư kí thị trưởng"
Một câu nói này của cô mặc nhiên khẳng định cô đối với người đàn ông kia tuyệt đối có quen biết, nếu như không phải thực sự thân thuộc sẽ không thể nào nhìn thoáng qua ánh mắt mà đoán được danh tính người kia. Dạ Thần đã đoán đúng, nhưng, anh chỉ đoán đúng có một phần, Lâm Vũ đúng là có "quen" người đàn ông kia, nhưng mà, hai chữ "thân thuộc" thực sự chói tai biết mấy khi miêu tả mối quan hệ của hai người họ. Anh vốn không biết, một ánh mắt, một bóng lưng của ông ta ngày đó khi đuổi hai mẹ con cô ra khỏi cửa đã để lại cho cô dấu ấn sâu đậm đến nhường nào, thậm chí ngay cả khi cô nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng ra ánh mắt tràn ngập chán ghét ấy, ánh mắt giống như thể cô là thứ ghê tởm nhất trên đời. Ông ta, ha, không biết còn nhớ đến một người như cô còn tồn tại trên thế giơiz không đây. Lâm Vũ chế giễu nghĩ nghĩ, không biết rằng biểu tình trên mặt cô đều bị Dạ Thần thu hết vào đáy mắt
"Xem ra không chỉ là quen", Dạ Thần thầm thì," Nhiên, em hận ông ta, phải không"
Một câu hỏi lại giống như một lời khẳng định khiến Lâm Vũ trong thoáng chốc cứng ngắc giống như bị nói trúng tâm tư, hai mắt to tròn nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tròng mắt tràn ngập sự ngạc nhiên giống như muốn hỏi:" Làm sao anh biết?"
Dạ Thần chỉ vào đôi mắt của cô lại chỉ vào đôi mắt của anh, khuôn mặt tuấn tú kéo ra một nụ cười, chậm rãi giải thích:" Ở đây thể hiện rất rõ, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn ra". Đúng là một khắc anh nhắc đến ba chữ kia, ánh mắt cô xẹt qua tia chán ghét nồng đậm, thậm chí là hận thù không thể che giấu. Chỉ là anh không hiểu, ông ta đã làm gì khiến cô phải như vậy, xem ra, anh quả thực còn quá nhiều điều chưa biết về cô. Cái cảm giác bất lực này khiến một người luôn kiêu ngạo như Dạ Thần cũng cảm thấy khó chịu.
Lâm Vũ lúc này thì hoàn toàn chìm trong lời nói của anh.
Chỉ cần là người mù đều có thể nhìn ra được...
Cô... biểu hiện rõ ràng đến mức như thế sao.
Suốt bao nhiêu năm, cứ nghĩ rằng có thể lờ đi tất cả, quên đi giống như ông ta chưa từng tồn tại, vậy mà chỉ một cái liếc mắt, nỗi bực bội trong lòng lại trào lên mãnh liệt, nhiều đến mức cô không cách nào kiềm chế được.
"Quan hệ giữa ông ta và cô gái đó.... không tầm thường", Dạ Thần nói lửng lơ, khuôn mặt kéo ra một nụ cười giống như châm biếm. Lâm Vũ nghe vậy hai mày nhíu lại, quan hệ không tầm thường, ý anh là sao. Mặc dù có thắc mắc, cô lại không mở miệng hỏi, thái độ của cô khiến Dạ Thần càng thêm bực bội. Nhớ ngày trước, cô có chuyện gì vui buồn đều tìm anh bồi chuyện, còn bây giờ, ngay cả hỏi một câu cũng không dám hỏi, chẳng lẽ, cô không muốn liên quan đến anh một chút nào hay sao.
"Nhiên, rõ ràng em muốn biết, tại sao lại không hỏi. Em vốn biết, chỉ cần em hỏi, anh liền nói cho em. Em nói chúng ta là bằng hữu, tốt, biểu hiện này của em chính là cố tình đem anh đẩy ra xa"
Khuôn mặt anh thoáng qua chút buồn bã khiến Lâm Vũ không đành lòng, không nhịn được mềm nhẹ giải thích:" Không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi. Chỉ là, quan hệ giữa em và ông ta... rất phức tạp. Em không phải cố tình trốn anh, thực đấy, em....". Mặc dù cô thừa nhận, cô đúng là vì câu nói của anh mà có chút tò mò.
Dạ Thần thấy thái độ ấp úng của cô, lại nghe giọng nói trong trẻo hướng anh giải thích, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, tất cả phiền muộn khó chịu đều bay đi hết. Dạ Thần a Dạ Thần, mày đúng là triệt để thua trong tay nhóc con này rồi.
"Tối em có rảnh không"
"Ưm, em rảnh, có chuyện gì không"
"Tối nay có một buổi tiệc, anh vừa mớ về nước, không tìm được ai đi cùng, em đi cùng anh có được không"
"Tiệc sao..."
Lâm Vũ thì thào vài tiếng, cô vốn không thích mấy bữa tiệc cho lắm, những nơi náo nhiệt đó vốn không hợp với cô. Nhưng mà, cô vừa nói sẽ không trốn tránh anh, lại nhìn ánh mắt mong chờ kia a, cô lại không cách nào nói từ chối được. Con người của Lâm Vũ a, khuyết điểm duy nhất chính là đối với người thân bạn hữu luôn vô cùng dễ mềm lòng. Vì thế, thở dài một hơi, chậm rãi buông ra một chữ:" Được" khiến cho người nào đó trong nháy mắt tươi cười đến sán lạn.
...
"Em định mặc như thế này đi sao"
"Sao vậy, có gì không ổn"
Bước vào xe ô tô, Lâm Vũ nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người mình, chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, không phải mọi ngày cô vân mặc như này sao. Từ trước đến giờ Lâm Vũ chưa từng đi tới bất cứ buổi tiệc lớn nhỏ nào, Trình Hạo biết cô không thích tiệc tùng, chưa bao giờ ép cô, cũng vì thế Lâm Vũ mới không thấy bộ quần áo của cô có gì không ổn. Dạ Thần khẽ liếc qua bộ quần áo trên người cô, nở nụ cười rồi nói gì đó với tài xế, chiếc xe nhanh chóng phóng vụt đi. Anh biết rằng không phải cô không mua nổi lễ phục dự tiệc, bản thân có lẽ cũng đã quá quen với tính tình đạm mạc của cô nên liền hiểu rõ. Hơn nữa, đừng nhìn bộ quần trên người cô mà phán xét, mặc dù thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng mà đường may hết sức tỉ mỉ đẹp mắt, nếu như anh đoán không sai, có lẽ là hàng thiết kế riêng.
Chỉ khoảng phút sau, chiếc cadillac chậm lại rồi dừng hẳn trước một tiệm thời trang lớn, Dạ Thần trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Vũ liền kéo cô xuống xe.
"Thần, đây là...", ánh mắt đảo qua biển hiệu vô cùng lớn, hai hàng lông mày Lâm Vũ nhíu lại, thắc mắc hỏi
"Cứ vào đi rồi biết", Dạ Thần đáp bâng quơ một tiếng, mau chóng kéo cô vào trong.
Anh vừa đi đến cửa đã có một người phụ nữ chờ sẵn, khuôn mặt tươi cười nhìn anh, kính cẩn chào một tiếng "Dạ thiếu". Dạ Thần chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, hơi hơi đẩy Lâm Vũ về phía trước, nói với người phụ nữ dường như là chủ cửa hàng kia
"Mang cho cô ấy bộ lễ phục tôi yêu cầu"
Người phụ nữ đáp một tiếng "Dạ" rồi đon đả kéo Lâm Vũ đang lơ ngơ vào trong, không hề để cô có chút cơ hội phản ứng. Đến khi bị đẩy vào phòng thay đồ, cầm trong tay bộ lễ phục màu trắng tinh xảo, Lâm Vũ mới hoàn hồn, mí mắt không khỏi giật giật. Nghĩ nghĩ một chút đành thở dài cởi bộ quần áo trên người rồi mặc vào chiếc váy trên tay, chậm rãi đi ra khỏi phòng thay đồ. Lúc này Dạ Thần đã thay xong bộ lễ phục màu đen được cắt may khéo léo, khi nhìn thấy Lâm Vũ đi ra hai mắt không nhịn được sáng lên, thong thả bước lại gần. Người phụ nữ trung niên lúc này vô cùng khéo léo mà tiến tới gần Lâm Vũ đang có chút ngượng ngùng, vừa nhìn vừa khen lấy khen để
"Dạ thiếu, ngài nhìn mà xem, nước da của cô ấy rất đẹp, rất trắng, dáng người lại nóng bỏng, mặc vào thực sự rất hợp"
Chỉ thấy lúc này Lâm Vũ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo, đuôi váy hơi xòe ra tạo độ bồng bềnh tự nhiên, chiếc váy ôm lấy thân hình lung linh uyển chuyển của Lâm Vũ. Dáng người cô vốn cao gầy vừa phải, đừng nhìn cô bình thường chỉ mặc đồ đơn giản che đi thân hình, dáng người cô lại phi thường tốt, vòng nào ra vòng đó. Chỉ là lúc này cô hơi ngượng ngùng vân vê một bên mép váy, mái tóc đã xõa ra sau tôn lên làn da trắng nõn, gò má hơi hơi đỏ lên càng thêm thanh tú xinh đẹp. Cái này cũng không thể trách cô, từ trước đến giờ cô vì cảm thấy bất tiện nên chưa từng mặc váy, lần đầu tiên không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Trên mặt của Lâm Vũ vốn mang một lớp mặt nạ, mặc dù ngũ quan thường thường nhưng không hề xấu mà trái lại rất thanh tú, nhất là đôi mắt to đen trong suốt giống như muốn hút hồn người ta từ cái nhìn đầu tiên. Cả khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ tinh khiết khiến người ta cảm thấy rất có cảm tình.
Dạ Thần lúc này có vẻ như tâm trạng rất tốt, trên khuôn mặt tuyệt mĩ kéo ra một nụ cười thật tươi. Lúc này trên người anh mặc một bộ suit đen được cắt may vừa người, dáng người cao lớn cân xứng kết hợp với khuôn mặt điển trai vô cùng thu hút. Ánh mắt anh nhìn Lâm Vũ sáng rực, chăm chú đến mức khiến mặt cô càng đỏ hơn, anh không hề keo kiệt mà gật đầu khen
"Đẹp lắm"
"Em cảm thấy cứ thế nào ấy", Lâm Vũ vẫn cảm thấy có chút không ổn lại bị anh nhanh chóng gạt đi. Liếc qua đồng hồ gần đó, anh nhìn cũng không nhìn người phụ nữ trung niên kia một lần, cứ thế kéo Lâm Vũ đi vào xe. Hai người đi một đoạn thì chiếc xe liền dừng lại, nhìn khung cảnh qua ngoài cửa sổ, Lâm Vũ liền giật mình, cả người khựng lại đôi chút. Dạ Thần có vẻ không để ý, lịch sự mở cửa cho cô rồi dẫn cô vào bên trong.
"Bữa tiệc là ở đây sao", nhìn khung cảnh quá mức quen thuộc trước mắt, Lâm Vũ hỏi nhỏ.
"Ừ, có gì sao"
Thấy cô mím môi không trả lời, Dạ Thần nghĩ rằng cô đang ngượng ngùng, cười một tiếng rồi một tay nắm lấy tay cô kéo vào bên trong, không hề biết rằng trong lòng Lâm Vũ đang không ngừng dậy sóng. Đến khi hai người bước vào trong đại sảnh tầng hai, sóng vai đi bên cạnh nhau trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Người đàn ông tuấn mĩ vô trù, khuôn mặt tuy rằng lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn người con gái bên cạnh lại vô cùng dịu dàng không thể che giấu. Người con gái đứng bên cạnh mặc chiếc váy màu trắng để lộ đôi vai trắng nõn và xương quai xanh gợi cảm, khuôn mặt mặc dù chỉ thanh tú nhưng lại có một đôi mắt giống như bảo thạch vô cùng xinh đẹp, khiến cho mọi người không nhịn được nhìn nhiều thêm một lần. Quan trọng nhất chính là khí chất trên người của cô, lạnh nhạt thanh tao lại có chút đạm mạc xa cách giống như ăn sâu vào máu tủy, từng cái giơ chân nhấc tay đều vô cùng đẹp mắt.
Lâm Vũ không để ý đảo qua những người đang quan sát mình, mặc kệ họ nhìn mình với ánh mắt soi mói. Nhưng mà, khi ánh mắt của cô chạm đến một ánh mắt màu hổ phách quen thuộc, một bóng dáng trong bộ lễ phục màu trắng đứng ở phía xa vẫn vô cùng nổi bật, cả người không nhịn được run lên. Không xong rồi. Thiên a, ai có thể nói cho cô biết sao bữa tiệc này lại tổ chức ở Hoàng Gia hay không. Nhìn ánh mắt màu hổ phách tựa tiếu phi tiếu kia nhìn cô không rời, không hiểu sao cô bất giác cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Dạ Thần đứng ngay bên cạnh nghĩ rằng cô bị lạnh, lại vô cùng đúng thời điểm mà ghé sát đầu vào, thân mật hỏi một tiếng. Lại thấy cô không trả lời bèn nương theo ánh mắt cô nhìn sang, sau khi nhìn thấy bóng trắng đứng ở góc phòng, lại nhìn biểu hiện của người bên cạnh, đôi mắt nguy hiểm hơi hơi nheo lại. Đôi mắt màu nâu đối diện với đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, trong một khắc, cả hai đều bắn ra những tia sáng nguy hiểm dò xét.