Lâm Xuân Nhi lại vô tình gặp Thời Thanh Lâm một lần nữa, đó là trên đường tan làm. Thời Thanh Lâm mặc bộ đồ màu đen, gương mặt tiều tụy, có thể dễ dàng nhìn ra vẻ bi thương trên mặt. Lâm Xuân Nhi dừng xe đạp lại gọi anh ta: “Thời Thanh Lâm.”
Thời Thanh Lâm nhìn thấy Lâm Xuân Nhi, bỗng chốc không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Lâm Xuân Nhi, ông nội tôi qua đời rồi.” Đôi mắt anh ta đỏ lên, sau đó lóe lên ánh nước mắt lấp lánh, anh ta đột nhiên hiểu cảm giác bi thương nặng nề năm đó của Lâm Xuân Nhi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thời Thanh Lâm lớn lên bên cạnh ông nội từ nhỏ, bố mẹ anh ta vẫn luôn bận bịu công việc không chăm sóc anh ta được nhiều. Sau này anh ta ra nước ngoài nên rất khó gặp được ông nội. Lần này trở về, nhìn thấy ông cụ trước đây tinh thần luôn sáng láng lại nằm trong phòng ICU, sự sống đang dần rời khỏi cơ thể ông, ban đầu còn mở mắt nói chuyện với anh ta được, sau này không nói nổi một câu nào nữa.
Lâm Xuân Nhi cũng thấy hơi buồn bã.
Cô đã từng gặp ông nội Thời Thanh Lâm, tuy chỉ có hai lần, nhưng ông là người rất ấm áp. Ông cụ rất thích nói chuyện, kéo Lâm Xuân Nhi nói trên trời dưới đất, lôi hết bảo bối trong nhà ra cho cô xem, còn cho cô xem ảnh lúc Thời Thanh Lâm hồi nhỏ. Thậm chí còn nấu mì tương cho cô, nấu xong còn nhìn cô ăn hết. Những ký ức này vẫn sâu sắc, cho nên sự qua đời của ông khiến Lâm Xuân Nhi cảm thấy tiếc nuối.
Mắt cô đỏ lên, khẽ nói rằng: “Chia buồn với anh, Thời Thanh Lâm. Sinh lão bệnh tử, đời người vô thường. Ông nội lớn tuổi rồi, mỗi ngày đều rất đau khổ, giờ ông đi rồi, coi như không cần chịu khổ ở nhân gian nữa.”
“Cảm ơn cô, Lâm Xuân Nhi. Cô có thể ngồi với tôi một lát không? Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô.” Sau khi làm chuyện kia vào năm đó, trong lòng anh ta vẫn luôn trách móc bản thân. Năm đó trẻ tuổi bồng bột, anh ta hận Lâm Xuân Nhi không yêu mình, hận Lâm Xuân Nhi đẩy mình ra xa hết lần này đến lần khác, anh ta quá tự ti, nôn nóng muốn được người khác ngưỡng mộ. Cho nên đã đi du lịch với cô gái thích anh ta nhiều năm, hoàn toàn phản bội Lâm Xuân Nhi. Là trẻ tuổi bồng bột, cũng là không cam lòng.
Lâm Xuân Nhi gật đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn: Trên đường về em vô tình gặp Thời Thanh Lâm, anh ta muốn nói chuyện với em.
Tống Thu Hàn trả lời rất nhanh: Được, đợi anh tan làm sẽ chở em đi ăn đêm.
Thời Thanh Lâm dẫn Lâm Xuân Nhi tới quán trà trước đây bọn họ từng tới, sau này Lâm Xuân Nhi từng ngẫu nhiên tới quán trà đó một lần, đã đổi chủ rồi, cũng đổi một loạt nghệ nhân pha trà. Nghệ nhân pha trà trẻ tuổi mặc bộ đồ lụa tơ tằm, trà ngon hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là tranh nhau xem ai bán được nhiều trà hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Họ ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, gọi hai tách trà xanh. Ngoài cửa sổ là một thế giới tấp nập xe cộ, còn có hoàng hôn đẹp đến chói mắt. Lúc họ yêu nhau rối tung rối mù, đã quên đi vẻ đẹp đáng chết của thế giới này.
Thời Thanh Lâm nhìn Lâm Xuân Nhi.
Những năm qua anh ta thường nhớ tới cô, nhớ tới cô đứng ở cửa nói với anh ta rằng: “Nhưng anh khiến tôi thấy rất ghê tởm.”
“Xin lỗi.” Cuối cùng anh ta cũng nói ra câu này.
Khi đấy anh ta cảm thấy mình rất uất ức. Anh ta dâng hết sự chân thành của mình cho Lâm Xuân Nhi, lẳng lặng ở bên cô, bao dung cho sự tùy hứng, cứng rắn, bi thương của cô, hơn nữa còn chẳng mong cầu được đáp lại. Nhưng anh ta không thể chấp nhận được việc Lâm Xuân Nhi không muốn gặp người nhà, bạn bè anh ta. Cô giống như một hòn đảo cô độc, không cho phép bất cứ ai bước vào.
“Xin lỗi.” Thời Thanh Lâm lại nói một lần nữa: “Cô còn nhớ lần cuối cùng chúng ta cãi nhau chứ? Vì tiệc sinh nhật của một người bạn, tôi muốn dẫn cô đi cùng, cô đã từ chối. Cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối tôi đều cho rằng đó là cô đang khinh thường tôi. Thế là tôi của năm đó đã sụp đổ, làm một chuyện hồ đồ như vậy. Tôi tưởng làm như thế là sẽ tìm lại được tự tôn. Thậm chí tôi cảm thấy cuối cùng cũng công bằng rồi, trong lòng cô yêu người khác, tôi cũng có người khác.”
“Không cần biết anh có tin hay không...” Lâm Xuân Nhi ngắt lời anh ta: “Không cần biết anh có tin hay không, tôi khi đó đang yêu anh. Tôi sẽ không hẹn hò với người tôi không yêu, không bao giờ tôi làm thế. Nhưng dù tôi có nói gì, anh cũng không chịu tin. Khi đó tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên Tống Thu Hàn, đó chỉ là một câu chuyện lúc thiếu thời của tôi, tôi một lòng một dạ bước về phía trước. Chẳng qua là những năm đó xảy ra quá nhiều chuyện.”
“Tôi không cảm nhận được cô yêu tôi.”
“Tôi biết là vì sự tùy hứng của tôi khi đó. Tôi đã mất đi tất cả người thân cận, ngày nào cũng rất buồn bã, tôi coi anh là người thân thiết nhất, ném tất cả cảm xúc tiêu cực cho anh, tôi coi anh là cọng rơm cứu mạng, tôi hy vọng anh có thể cứu tôi ra khỏi vực thẳm. Tôi cũng có lỗi với anh, tôi không nên như vậy. Tôi nên trưởng thành hơn một chút, tôi nên học cách tự tiêu hóa cảm xúc, tôi nên đối xử tốt hơn anh hơn một chút.”
Khóe mắt Thời Thanh Lâm ẩm ướt. Khi đó cho dù Lâm Xuân Nhi có nói gì, anh ta cũng không tin. Nhưng hôm nay, anh ta tin.
“Ngày chia tay tôi cố ý nói rất nhiều lời gây tổn thương, nhưng tôi mong cô tin rằng, trong lòng tôi không nghĩ như thế. Tôi chỉ cảm thấy rất oán giận, tôi không nghĩ thông suốt được, không biết phải phát tiết thế nào. Xin cô hãy tha thứ cho sự vô tri lúc còn trẻ của tôi, ăn nói không lựa lời.” Những lời đó trở thành bí mật không nói cho ai biết trong đời Thời Thanh Lâm, thành một cái gai trong lòng anh ta, là chuyện anh ta hối hận nhất trong những năm qua.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không sao đâu, anh nói đúng mà.” Cô mỉm cười: “Khi đó tôi cũng nghĩ như vậy, những người thân cận với tôi đều rời xa tôi. Tất cả quan hệ thân mật bên cạnh tôi đều kết thúc bằng bi kịch. Thành ra rất nhiều năm sau đó, tôi cũng không dám yêu nữa.”
“Tôi thực sự không nghĩ như vậy. Cô biết không? Cho dù chúng ta chia tay, cho dù đã rất nhiều năm trôi qua, trong lòng tôi cũng cảm thấy cô là cô gái tốt nhất trên đời, là người xứng đáng có được những gì tốt nhất. Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã nghĩ như vậy. Cho nên tôi rất xin lỗi, chúng ta kết thúc khó coi như vậy.”
“Được rồi, tôi tin anh.” Lâm Xuân Nhi nghiêng người về phía trước vỗ mu bàn tay anh ta. Cô nhớ lần đầu tiên bọn họ nắm tay là trên ngã tư. Lúc đi qua đường, Thời Thanh Lâm nắm tay cô, lòng bàn tay anh ta ướt đẫm. Sự căng thẳng của anh ta khiến trái tim Lâm Xuân Nhi đập trật nhịp.
Lần đầu tiên họ hôn nhau cũng là nụ hôn đầu của Lâm Xuân Nhi. Là ở trên Cảnh Sơn, ánh chiều tà của mặt trời lặn khiến thành phố trở nên rất đẹp, môi Thời Thanh Lâm in lên môi cô. Cô không biết đáp lại anh ta thế nào, đôi môi mím chặt lại. Thời Thanh Lâm dùng tất cả sự kiên nhẫn phá vỡ sự phòng bị của cô từng chút một, đầu cô nổ ầm một tiếng, trở nên hoảng loạn.
Lần đầu tiên họ vượt quá giới hạn là ở trong phòng ngủ của Thời Thanh Lâm, bàn sách bên giường anh ta chất đầy sách. Bàn tay anh ta nóng rực, cô hơi mong chờ, cũng thấy hơi sợ hãi, cuối cùng đã trốn khỏi căn phòng ngủ đó. Sau khi chia tay cô cũng từng hối hận, nếu ngày đó cô không chạy trốn, có phải giữa họ sẽ không khó xử như vậy không?
Lúc bắt đầu thực sự rất đẹp.
Bọn họ cũng từng có quãng thời gian rất tốt.
Lâm Xuân Nhi cảm kích vì Thời Thanh Lâm từng đối xử dịu dàng với cô như vậy. Cô cũng đỏ mắt: “Thời Thanh Lâm, đã qua cả rồi. Tôi hy vọng anh biết rằng, khi đó lúc ở bên nhau, tôi cũng yêu anh. Tôi cũng hy vọng anh biết rằng ngày chia tay khó xử như thế, chẳng qua là chuyện tầm thường nhất giữa nam nữ thôi. Không sâu sắc đến thế, cũng không nên nhớ nhung làm gì. Tôi hy vọng chúng ta có thể bỏ qua.”
“Lúc tôi thực hiện chuyến đi từ thiện, có một khoản quyên góp vẫn luôn được thực hiện đều đặn, mãi đến khi hoạt động kết thúc. Tôi biết, đó là anh. Sự lương thiện của anh như gió thoảng qua đồi, tôi cảm nhận được. Cảm ơn anh, Thời Thanh Lâm.”
“Điều tôi hối hận nhất là đã sỉ nhục cô, cô giúp đỡ người khác, rõ ràng tôi thấy kính phục cô, nhưng lúc chia tay lại chính miệng sỉ nhục cô. Cho nên tôi muốn thể hiện sự hối lỗi của tôi bằng cách này. Cho dù cô vĩnh viễn không biết đó là tôi cũng không sao, tôi làm thế để lòng mình được thanh thản.”
Trên đời này không phải tất cả những người có hận thù với nhau cuối cùng sẽ tha thứ cho nhau. Có rất nhiều người đã hận là hận cả đời, cái tên kia sẽ khắc trong tim, chỉ cần có ai nhắc tới là sẽ cười mỉa khinh thường. Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình rất may mắn, cô và Thời Thanh Lâm có thể tha thứ cho nhau sau nhiều năm như vậy, bớt đi một hành lý nặng nề cho hành trình cuộc sống trong tương lai của anh ta, từ nay sẽ nhẹ nhàng hơn nhỉ?
Lúc tạm biệt, gió chiều mùa hè thổi bay mái tóc của họ, giống như ngày họ trao nhau nụ hôn đầu. Thời Thanh Lâm nhìn Lâm Xuân Nhi, anh ta biết những năm qua cô cắn răng bước từng bước tới ngày hôm nay như thế nào. Thời Thanh Lâm rất tiếc nuối vì mình không phải người đứng bên cạnh cô.
“Có thể cho một cái ôm cuối cùng không?” Thời Thanh Lâm hỏi cô.
“Được chứ.” Chỉ là một cái ôm, có nghĩa họ đã hòa giải với quá khứ rồi.
Lâm Xuân Nhi thoải mái đi tới trước mặt anh ta.
Thời Thanh Lâm ôm lấy cô. Lâm Xuân Nhi trong lòng anh ta bây giờ nhiệt huyết như mùa hè vậy, đó là điều Thời Thanh Lâm chưa từng thấy. Anh ta cảm thấy rất may mắn, cô không suy sụp sau khi chia tay, nếu không anh ta sẽ áy náy cả đời. Tuổi tác dần lớn lên, anh ta dần có lòng từ bi, cũng biết cách tự kiểm điểm lại mình, anh ta biết năm đó anh ta sai chỗ nào. Anh ta sai ở chỗ đòi hỏi quá nhiều, nhưng lại không đủ kiên định. Nếu có thể lặp lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ yêu cô hết mình. Ít nhất, đừng có kết cục ghê tởm như vậy.
Thời Thanh Lâm còn một vài lời chưa nói. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ dẫn cô gái khác đi gặp ông nội, Lâm Xuân Nhi là người duy nhất. Lúc anh ta vẫn còn một chút niềm tin sống chung với cô, anh ta đã có quyết tâm sẽ sống tới bạc đầu cùng cô. Nhưng Lâm Xuân Nhi đã nói, bọn họ khi đó quá tồi tệ, bọn họ đã mất cơ hội này rồi.
Thời Thanh Lâm rất tiếc nuối.
Lâm Xuân Nhi khẽ vỗ lưng anh ta, khẽ nói với anh ta rằng: “Thời Thanh Lâm, giữ sức khỏe nhé.”
“Cô cũng vậy.”
Lâm Xuân Nhi nhìn Thời Thanh Lâm đi xa, xe Tống Thu Hàn đỗ bên đường, anh vẫn luôn đợi cô, không quấy rầy cô. Cho dù cô ôm chào tạm biệt với Thời Thanh Lâm, anh cũng không xuống xe.
Thời Thanh Lâm đi rồi anh mới bước xuống, vò loạn mái tóc của Lâm Xuân Nhi, rồi lại cười với cô: “Ăn đêm không?”
“Có chứ.”
“Trần Khoan Niên, Đàm Miễn, Tiết Lạc Dao cũng muốn tới, được không?”
“Được chứ.”
Lúc Tống Thu Hàn quay người đi Lâm Xuân Nhi kéo góc áo anh, ôm anh từ đằng sau.
“Tống Thu Hàn, nếu có một ngày em trở nên vô cùng tồi tệ, anh có thể rời xa em, anh chỉ cần nói thẳng với em là được, nhưng đừng dùng cách khiến chúng ta trở nên khó xử có được không?”
Tống Thu Hàn quay người lại, ôm Lâm Xuân Nhi vào lòng: “Lâm Xuân Nhi, cuộc đời dài như vậy, chúng ta cứ từ từ mà đi. Nếu anh cảm thấy em có gì đó không ổn, anh sẽ nói thẳng với em, chứ không phải vì em trở nên không tốt mà rời xa em. Em cũng vậy, nếu em cảm thấy anh tồi tệ thì cũng hãy nói với anh, nhưng đừng từ bỏ anh một cách dễ dàng.” Có thể ở bên nhau đã không dễ dàng gì rồi, đừng dễ dàng từ bỏ nhau chứ!
Trong lòng Lâm Xuân Nhi cảm thấy rất yên ổn, cô kiễng mũi chân hôn anh. Bọn họ hiếm khi hôn nhau ở nơi công cộng, Tống Thu Hàn cảm thấy như vậy là không tôn trọng cô. Nhưng bây giờ Lâm Xuân Nhi muốn hôn anh, cô níu cổ áo Tống Thu Hàn không cho anh trốn tránh.
Người xung quanh đứng lại nhìn họ, Lâm Xuân Nhi chẳng quan tâm, cô cũng không muốn Tống Thu Hàn quan tâm. Yêu một người là muốn cả thế giới biết, là muốn cùng anh đi trên đường một cách công khai, gặp người thân, bạn bè của anh, hòa vào cuộc sống của anh. Đạo lý này, cô hiểu chứ.
Mặt Tống Thu Hàn nóng rực, anh ôm Lâm Xuân Nhi vào lòng, một bàn tay nâng mặt cô lên, nghiêng đầu hôn cô. Anh làm vậy là đang bảo vệ cô. Cảnh đêm say lòng người, nụ hôn của Tống Thu Hàn cũng say lòng người như thế.
Họ hôn mãi hôn mãi, cuối cùng không hẹn mà cùng bật cười, Tống Thu Hàn dán lên môi Lâm Xuân Nhi khẽ nói: “Thấy hơi hối hận vì hẹn đi ăn cơm thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy chúng ta cho họ leo cây rồi về nhà nhé?”
“Ý này rất hay.”
“Nhưng em thấy hơi đói, thôi, lấp đầy bụng rồi hẵng xử lý d/ục vọng vậy!”
...
Trước mặt Kiều Hạn Văn là một cuốn kịch bản rất dày, là kịch một vai.
Anh ta dựa vào đầu giường, chậm rãi lật kịch bản. Ý tưởng thì hay, nhưng văn phong chưa đủ, đọc những câu này hơi tối nghĩa, không đánh trúng lòng người được.
Nhưng có một người lại biết viết những câu đi vào lòng người đấy. Anh ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi vừa làm xong vận động đêm khuya với Tống Thu Hàn, đang vùi trong lòng anh ăn vạ, muốn anh hát ru cô ngủ. Sau đấy điện thoại đổ chuông, cô thấy là Kiều Hạn Văn thì bèn nghe máy, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Kiều Hạn Văn nói: “Tôi có một kịch bản, tôi thấy lời thoại kia không hay lắm. Cô sửa giúp tôi chút nhé?”
“Giá thế nào?”
“... Cô là động tiền không đáy à?”
Lâm Xuân Nhi cười khì khì: “Đùa thôi. Tôi không biết tôi có sửa được không, dù gì tôi cũng không phải biên kịch chuyên nghiệp.”
“Cứ sửa thử đi.” Giọng điệu Kiều Hạn Văn rất nhẹ nhàng, không cãi cọ với Lâm Xuân Nhi.
“Gửi cho tôi đi.”
“Được.”
“Anh hồi phục thế nào rồi?” Lâm Xuân Nhi hỏi.
“Là vậy thôi.” Kiều Hạn Văn nói bằng giọng bất cần đời.
“Vậy khi nào anh xuất viện?”
“Tôi đã xuất viện rồi, cảm ơn cô quá.” Kiều Hạn Văn khịt mũi một cái: “Thôi được rồi, không làm phiền hai người nữa. Mai tôi phải đi xem kịch, nếu cô có thời gian thì có thể đi cùng, sẽ có ích cho việc cô giúp tôi sửa kịch bản.”
“Sao hôm nay anh lại có thái độ tốt với tôi thế?”
“Chắc là vì hôm nay tôi ăn no rồi.” Kiều Hạn Văn cúp máy.