Lâm Xuân Nhi không ngờ mình sẽ chạm mặt Tống Lương Ngọc đến hai lần trong một ngày.
Sau khi tan làm cô lại lái xe về nhà, đến đoạn đường gần chung cư thì thấy Tống Lương Ngọc cũng xuất hiện ở đó. Rõ ràng là ông đang đi tản bộ, khi nhìn thấy Lâm Xuân Nhi thì dừng lại, đứng ở ven đường.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần này không thấy dì Thượng đi cùng, Lâm Xuân Nhi có tí rụt rè.
Cô dừng lại, chào hỏi Tống Lương Ngọc: “Chào chú Tống ạ.”
“Ừ.” Tống Lương Ngọc nhìn thoáng qua hộp cơm treo trên ghi đông xe: “Chưa ăn cơm hả?”
“Hôm nay cháu bận quá nên chưa có thời gian ăn. Vừa nãy đi ngang qua mua một phần cơm rang, định về nhà ăn đại cho xong ạ.”
“Dì Thượng nói hôm qua mọi người đi ăn đồ nướng rất ngon, quán đó ở đâu thế?”
“Ở…” Lâm Xuân Nhi chỉ tay về một hướng, thấy Tống Lương Ngọc vốn dĩ chẳng nhìn theo nên dứt khoát bỏ xuống luôn cho rồi: “Hay để cháu dẫn chú tới đó nha?”
“Làm phiền cháu rồi.” Tống Lương Ngọc thản nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn luôn quan sát Lâm Xuân Nhi. Ngày hè nóng nực, cô đạp xe nên trên mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn trông hơi nhếch nhác.
Lâm Xuân Nhi xuống xe dắt bộ, nghĩ xem có nên gửi một tin nhắn cho Tống Thu Hàn không. Hôm nay anh phải đi xã giao, có khi rạng sáng mới về được đến nhà. Có điều cô còn chưa kịp hành động thì Tống Lương Ngọc đã đi trước một bước, lấy điện thoại ra gọi cho con trai: “Bố tình cờ gặp được bạn gái của con, giờ đang đi ăn cơm cùng với nó.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hình như Tống Thu Hàn đã nói gì đó nên Tống Lương Ngọc có hơi trầm ngâm: “Ừ.”
Sau đó ông cúp điện thoại.
Hai bố con họ rất ít khi nói chuyện với nhau nên Lâm Xuân Nhi thấy hơi kinh ngạc, cô không ngờ Tống Lương Ngọc sẽ chủ động gọi cho Tống Thu Hàn, nói chuyện hai người tình cờ gặp gỡ. Cô im lặng một lúc, không hiểu sao lại thấy khá xấu hổ. Lâm Xuân Nhi nhìn con ngõ nhỏ phía trước, cuối cùng cũng tìm được chủ đề nói chuyện: “Chú Tống, đoạn đường này tối lắm, chú cẩn thận dưới chân nhé.”
“Cảm ơn cháu.” Câu nói này của Tống Lương Ngọc đúng là đã khiến Lâm Xuân Nhi không thích ứng kịp. Cô nói đối phương đừng khách sáo, sau đó lại yên lặng đẩy xe.
Hai người lặng lẽ đi đến quán thịt nướng ấy, Lâm Xuân Nhi ngượng ngùng nói: “Ở đây hơi sơ sài một chút, không biết chú ăn có quen không ạ?”
“Không sao.”
Tống Lương Ngọc bước vào trong cùng Lâm Xuân Nhi, nhìn Lâm Xuân Nhi quen thuộc cầm menu đưa đến trước mặt ông: “Chú gọi món đi ạ, để cháu viết cho.”
Tống Lương Ngọc đẩy menu lại cho cô: “Chú không kỵ món nào cả, cháu cứ chọn đi.”
“À, vâng ạ.”
Lâm Xuân Nhi không cần nhìn menu, món nào ngon cô đều nhớ hết, cầm bút lên viết ra tờ giấy, khi đưa đơn cho chủ quán còn không quên dặn dò: “Đừng nêm mặn quá, cũng đừng cay quá ạ.” Người lớn tuổi ấy mà, mặn quá cay quá cũng không tốt.
Sau đó cô ngồi ngay ngắn đoan trang đối diện Tống Lương Ngọc, rót nước nóng rồi trụng đũa thìa giúp ông, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Điện thoại của cô chợt đổ chuông, cúi đầu xuống nhìn, là Tống Thu Hàn gọi: “Anh đang trên đường về rồi, dì Thượng lập tức đến ngay.”
Lúc Tống Thu Hàn nhận được điện thoại của Tống Lương Ngọc, trong lòng không khỏi lo sợ. Anh không muốn Lâm Xuân Nhi phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào từ Tống Lương Ngọc nữa, sau khi ngắt cuộc gọi anh liền liên lạc cho dì Thượng bảo dì tới đó, anh cũng nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.
Lâm Xuân Nhi gật đầu đáp lại anh vài tiếng, cô biết Tống Thu Hàn đang bảo vệ cô, nhưng vẫn cảm thấy anh chỉ đang trông gà hóa cuốc thôi.
“Chú có ăn tỏi sống không ạ?” Cô ngẩng đầu lên, cầm đĩa tỏi sống trên bàn qua bóc vỏ: “Chú đừng để ý, cháu phải ăn một chút.” Nói xong cô mỉm cười, thấy Tống Lương Ngọc không hề từ chối, bèn cho tỏi đã bóc vỏ sạch sẽ vào đĩa ăn của ông, sau đó lại cúi đầu bóc thêm mấy tép tỏi nữa.
“Cháu tưởng chú phải chỉnh múi giờ, ai ngờ hôm nay gặp được chú vào giờ này, hình như chú không cần phải chỉnh múi giờ nữa.”
“Chú có tuổi rồi, ngủ cũng ít hơn.” Cuối cùng Tống Lương Ngọc cũng chịu nói chuyện: “Hơn nữa chú cũng đã quen sáng tối ra ngoài đi dạo.”
“Chú duy trì trạng thái sức khỏe tốt thật đấy, cũng chắc vì chú luôn có tính kỷ luật, con cũng muốn học tập ở chú ạ.” Lâm Xuân Nhi không phải đang nịnh nọt Tống Lương Ngọc, nhưng nghe những lời cô nói thì chẳng khác nào đang lấy lòng người ta. Cô nói xong liền nhận ra mình lỡ lời, có lẽ Tống Lương Ngọc không quen với sự nhiệt tình này của cô, thế là cô đành im lặng.
“Cháu cũng duy trì trạng thái rất tốt đấy.” Tống Lương Ngọc không cho Lâm Xuân Nhi cơ hội im lặng, thấy cô nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, ông bèn cười nói: “Cháu với Tống Thu Hàn càng ngày càng giống nhau.”
?
“Có lẽ là vì hai đứa sống cùng nhau, tính khí cũng ảnh hưởng lẫn nhau.” Tống Lương Ngọc nói tiếp, sau đó hỏi cô: “Một mình cháu đi ăn với chú, cháu không sợ chú à?”
“Sợ thì có sợ thật ạ….” Lâm Xuân Nhi rất thành thật: “Nhưng quả thật cháu cũng đói lắm rồi.”
“Không phải đang lấy lòng chú đấy chứ?”
“Cháu cảm thấy chú không phải là người dễ lấy lòng đâu ạ.”
Lâm Xuân Nhi trước mặt và Lâm Xuân Nhi khi ở trên livestream có điểm khác biệt. Rõ ràng cô có khả năng vận hành một dự án lớn, có năng lực quản lý công ty, nhưng khi ở trước mặt ông lại thận trọng dè dặt. Tống Lương Ngọc đột nhiên cảm thấy có phải trước đây ông đã quá hà khắc với cô không. Dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một hậu bối thôi.
Thịt nướng xiên que đã được bày ra, Lâm Xuân Nhi cầm một xiên lên, lấy khăn giấy lau đầu xiên rồi đưa cho Tống Lương Ngọc, Tống Lương Ngọc nhận lấy, ông cắn một miếng, gật gật đầu: “Rất ngon. Cháu và Tống Thu Hàn có thường đến đây ăn không?”
“Có đến mấy lần ạ. Bọn cháu….”
“Xuân Nhi.” Lâm Xuân Nhi quay đầu qua, nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng là dì Thượng: “Hôm qua ăn xong cảm thấy ăn chưa đã nên dì định đến đây ăn tiếp, ai dè lại gặp mọi người thế này.”
Dì Thượng ngồi cạnh Lâm Xuân Nhi vờ như vô tình gặp gỡ, Tống Lương Ngọc nhìn bà một cái, diễn xuất của bà không tốt chút nào, Tống Lương Ngọc cũng lười vạch trần bà.
“Ông Tống, sao ông cũng ở đây vậy? Sao bảo ra ngoài đi dạo cơ mà?” Dì Thượng hỏi Tống Lương Ngọc.
“Tình cờ gặp thôi, vừa hay chúng tôi đều chưa ăn tối.” Tống Lương Ngọc thấy Lâm Xuân Nhi ngồi yên bất động, bèn hỏi: “Sao cháu không ăn?”
Ai bảo ông chưa ăn tối? Lời đến cửa miệng dì Thượng đành nuốt ngược trở về, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Ông già này cuối cùng cũng chịu cúi đầu rồi.
“Vậy cháu không khách sáo nữa nha!” Lâm Xuân Nhi cầm một xiên thịt lên ăn vô cùng vui vẻ, Tống Lương Ngọc nhìn cô như vậy, đột nhiên cảm thấy cô gái này dường như cũng tốt lắm. Ánh mắt của ông cũng trở nên dịu dàng hơn, lại nhìn dì Thượng: “Có phải tẹo nữa Tống Thu Hàn cũng tình cờ đến đây không?”
Dì Thượng cười sượng.
Nhưng không cần chờ thêm lát nữa, vì Tống Thu Hàn cũng đã đến. Trên trán anh còn đang lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy sắc mặt của mọi người hầu như đều bình thường cả, anh bèn ngồi cạnh Tống Lương Ngọc, tiện tay lấy khăn giấy giúp Lâm Xuân Nhi lau đi khóe môi dính bẩn. Tống Thu Hàn không hề muốn che đậy sự yêu thương chiều chuộng của mình dành cho Lâm Xuân Nhi, thậm chí anh còn cảm thấy chỉ có để Tống Lương Ngọc nhìn thấy Lâm Xuân Nhi quan trọng với anh như thế nào, ông mới có thể thay đổi.
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nói: “Để em tự làm.”
“Không phải con còn bữa tiệc xã giao à?” Tống Lương Ngọc hỏi anh.
“Người của bữa tiệc đột nhiên có việc.” Anh chính là người của bữa tiệc, cô gái của anh bị ông bố khó tính kéo đi ăn, tất nhiên anh phải đi theo rồi. Tống Thu Hàn hỏi Tống Lương Ngọc: “Chỗ này xập xệ, bố ăn có quen không?”
“Chỗ này cũng tốt lắm.”
Lâm Xuân Nhi ngước mắt nhìn hai bố con họ: giống nhau thật! Nếu Tống Thu Hàn già đi, chắc sẽ biến thành dáng vẻ của bố mình, vậy anh hẳn sẽ là một ông chú cool ngầu đây!
“Cuối tuần hai đứa về nhà ăn cơm đi.” Tống Lương Ngọc dùng từ “nhà”. Cũng vào lúc Tống Thu Hàn gây gổ với ông một trận đó xong, ông đột nhiên nhận ra nhà cũng không giống nhà nữa, ngược lại giống một quán trọ hơn. Ông mày mò cả đời, đến cùng vẫn không hiểu được cách vận hành một gia đình. Câu nói của dì Thượng đã thức tỉnh ông: Nhà không phải là nơi để con cái yên tâm quay về hay sao?
Tống Lương Ngọc chắc chắn không biết để con yên tâm quay về nhà là như thế nào, nhưng chuyện Tống Thu Hàn thích Lâm Xuân Nhi thì Tống Lương Ngọc biết rất rõ.
Tống Thu Hàn nhìn sang Lâm Xuân Nhi, anh vốn định từ chối, nhưng Lâm Xuân Nhi lại đá chân anh dưới bàn: “Vâng ạ.” Sau đó cô quay lại nói với dì Thượng: “Dì Thượng, gần chỗ chúng ta có cái chợ lớn lắm! Ở đó cũng bày bán nhiều thứ nữa, thứ bảy con và Tống Thu Hàn lái xe đưa dì đi mua thức ăn. Con nhớ món cá mà lần trước dì làm cho con ấy, ngon tuyệt cú mèo luôn….”
“Vậy dì Thượng sẽ làm cho mấy đứa ăn.” Bà cười tít mắt, bà quả thật rất thích Lâm Xuân Nhi. Cô không những hiểu chuyện mà còn rất thông minh, đúng là hiếm có.
“Cảm ơn dì Thượng.” Lâm Xuân Nhi lấy thịt xiên cho bà, để Tống Lương Ngọc cho Tống Thu Hàn chăm sóc. Hai bố con họ cứ hục hà hục hặc, nói chuyện cứ câu được câu mất, nếu như không có Lâm Xuân Nhi và dì Thượng, bữa cơm này quả thật nuốt không trôi nổi.
Khó khăn lắm mới đợi được lúc tan bữa, mọi người đứng dậy ra về, Lâm Xuân Nhi dìu cánh tay của dì Thượng, kể cho dì Thượng nghe mấy siêu thị, trung tâm thương mại, quán cơm gần đây. Còn Tống Lương Ngọc và Tống Thu Hàn thì chầm chậm đi theo sau.
“Con sợ bố làm khó con bé à? Gọi cứu binh, còn đích thân chạy đến đây nữa chứ.” Tống Lương Ngọc hỏi anh.
“Nói thật thì, đúng là vậy. Cô ấy cũng không dễ dàng gì, gần đây còn phải chịu áp lực lớn, con sợ bố nhắc lại chuyện cũ khiến cô ấy đau lòng.”
“Công việc và cuộc sống của hai đứa gắn liền với nhau, bố thấy rõ mà.” Tống Lương Ngọc nhìn Tống Thu Hàn: “Con đưa hết tiền cho bố, rồi con sống bằng cái gì?”
“Vẫn còn dư lại chút ít, hơn nữa con có tiền lương.”
“Sau này không có chuyện gì thì về nhà nhiều một chút.” Tống Lương Ngọc nhàn nhạt nói.
“Vâng, bố.” Đã lâu rồi Tống Thu Hàn không gọi Tống Lương Ngọc bằng tiếng bố thân mật như vậy, một tiếng bố này khiến cõi lòng ông không khỏi rung động. Mỗi người lùi một bước, cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn, không phải sao?